Ta dự định đi tái ngoại xem Bắc cực quang.
Bốn người đều ngưng việc trong tay xuống, tỏ ý muốn đi
theo. Ta liếc mắt một lượt: “Mang bọn ngươi có ích lợi gì?”
Lăng Đằng Vân đương nhiên nói không mang theo ta ngươi
có tiền đi sao?
Nhâm Thương Long vung Thiên Nhân trảm lên không
mang theo ta ngươi biết đường sao?
Lãnh Lạc như cũ thản nhiên: “Mang theo ta tuyệt đối an
toàn.”
Nhiếp Kiềm lại giở trò vô sỉ: “Không mang ta theo ta
không cho giấy thông hành xuất quan, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.”
Chúng ta: — —.
Chúng ta hướng tới Tuyên Thành quan gần một tháng, rốt
cục tìm được khách sạn bình dân như lời Hoa Mạt Ly nói. Thế nhưng ta bắt đầu
hoài nghi… Trời lạnh như thế, thực sự sẽ có người không ngủ lại đi ra ngoài
hứng gió Tây Bắc xem ánh sáng cực Bắc sao sao sao sao sao sao……
Thực sự rất lạnh, tuyết rất lớn, gió thổi loạn ào ào.
Ban đêm lão tử trốn ở trong chăn thương cảm như vậy mà
nhìn mọi người trước mặt: “Thực sự phải đi ra ngoài a?”
Mấy người xông lên vuốt ve an ủi một trận, sau đó đem
lão tử kéo lên, dùng áo lông bao lại, ôm ra ngoài.
Chúng ta ở trên băng hà dừng lại, mặt sông kết một lớp
băng dày, tuyết rơi nhiều ta thấy được ánh sáng cực Bắc. Chùm tia sáng bảy màu
trải qua khúc xạ trên sông băng, hình thành một thế giới mộng ảo quay xung
quanh.
Đêm, rất yên tĩnh. Chỉ còn lại gió tuyết gào thét.Năm
người lơ đãng dựa cùng một chỗ, cảm thán tạo vật thần kỳ. Tại kiếp phù du này,
tất cả đều là hư ảo.
Nhiếp Kiềm đem áo choàng cởi xuống trải trên mặt đất,
vài người ôm đầu gối mà ngồi. Tuyết rơi không tiếng động, thế giới vắng vẻ.
Chúng ta mang theo rượu, chơi trò oản tù tì, Lãnh Lạc
dụ ta nói một chút về quá khứ, kết quả bị ta moi ra rất nhiều. Ví dụ như là vì
sao làm bộ khoái, trước đây có nữ nhân khác hay không các loại.
Sau đó đến lượt Nhiếp Kiềm kết quả rút ruột ra
hắn trước đây có một lần nằm mơ thấy bệnh chết, có đi qua kỹ viện chơi thử.
Sau đó Nhâm Thương Long cùng Lăng Đằng Vân không lên
nữa.
Lãnh Lạc lại bắt đầu phân tích ăn khớp: “Ngươi gọi
Thái tử là Tứ ca, Thái tử chỉ có một em gái ruột, Trường Trữ công chúa. Căn cứ
theo hoàng cung ghi chép, vị công chúa này khi còn bé kinh tài diễm diễm,
cùng với Thái tử quan hệ rất tốt, thế nhưng mười ba tuổi bị…Cường đạo bắt cóc,
kiên trinh bất khuất, tự sát bỏ mình.”
Ta ngã vào trong lòng hắn, một đoạn việc xưa, oán hận
đã lạnh nhạt, nói ra như là chuyện cũ của người khác: “Nàng bị một hái hoa tặc
tên là Trần Phong bắt đi. Khi ra khỏi hoàng cung bị Hoa Mạt Ly ngăn cản, khi đó
nàng xin hoa Mạt Ly thả mình trở về, Hoa Mạt Ly cười đến rất kỳ quái, Hoa Mạt
Ly nói cần gì như thế cho dù ta đem ngươi trở lại, ngươi thế nào cũng muốn ra
đi.”
Ta kéo kéo áo lông trên người, cho nó thêm quấn chặt
ta: “Nàng không tin, công chúa mười ba tuổi, vẫn được mọi người nâng trong lòng
bàn tay, ra đi, tại sao phải ra đi? Kết quả… Ngươi biết hoàng hậu nói như thế
nào không? Bà nói con à,vậy con còn quay về làm gì. Con nếu như đã chết thật
tốt, con nếu như đã chết thật tốt. Mỗi người đều xem ta như vậy, Lãnh Lạc,
ngươi xem kỳ quái cỡ nào, ta một thân hoàn bích trở về, thế nhưng mọi người đều
nói ta nếu như đã chết thật tốt.”
Bọn họ không nói lời nào, Lãnh Lạc đem ta xốc lên ôm
vào trong ngực, thấp giọng nói sau đó thế nào?
“Sau đó phụ hoàng bí mật hạ chỉ… Đem vàng bạc phong bế
miệng mũi công chúa nhập nghiệm, đối ngoại tuyên bố công chúa trinh liệt, thà
chết bảo vệ trong sạch. Vì vậy vài chục năm sủng ái, phút chốc mất đi. Hoa Mạt
Ly lúc gần đi tặng ta viên Bế khí tán, làm cho ta còn sống.”
Ta vuốt ve Lưu Ly đao trong tay, cười đến bi thương:
“Lãnh Lạc ngươi biết không, kỳ thật trong nháy mắt từ trong cung đi ra, ta thật
là dự định tự vận, đao ở giữa yết hầu để lại dấu ấn rất sâu. Thế nhưng hiện tại
ta nghĩ buồn cười. Tự tay giết chết chính con mình, chỉ là vì giữ gìn thứ
tôn quý hoàng thất nực cười đó.”
Ta từ trong lòng hắn ngồi xuống, tuyết rơi xuống đầy
người. Ta cười nói chúng ta trở về đi. Nhiếp Kiềm đột nhiên nói: “Ly Ly ngươi
sẽ không tha thứ cho Thái tử sao?”
Ta nhẹ nhàng mà chụp một bông tuyết, nói còn quan
trọng sao. Khi nói mấy lời này, ta nhớ khi còn bé, hắn giúp ta bắt một con thỏ
con, thiếu chút nữa rớt xuống vách núi chết.
Đúng vậy đều không quan trọng nữa, e rằng trải qua
nhiều năm, hắn không còn là Tứ ca ban đầu của Trường Trữ, cũng giống như ta
không còn là Trường Trữ xưa kia.
Đáng cười chính là, ta so với hắn hạnh phúc hơn.
Ta quay đầu lại, cuối cùng liếc mắt nhìn về chùm tia
sáng thất sắc chập chờn, sắc trời tảng sáng.