Chương 57. Bắt Đạo Tặc
Rất nhanh, hai người tới một gian phòng trên lầu hai.
Dạ Kinh Đường đợi tiểu nhị xuống lầu, đi vào phòng, rồi đi đến cửa sổ, đưa tay gõ nhẹ hai tiếng.
"Chiếp chiếp ~ "
Chim béo đứng gác một mực ở trên cao hiện giờ đang đứng ngoài khách sạn chờ lệnh, thấy có tiếng gõ thì đáp lại.
Trong lòng Dạ Kinh Đường bình tĩnh, cởi mũ rộng vành và áo tơi xuống, quay đầu nhìn về phía Lạc nữ hiệp.
Lạc Ngưng đóng cửa lại, gỡ mũ có tấm mành che xuống, lộ ra gương mặt thục mỹ kinh diễm chúng sinh, dò xét trái phải trong căn phòng.
Gian phòng là một phòng nghỉ tiêu chuẩn, cửa sổ nhìn ra ngõ hẻm, trái phải đều là phòng cho thuê khác, bên trong bày biện bàn vuông, khay nước và chỗ ngồi, bên cạnh giường có một cái bàn trang điểm.
Lạc Ngưng liếc mắt về phía giường chiếu, đề phòng tai vách mạch rừng, nàng cũng không lộ ra biểu hiện gì khác thường, lạnh như băng đi đến bên cái ghế rồi ngồi xuống:
"Bên ngoài có nhiều người để ý, chúng ta thay phiên theo dõi, tránh quan sai sờ đến!"
Dạ Kinh Đường an vị ở bên cạnh, nghiêng đầu chỉ hướng bên ngoài, ra hiệu —— thay phiên theo dõi thì làm sao dẫn rắn ra? —— ngoài miệng lại là cười nói:
"Sợ cái gì, bản lãnh của ta ngươi còn chưa tin sao? Vừa rồi trên đường có mấy cái đuôi, đều bị ta lừa gạt, yên tâm ngủ đi."
Lạc Ngưng nháy nháy mắt, muốn nói gì, giống như không tìm được cớ gì, liền đứng dậy ngồi ở trước bàn trang điểm, làm bộ chải tóc.
Nói quá nhiều dễ dàng bị lộ tẩy, hai người nói chuyện phiếm hai câu, liền ngừng lại.
Chờ tiểu nhị mang theo nước nóng đi lên, hai người vẫn rửa mặt như là khách bình thường, Dạ Kinh Đường đi vào giường trước, đặt chiếc hộp bên cạnh gối đầu, sau đó liền nằm xuống:
"Hô..."
Lạc Ngưng ngồi ở đầu giường, liếc nhìn nam nhân đang nằm trên giường, ánh mắt phức tạp. Nàng cũng không thể ngủ một đêm trên bàn, cắn răng thật lâu, cuối cùng là sờ vào nhuyễn kiếm bên hông, đi đến bên giường ngồi xuống, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường thấy ánh mắt của Lạc Ngưng giống như muốn giết người, lắc đầu thở dài:
"Ngủ đi. Ban đêm không chừng sẽ phải chạy trốn, không cần phải cởi váy."
Ánh mắt Lạc Ngưng cảnh cáo Dạ Kinh Đường một lát, sau đó mới chậm rãi nằm xuống, bàn tay luôn sờ nhuyễn kiếm bên hông, bảo trì khoảng cách một thước với Dạ Kinh Đường, nhắm mắt lại vờ như đã ngủ, nhưng vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Nhưng ngả đầu liền ngủ, hiển nhiên là không giống vợ chồng.
Dạ Kinh Đường muốn để cho trò xiếc này diễn giống một chút, nghiêng đầu nhìn về phía hộp gỗ tử đàn giữa hai người:
"Ngưng nhi, ngươi bí mật dùng dùng qua thứ này bao giờ chưa?"
?
Ngươi có bệnh sao? !
Lạc nữ hiệp mở đôi mắt đẹp hình hoa đào ra, ánh mắt xấu hổ, đè lại hỏa khí trong người mà ôn nhu nói:
"Nói mò gì thế? Đi ngủ đi."
Dung mạo Lạc Ngưng rất có tiên khí, dù là không ăn mặc quá đẹp, chỉ dựa vào trang điểm cũng được xưng tụng là siêu phàm thoát tục, dù là tức giận hay là nổi nóng, đôi tròng mắt đều mang lại cho người ta cảm giác tim đập thình thịch, hai người nằm hai bên, bốn mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, mỗi một cây lông mi rung động đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tách tách tách...
Ngoài cửa sổ, mưa phùn rả rích, ngoại trừ hai người hô hấp, trong phòng không có nửa điểm động tĩnh.
Dạ Kinh Đường nhìn qua gương mặt của giai nhân đang gần trong gang tấc, nghĩ nghĩ lại nói:
"Còn tức giận sao? Lần trước ta thật sự không phải cố ý, lúc ấy ngươi kém chút nữa bị quan sai phát hiện, ta cũng là đang giúp ngươi, ai có thể nghĩ tới ngươi lại không phối hợp..."
Quả dưa hấu dưới vạt áo Lạc Ngưng có chút chập trùng, bình thản nói:
"Đừng nói nữa, mọi việc đều đã qua rồi, nếu như ta trách ngươi, thì đã sớm thiến ngươi rồi."
Mặc dù là gặp dịp thì diễn, nhưng lời nói đều là thật.
Dạ Kinh Đường cười cười, muốn nhắm mắt lại vờ ngủ, âm thầm chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Cũng không lâu lắm, nơi xa vang lên tiếng chim hót:
"Gruu ~ Gruu..."
Tiếng cú mèo kêu, ở ban đêm cực kì phổ biến, cũng không lạ thường nhưng trong lòng Dạ Kinh Đường lại chấn động, hiểu được là chim béo đang ám hiệu —— bên ngoài có bóng người khả nghi.
Hắn không nghĩ tới nhanh như vậy cá đã mắc câu, đảo mắt nhìn về phía Lạc Ngưng đang nằm bên cạnh.
Lạc Ngưng cũng nghe ra âm thanh của chim béo, vì không muốn đánh rắn động cỏ, nàng lật người lại, mặt đối mặt với Dạ Kinh Đường làm khẩu hình nói:
"Làm sao bây giờ?"
Dạ Kinh Đường hết sức chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài, bởi vì không biết người sẽ tới khi nào nên hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng không nên đánh rắn động cỏ, sau đó thủ thỉ giống như hai vợ chồng gắn bó keo sơn, ôn nhu nói:
"Sao ta cảm giác ngươi còn tức giận?"
Vẻ mặt Lạc Ngưng nghiêm túc, lắng nghe gió thổi cỏ lay ngoài cửa sổ, ngoài miệng phối hợp đáp lại:
"Ta có giận ngươi khi nào chứ?"
"Nằm xa như vậy, không phải là giận thì là cái gì?"
? !
Tên tiểu tặc này!
Con ngươi Lạc Ngưng trừng một cái, ánh mắt dường như muốn ăn thịt người.
Ngoài cửa sổ xác thực có dị động, giống như có người đang nằm trên nóc nhà nghe lén nhưng không biết rõ vị trí cụ thể.
Lạc Ngưng cực kì tức giận, nhưng cuối cùng vẫn lấy đại cục làm trọng, nằm gần lại một chút, gối cùng một gối với Dạ Kinh Đường, hai gương mặt gầu nhau trong một gang tay, nàng đưa đầu ngón tay, tạo ra một hình cây kéo, ra hiệu Dạ Kinh Đường đừng đùa lửa.
Dạ Kinh Đường biểu thị đã biết, con mắt chú ý đến cửa sổ, đưa tay ôm lấy Lạc Ngưng.
? !