Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện

Chương 17

Chạng vạng, chậm rãi đi thong thả đến sảnh lớn, Lăng Đằng Vân này thật đúng là bận rộn, Trần Thanh chân trước mới vừa đi, chân sau lại có Thủy Thượng Thanh Bang gì gì đó tới bàn chuyện làm ăn.

Lão tử không có ý định nghe bọn họ tranh luận về mấy lượng bạc kia. Vì vậy đi đến nhà bếp bưng vài đĩa điểm tâm, lẩm nhẩm một miếng trong miệng, xong ói ra, cái quái gì vậy nè… Là người ăn được sao!!!!

“Đó là dược bánh, thiếu trang chủ tuy là thiên phú dị bẩm đọc đến đâu là nhớ đến đó, nhưng từ nhỏ thân thể không tốt. Đồ ăn thức uống đều phải thêm thuốc Đông y phối hợp chậm rãi điều dưỡng.” Lão Hồ ly không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng.

Ta híp mắt nhìn thứ trong tay, ăn cái này???

“Dạ Lưu Ly, Lăng lão trang chủ qua đời từ sớm, Thiếu trang chủ từ khi mười bốn tuổi đã chống đỡ gia nghiệp to lớn như vậy. Trước đây vẫn còn dựa vào dược sư điều dưỡng, hiện tại Trần Thanh…”

“Dừng! Mấy cái này cùng lão tử có quan hệ gì, bất quá… Gia nghiệp to lớn như vậy?”

“Lão nô chính là muốn nói, trên tay Thiếu trang chủ nắm giữ một phần tư tài phú Bắc Thần vương triều.”

“A?”

“Cho nên Dạ cô nương, ngươi có nghĩ ngươi cả ngày màn trời chiếu đất, đầu đao liếm huyết, còn không phải là vì tiền sao? Thật ra ngươi mỗi ngày cực nhọc vất vả kiếm được chút bạc này, còn không bằng thu nhập một ngày của một cửa hàng tơ lụa của Thiếu trang chủ. Nếu như…” Lão Hồ vừa thấy sắc mặt lão tử có biến, lập tức rèn sắt khi còn nóng.

“Nếu lão tử gả vào Lăng phủ, lại một phen thuốc chết Lăng Đằng Vân, một phần tư tài phú Bắc Thần vương triều này còn không phải là của ta Dạ Lưu Ly này sao? Ha ha ha, nghe qua thật là một ý kiến hay…” Không hề để ý tới phía sau lão Hồ ngây ra như phỗng, lão tử vừa đi, vừa không tự giác đem dược bánh gì kia cắn xong rồi!!!

A phi phi phi phi !

“Lăng Đằng Vân, a HOHOHOHO…” Tại trướng phòng nhéo Lăng Đằng Vân, lão tử cười hết sức lấy lòng, Bắc Thần vương triều một phần tư tài phú, trong mắt lúc này người này đâu phải là người, quả thật chính là một chiêu tài miêu lấp lánh kim quang a!

Hình minh hoạ: Chiêu tài miêu lấp lánh kim quang

“Ngươi muốn làm cái gì?” Lăng Đằng Vân vẻ mặt cảnh giác quan sát lão tử.

“Đây là chè hạt sen Dạ mỗ chính tay làm nha, ngươi nếm thử, nếm thử…”

“Đột nhiên sao tốt như vậy?” Thằng nhãi này vẻ mặt hoài nghi, giống như ngay sau đó lão tử sẽ cân hắn đem bán vậy.

“Nè, lão tử trước giờ toàn hảo tâm như vậy có được hay không?”

Hắn nhìn chăm chú trái phải bát chè hạt sen một lát, rốt cục nhẹ nhàng múc một muỗng, nhợt nhạt nếm một ngụm.

“Thế nào thế nào?”

“Cũng được.”

“NÀY!” Lão tử hai tay chống lưng rống lên, hắn lập tức nói: “Ngon lắm, ngon lắm.”

Ngồi ở bên bàn, nhìn hắn ngoan ngoãn ăn.

Mới ăn được một nửa, lão Hồ run rẩy gõ cửa, Lăng Đằng Vân chậm rãi thả cái muỗng xuống: “Chuyện gì?”

Lão tử nhìn thoáng qua thân đầu, dựa vào, tám phần mười là Trần Thanh con chồn hôi kia lại tới nữa rồi.

“Thiếu trang chủ, Thanh công tử tới.”

Lăng Đằng Vân chỉnh chỉnh y phục, rất nhanh đi ra ngoài. Tả Thành u ám tĩnh mịch xuất hiện phía sau lão tử, lão tử sợ đến thiếu chút nữa hét ầm lên.

Trầm mặc.

“Dạ Lưu Ly. Ngươi cũng nhận việc giết người làm sinh kế có đúng hay không?” Lúc lão tử triệt để cho rằng hắn là tượng đất, Tả Thành đột nhiên nói.

“Đúng vậy, có điều so với hái hoa đắt gấp ba.”

“Cần bao nhiêu?”

“Giết ai.”

“Trần Thanh.”

“…Không được.”

“Một nghìn lượng!”

“Tiền không phải vấn đề.”

“Một vạn lượng!”

“Đã nói tiền không phải là vấn đề.”

“Mười vạn lượng.”

“Tả Thành, thực sự tiền không phải là vấn đề.”
Bình Luận (0)
Comment