Dọc theo con đường đá nhỏ chuyển qua hành lang màu đỏ
gấp khúc, ta gặp được Hoa Mạt Ly. Nàng là sư phụ ta, là người giống như ta cùng
mang tiếng xấu là hái hoa tặc.
Có lẽ là vì thải dương bổ âm? Thời gian cũng không có
lưu lại nhiều vết tích trên mặt nàng. Mà nay nàng không màng danh lợi an tĩnh,
cùng nữ nhân hung hãn bức bách ta luyện công trước kia khác biệt quá lớn.
“Ngươi đã đến rồi?” Lúc xuất sư, chúng ta gần ba năm
không có gặp mặt, nhàn nhạt ba chữ này, làm ta trong một lúc không biết làm thế
nào. Đột nhiên, nghĩ lại đêm đó, từ nơi hoang vu ấy đi ra, nàng lẳng lặng đứng
ở phần mộ lộn xộn cây cỏ trong bóng đêm, cũng thản nhiên an ninh như vậy.
Ta lẳng lặng đến gần nàng, trên tay nàng, đôi tay ngọc
đã từng xuất ra Phất hoa châm kinh hồn, hôm nay vậy mà lại là tú hoa châm (kim
thêu đó)!! Nụ cười của nàng dịu dàng như nước, phía sau tiểu tiện nam dĩ nhiên
chưa từng đi lên.
Ngồi xuống trên ghế nhỏ ở trong phòng, ánh mắt của
nàng rốt cục đình chỉ quan sát: “Ngươi trưởng thành rồi Lưu Ly, rất khó nghĩ ra
dáng dấp trẻ con khi xưa.”
Ta trầm mặc, tiểu tiện nam không có tiến vào, như vậy
khẳng định đã tìm được biện pháp để nàng thuyết phục ta rồi.
Đối diện trầm mặc thế này, ta đã từng cho rằng, nữ
nhân này nếu có một ngày chịu bán đứng ta, như vậy nhất định là vì rất nhiều
tiền, thế nhưng sau cùng, nàng bán đứng ta, chỉ là vì một nam nhân.
Yên lặng đứng dậy, thời điểm rời đi, nàng gọi ta lại,
nàng nói: “Ly nhi, xin lỗi.”
Ta cúi đầu đi trên hành lang trầm hương mộc gấp khúc,
Nhâm Thương Long không nói lời nào, trước mặt Lãnh Lạc đứng thẳng tắp ở lan can
bên cạnh, khi đi qua bên người hắn, hắn đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn đen kịt nhưng lại
nhìn về nơi khác, rồi lại lặp lại một lần: “Đừng đi.”
Mỉm cười nhìn về nam nhân cao to lãnh ngạo phía trước,
sau đó chuyển sang Nhâm Thương Long, ta nói ta đi.
Nhâm Thương Long không có nhìn ta, hắn đột nhiên quay
đầu đi, hắn nói vậy là tốt rồi. Sau đó một hồi thân mình rời bước đi nhanh.
Nhâm Thương Long lưu lại lão tử nửa tháng, đó là lần
đẩu tiên ta biết, thì ra mỗi một ngày trôi qua đều xem như đã tới ngày cuối
cùng thực sự sẽ rất khoái nhạc.
Cùng hắn dạo chơi phần lớn địa phương Ma giáo, thậm
chí thời điểm hắn tế tự tại Ma Thần điện cũng mang theo ta. Đại khái cũng hiểu
được là ta không còn sống được bao lâu, cho nên cũng cho ta càn quấy một chút.
Thánh nữ kia ban đầu còn ra vẻ oai phong với lão tử, trải qua ba lần bị lão tử
đánh bại, rốt cục thu liễm.
Nhâm Thương Long kia cũng thực sự là kỳ quái, nhìn vợ mình
bị đánh thành đầu heo, lại có thể mang khuôn mặt mỉm cười, một bộ biểu tình
nhàn nhã.
Lãnh Lạc cũng thần kỳ an tĩnh, người Ma giáo hẳn là
hận hắn nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không dám có nửa
điểm bất kính. Đại khái rất nhiều người ăn qua đau khổ, vừa hận vừa sợ đi. Tuy
rằng đang bị thương, nhưng hổ chết vẫn còn dư uy a.
Một ngày trước khi rời đi, nửa đêm tỉnh lại cư nhiên
phát hiện Nhâm Thương Long đang ngủ bên người. Thấy cái người này cũng không
phải là nguyên nhân làm lão tử kinh ngạc, chỉ là hắn tới mà không đánh thức ta
là lần đầu tiên.
Cẩn thận từng li từng tí, dùng ngón tay chọc hắn tỉnh
ngủ : “Uống say? Đi nhầm phòng?”
Hắn mở mắt ra mê hoặc, ngắm lão tử một cái, lại nhắm
lại, sau đó cánh tay ôm lão tử, lại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, thằng nhãi này đã kiên
quyết kéo lão tử lên. Lão đại à cho dù đi ăn trộm cũng không cần sớm vậy chứ!!!
Lão tử càu nhàu bị hắn kéo vào Ma Thần điện, hiểu được mới thất kinh, lẽ nào
người này sau một đêm thay đổi chủ ý, muốn đem lão tử nướng hiến cho Ma
thần????
Đang kinh hãi đánh giá phương hướng đột phá vòng vây,
mới vừa động, Nhâm Thương Long đột nhiên bất động thanh sắc đè lại cánh tay lão
tử, sau đó tại mi mắt lão tử thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Lão tử ngẩng đầu thực sự là nhịn không được nước miếng
ào ào. Nếu như nói trước đây, lão tử chỉ nghĩ thằng nhãi họ Nhâm này rất tuấn
tú, thì giờ này đây, thật là “kinh hồng nhất phiết”!!!!
* Kinh hồng nhất phiết : nói chung là
đẹp kinh dị hehe cho phép mình chém gió đoạn này.
Mọi người, đừng cười trộm, lão tử rất ít khi văn nghệ
như thế!!!!
Một thân hắc bào, trang phục chủ tế trên người Nhâm
Thương Long, hoàn toàn nhìn không ra vẻ phong lưu ngày thường. Tóc dài đen kịt
như nước chảy thẳng đến thắt lưng. Sắc mặt đoan trọng nghiêm túc, bình tĩnh
dường như nghịch chuyển sinh tử thần linh.
Hắn khép mắt thì thào niệm cái gì đó, lão tử nghe
không hiểu, thế nhưng rất kỳ quái mà tẩy hết tất cả tạp niệm.
Thánh nữ kia đứng ở phía dưới tượng Ma thần, nhìn về
phía lão tử với ánh mắt phi thường oán độc. Nhâm Thương Long một tay nắm tay
lão tử, vốn định kéo tay rời ra, thế nhưng hắn nhìn như không để tâm, lại
nắm cũng rất chặc.
Chịu tội như vậy qua nửa ngày, trời cũng vừa sáng.
Trước ánh bình minh rời khỏi Ma giáo, trên đường đá
lớn, không có ánh trăng.
Nhâm Thương Long phất tay cho thuộc hạ thối lui, bản
thân đi theo ta. Thánh nữ kia vốn muốn theo, nhưng họ Nhâm chỉ dùng một ánh mắt
liền thành công dọa lui nàng.
Trên đường tia sáng rất mờ, nếu như không nghe tiếng
bước chân, tựa hồ không cảm giác được phía sau có người. Lão tử yên lặng đi
phía trước, ta không phải không biết Nhiếp Kiềm là cái dạng người gì.
Nếu như không biết, ta cần gì trốn tránh hắn như thế
này!!!
Đắc tội người của hắn nếu như rơi vào trên tay hắn,
không phải sợ chết, mà là sợ không chết được.
Đi giữa một mảnh trời đất mịt mù như thế, dĩ nhiên rồi
cũng tới cuối đường. Phía trước, là ra khỏi phạm vi thế lực của Tổng đàn Ma
giáo.
Phía sau tiếng bước chân của Nhâm Thương Long cũng
ngừng lại, nói thật lão tử có chút hoài nghi thằng nhãi này tự mình tiễn lão tử
có đúng hay không là lo lắng lão tử trên đường bỏ trốn.
“Không có gì muốn nói với ta sao?” Thời điểm hắn nói
những lời này, đối mặt với bầu trời sáng mờ, có loại cảm giác như sắp mọc cánh
thăng thành thần tiên.
“Nếu như thất bại, ta có thể khai ngươi ra không?”
“…”