Trong phòng lặng ngắt như tờ.Quần áo của Lạc Ngưng nửa hở, nhắm mắt nhìn xuống dưới, một mực duy trì bộ dáng nữ hiệp gặp rủi ro bị làm nhục, không nhúc nhích tí nào.
Đồi núi ngạo ngễ có chút chập trùng, cảnh đẹp tuyệt vời hiện ra bên ngoài.Trên bờ vai thì truyền đến xúc cảm từ đôi môi nam tử, bàn tay cũng bị bắt lấy, tình cảnh quẫn bách chưa bao giờ có, làm cho tâm trí của người ta run rẩy, giống như một chiếc thuyền lá nhỏ đang ở trong sóng to gió lớn, dù có cố gắng như thế nào, cũng không cách nào ổn định lại, chỉ có thể cố gắng ngăn chặn tâm tư, để tránh thân thuyền lật úp rồi triệt để bị sóng lớn nuốt hết.Lạc Ngưng dự đoán có lẽ mình sẽ rất phản cảm với loại hành vi này, nữ hiệp lãnh diễm bị tiểu tặc vô lương khinh bạc, không có cách nào phản kháng, phải rất kháng cự mới đúng.Nhưng chẳng biết tại sao, cơ thể của nàng căn bản không nghe tâm ý của nàng, biết rõ hô hấp quá nặng sẽ bị tiểu tặc trông thấy cái yếm chập trùng, vậy mà hô hấp vẫn càng ngày càng nặng thêm; biết rõ gương mặt đỏ lên sẽ có vẻ rất yếu thế, nhưng gương mặt lại nóng hôi hổi và cũng rất nhanh lan tràn đến cổ.Trong cổ họng cũng khó nói, kìm nén kinh hoảng, muốn hừ hừ kêu nhẹ một tiếng nhưng cũng bị nàng cắn răng cố nén.Nếu mà thật sự hừ hừ và kêu nhẹ trước mặt tiểu tặc này, cũng không biết sẽ bị hắn trêu chọc chế nhạo như thế nào, nàng cảm thấy nếu như vậy còn không bằng chết đi.Đau nhức ở trên vai dần dần dịu đi, nhưng cảm xúc của nàng cũng càng ngày càng rõ ràng, Lạc Ngưng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, một ngày bằng một năm, hiện giờ nàng rất muốn dùng một cước đá văng tiểu tặc này ra, nhưng cố gắng mấy lần, vẫn từ bỏ, chủ yếu là không dám.Mới được chứng kiến kiếm pháp bá đạo của Dạ Kinh Đường, nàng tự nhận nếu ở trong tình huống thân thể có chút không ổn định, thật đúng là không nhất định sẽ đánh thắng được.Dạ Kinh Đường đi tới sát người cũng là lấy cái cớ để trị thượng, nàng động thủ thì lại quá vô lý, nếu nàng mà đánh không lại hắn, bị tiểu tặc này đè lại, vậy nàng sẽ thật biến thành con cá nằm trên thớt.Hô.
.
.
Hô.
.
.Bầu không khí lặng ngắt như tờ, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.Dạ Kinh Đường cẩn thận quan sát vết thương, có thể thấy được da thịt vốn tím đen đã khôi phục hơn phân nửa, chảy ra một chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì.Hắn âm thầm thở ra, bên trong miệng toàn vị đắng chát tê cứng, nói chuyện không tiện, cũng không muốn nói chuyện, mang thuốc trị thương đến, bôi trên vết thương, sau đó.
.
.Ánh mắt không thể khống chế mà khẽ nhìn xuống.Dạ Kinh Đường không được coi là tiểu nhân, nhưng cũng không phải là thánh nhân, vừa rồi sợ Lạc Ngưng xảy ra chuyện, xác thực là không có tâm tư nhìn loạn, hiện tại không có chuyện gì, Lạc Ngưng cứ thoải mái bày ra trước mắt hắn như vậy, nàng còn không nhúc nhích, vậy ánh mắt hắn có thể nhìn về chỗ nào chứ?Cái yếm được làm từ loại vải cực tốt, mềm mượt, nhìn qua thì rất mát, bên trên còn thêu một vầng trăng tròn nhưng hơi méo mó, còn có thể thấy được trăng tròn trên cái yếm đang chập trùng nâng lên hạ xuống.Có thể Lạc nữ hiệp hơi khẩn trương, cộng thêm bị kích thích, Ừ.
.
.
Dù sao phải đỡ hai vật nặng như vậy thì biến dạng cũng đúng.
.
.".
.
."Dạ Kinh Đường nhìn lại một lát, cưỡng chế tâm trí của mình rồi nâng mắt lên, nhìn về phía dung nhan tuyệt sắc gần trong gang tấc.Sắc mặt Lạc Ngưng đỏ bừng, nhắm mắt lại bảo trì bộ dáng ai oán, không nhúc nhích tí nào, giống như tiên tử của Thiên Cung rơi vào trong tay tiểu tặc, một số người thấy được cảnh này có thể sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng còn có một số người có thể sẽ càng thêm hưng phấn.Dạ Kinh Đường cũng là vào lúc này mới phát hiện mình không phải người sinh ra cảm giác tội lỗi.Hắn nháy nháy mắt, thấy Lạc Ngưng không phản ứng chút nào, nàng không phát giác được đã xong việc, còn đang chờ hắn tiếp tục, trong lòng hắn lại có chút cảm giác thất bại rất khó hiểu.Dạ Kinh Đường hơi dịch lên, lặng lẽ tiến tới,nhẹ nhàng mổ một cái ở trên cặp môi căng mọng màu đỏ nhạt.Vừa mới chạm vào đôi môi nàng, xúc cảm đó làm cho tâm trí người ta rung động."Hả? !"Xúc cảm khó nói lên lời truyền đến, toàn thân Lạc Ngưng run lên một cái, cấp tốc mở mắt ra, nhìn về phía Dạ Kinh Đường, có thể là do nàng còn không có kịp phản ứng lại vừa rồi phát sinh cái gì, đáy mắt vừa khiếp sợ nhưng cũng mang theo mờ mịt.Dạ Kinh Đường đã lui ra, đoan chính ngồi thẳng người, như là thái y tuổi trẻ diệu thủ nhân tâm, hành y tế thế, giọng nói bình tĩnh hòa thuận:"Tốt rồi, mặc quần áo vào đi."? !Đầu óc của Lạc Ngưng bị choáng váng là sự thật, nhưng nàng cũng không ngốc, vừa rồi bờ môi mình bỗng nhiên bị đụng một cái, cảm giác kia cũng không giống như là ngón tay.
.
.Hắn vừa rồi.
.
.Đây chính là nụ hôn đầu của nàng!.