Nếu luận dụng binh, Bắc Thần vương triều không ai là
đối thủ của Nhiếp Kiềm.
Ngày đó ở trên ngọn núi, nhìn ánh tà dương vô tận, lão
tử đột nhiên nghĩ, có lẽ là một lần cuối cùng ở đây. Chờ Tứ ca đăng cơ, lão tử
muốn đi tái ngoại, Hoa Mạt Ly nói tái ngoại trời đông giá rét, sông Mã sẽ bị
đóng băng, khi trời tối, tinh quang soi sáng bị băng tuyết chiết xạ, giống như
gặp ảo cảnh.
Nhiếp Kiềm đang ở Tuyên Thành Quan cùng Nhâm Thương
Long giằng co, một bên hoàng mệnh trong người, muốn đuổi tận giết tuyệt, một
bên ỷ vào địa thế dễ thủ khó công, chết cũng không nhường.
Dây dưa như thế, lại đến hai năm ba tháng.
Ta cuối cùng gặp được Tứ ca, sặc, hay là ta phải nói
ta rốt cục gặp được Thái tử.
Ngày đó buổi sáng, Nhiếp Kiềm từ rất sớm dẫn người đi
nghênh tiếp hắn, lão tử lần đầu tiên cũng theo đi. Đại đội nhân mã, hắn đứng
giữa vạn người, cùng mười bốn năm trước như nhau tư thế oai hùng ào ào.
Ta nhớ tới lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, hắn mỗi lần đi săn
bắn đều mang về rất nhiều tiểu động vật cho ta, lần đầu tiên dạy ta cầm viết
lông, lần đầu tiên dạy ta cưỡi ngựa, lần đầu tiên dạy ta kéo cung bắn tên.
Hắn vẫn thầm mến Lục Y mỹ nhân của phụ hoàng, mỗi ngày
ở trước mặt ta nói, Lục tỷ tỷ hôm nay mặc y phục gì, nhảy múa điệu gì a, đánh
khúc nhạc gì gì, còn vụng trộm làm thơ cùng người khác.
Ta gặp chuyện không may ngày đó, hắn lấy danh nghĩa
săn bắn, bên ngoài tiêu diệt.
Ta không biết ta vừa xuất thần mơ màng lâu như vậy,
lúc lấy lại tinh thần ánh mắt hắn cũng đi qua trùng trùng điệp điệp đội nghinh
đón nhìn thấy ta. Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vừa nhìn có thể thấy trong mắt
hắn đã không còn như xưa, bọn họ đem tầng tầng lớp lớp cách trở thành trường
lũy phủ kín, trong lúc nhất thời lão tử không thể cảm khái, nhiều năm như vậy
rồi a.
“Khụ, Điện hã, mời bên này.” Nhiếp Kiềm đánh vỡ yên
lặng, cực kỳ vô ý chặn lão tử, đem Thái tử lên xe ngựa. Một thân minh hoàng
Thái tử, một cước bước vào xe, đột nhiên lại xoay người, hào khí sang sảng tươi
cười, rốt cục hiện ra bóng dáng Tứ ca của ta: “Kiềm, chúng ta có bao nhiêu năm
không cùng cưỡi ngựa rồi?”
“Đã bốn năm rồi.”
“Lên ngựa!”
Loại sự tình này làm sao thiếu ta! Lập tức xông lên:
“Còn có ta!”
Nhiếp Kiềm nhíu mày, Thái tử quay đầu lại, nhãn thần
mỉm cười, một bộ biểu tình quả nhiên.
Tam kỵ như điện, cuối cùng Nhiếp Kiềm thắng. Lão tử
khó chịu nghĩ, nếu như sau này không để cho hắn dùng dược điều dưỡng, khẳng
định không thắng được. ( mọi người: — —||||||||||)
Vào trong doanh địa, bọn họ bắt đầu thảo luận địa thế
tình hình chiến đấu các loại, lão tử đối với việc này không có hứng thú. Vì vậy
đến phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn ngon không.
Vừa đi vào trong đã bị một bàn tay đang cầm muôi lôi
kéo: “Phu nhân, người xem xem canh như thế sẽ không ngon miệng chứ?”
Đang vội vàng, thì thị nữ Tử Linh của Thái tử đi vào,
nhanh nhẹn bố trí bữa cơm, còn cùng ta nói chuyện mấy câu, chậm rãi thân thiện
đứng lên. Ta đột nhiên nhớ tới, hỏi nàng có biết hay không tiên hoàng có một
phi tử gọi là Lục Y.
Nàng lập tức biến sắc, nhỏ giọng nói: “Phu nhân người
đừng hỏi người khác nữa, thái tử rất kiêng kị việc này.”
“Chúng ta nói nói một chút này thôi.”
“Nghe đâu là ở chỗ Lục Y nương nương phát hiện nam
nhân gì đó, tiên hoàng hạ lệnh ban thưởng nàng cái chết. Người nói có đáng
trách hay không, cư nhiên phái thái tử tự mình chấp hành. Nói với bên ngoài bạo
bệnh mất.
Ta yên lặng mà nếm canh, một lúc lâu Tử Linh bên người
lúng ta lúng túng hỏi: “Phu nhân, không nóng sao?”
Ta phi phi phi phi phi…