Chương 12. Cây Ngân Hạnh 2
Cót Két.. Cót Két…
Sau khi lắc lư trên xích đu không biết bao nhiêu lần, một tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang, sau đó là tiếng chào cung kính của cung nữ:
“ Bái kiến Tĩnh Vương.”
Xích đu dưới cây Ngân Hạnh ngừng lại. Người ngồi trên đó quay đầu lại để lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ.
Môi đỏ mắt hạnh, mặt mày như vẽ, nhưng vẻ đẹp lại cho người ta cảm giác u oán nơi khuê phòng.
Thấy Tĩnh Vương đến, nàng cũng không đứng dậy chào hỏi mà tiếp tục ngồi đu đưa ở trên xích đu, chỉ dịu dàng dò hỏi:
“ Ly Nhân, sao hôm nay lại có thời gian rảnh để tới đây vậy?”
“ Ta đến thăm Thái Hậu.”
Đông Phương Ly Nhân mặc một bộ mãng bào màu bạc, nhìn giống như một vị vương gia phong độ ngời ngời. Nàng lại gần xích đu, đặt tay lên bả vai của Thái Hậu nương nương sau đó nhẹ nhàng xoa bóp:
“ Vừa nãy ta bàn việc chính sự với Thánh Thượng, ngài ấy bảo ta đến thăm ngài. Đã trễ thế này rồi sao Thái Hậu còn chưa ngủ, chẳng lẽ ngài cảm thấy trong cung cô đơn hay sao? Ngài còn cần ta bảo hạ nhân đưa ngài đi Ngọc Đàm Sơn Trang ở vài ngài giải khuây hay không?”
“ Ở trong cung chỉ có một mình, ra ngoài cung cũng chỉ có một mình, vậy thì có gì khác nhau sao?”
“ Ta cũng giống Thánh Thượng và ngài thôi.”
“ Không giống. Ngươi và Thánh Thượng còn có chính sự để làm. Chỉ cần muốn là có thể đi khắp thế gian, còn có thể lựa chọn một người chồng vừa ý với mình.”
Thái Hậu Nương Nương quay đầu nhìn về phía Đông Phương Ly Nhân:
“ Bổn cung có thể làm cái gì? Ở trong cung suốt mười năm rồi, hậu cung cũng không có phi tử để bổn cung quản lí, lý do duy nhất còn sống sót là chờ được chôn vào Hoàng Lăng…”
“ Vào hậu cung chính là mất đi thanh xuân.”
Đông Phương Ly Nhân nhẹ nhàng đẩy xích đu, nhẹ giọng an ủi:
“ Gia tộc Đế vương từ xưa tới nay đều là như thế. Tuy rằng ngài rất cô đơn, nhưng ít ra được Thánh Thượng kính yêu…”
Thái Hậu nương nương hơi có chút không vui:
“ Bổn cung thà rằng không được Thánh Thượng kính yêu còn hơn. Các phi tần khác của Tiên đế có con trai nên đã đi theo con trai ra ngoài đất phong của mình, không có con trai thì càng tốt, chỉ thủ tiết ba năm là có thể đi ra ngoài. Chỉ có bổn cung khổ nhất, không có con trai cũng không ra ngoài được, cũng không thể tái giá…”
Đông Phương Ly Nhân bất đắc dĩ:
“ Ngài là Thái Hậu! Hậu là vợ, phi tần là thiếp. Từ xưa tới nay ngoại trừ diệt quốc ra thì có khi nào mà Thái Hậu tái giá đâu chứ?”
Thái Hậu Nương Nương im lặng một lúc rồi tiếp tục nói:
“ Trong lịch sử không có Thái Hậu tái giá, nhưng Thái Hậu nuôi trai lơ thì có rất nhiều.”
???
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy Thái Hậu nói vậy là có ý muốn tuyển trai lơ từ chỗ của con gái tiện nghi này rồi. Vì vậy mà Đông Phương Ly Nhân rất đại nghịch mà vỗ vỗ bả vai của Thái Hậu nương nương rồi nói:
“ Thái Hậu, ngài nói cái gì thế?”
Thái Hậu nương nương hư nhẹ nói:
“ Bổn cung sắp bị rầu chết rồi, còn không cho bổn cung nói chuyện nữa sao? Bổn cung chưa nói là mình muốn nuôi trai lơ mà! Cũng may bổn cung không phải mẹ ruột của ngươi, chỉ là vật trang trí trong cung mà thôi. Nếu ta là mẹ ruột của Thánh Thượng, không tuân thủ phép tắc mà nuôi trai lơ thì chẳng phải là ngươi cũng mắt nhắm mắt mở sao?
Đông Phương Ly Nhân than một tiếng:
“ Thôi, coi như ta chưa nghe thấy.”
Thái Hậu Nương Nương lại tiếp tục dò hỏi:
“ Ngươi cùng Thánh Thượng đều có không người chung gối, vậy dạo này đã tìm được ai chưa? Có bức tranh nào để mẫu hậu nhận xét cho không?”
Đông Phương Ly Nhân thật ra mới vừa vẽ một bức “Mỹ Nam Đồ”, nhưng nhìn thấy Thái Hậu nương nương có vẻ sầu đời quá nên cũng không dám lấy ra để cùng nhau đánh giá.
“ Thánh Thượng bận việc chính vụ, ta thì bị chuyện của Lục Phỉ làm cho lo sầu, làm gì có đầu óc mà nghĩ tới việc thành gia lập thất.”
“ Ngươi cũng không còn nhỏ nữa đâu, có cơ hội thì nên tính sớm một chút.”
….
Sau khi nói chuyện một lát, có mấy hạt mưa lạnh buốt từ trên lá cây ngân hạnh rơi xuống dưới.
Lốp bốp… lốp bốp…
Thánh Hậu nương nương đưa mắt nhìn lên trên, nhìn về phía lá cây xanh um tươi tốt của cây ngân hạnh, trong mắt mang theo ba phần oán trách:
“ Người ta hay nói là cái cây này thiêng lắm, nhưng từ khi bổn cung nhập cung vào năm mười tuổi cho đến bây giờ, lần nào tới thăm nó cũng gặp phải xui xẻo. Làm khổ bổn cung đã đành, vậy mà giờ treo cái xích đu lên để giải sầu thì trời lại mưa. Mấy ngày nữa phải chặt cái cây này đi mới được!”
“ Lúc trời mưa, cái cây này che mưa chắn gió cho Thái Hậu. Nếu như Thái Hậu chặt cái cây này đi vậy thì chẳng phải là khi gió mưa kéo tới càng không có nơi nương tựa hay sao?”
“ Cũng đúng…”