Nữ Hiệp Chậm Đã! (Bản Dịch)

Chương 69 - Phi Thiên Dường Lang 2

Chương 69. Phi Thiên Dường Lang 2

Trong mắt Lạc Ngưng tràn đầy cảm xúc khó tin, hai con ngươi hiện lên tia xấu hổ và giận dữ mà mắt thường có thể thấy được, đưa tay rút nhuyễn kiếm bên hông ra.

Hắc ——

Dạ Kinh Đường vội vàng lui ra một chút, nâng lên hai tay:

"Hở? ! Lạc nữ hiệp, ngươi làm cái gì đấy? Qua cầu rút ván sao?"

"Ngươi!"

Sắc mặt của Lạc Ngưng đỏ lên, dùng kiếm chỉ vào Dạ Kinh Đường:

"Ngươi. . . Ngươi mới vừa rồi đã hôn ta có phải không?"

Dạ Kinh Đường khoát tay:

"Không có không có, nói bừa cái gì thế. . ."

? ?

Lạc Ngưng cũng coi bị lời bịa đặt này của tên tiểu tặc khiến cho phát bực, nhấc kiếm lên làm bộ muốn đâm.

Kết quả nàng còn chưa hành động, mắt Dạ Kinh Đường đã trầm xuống, vượt lên trên, trực tiếp nhấn ngược nàng lại:

"Lạc nữ hiệp, nếu ngươi lại hơi một tí rút kiếm chặt ta, ta cũng không tuân theo quy củ nữa."

Lạc Ngưng bị ấn xuống, mới phát hiện thân thể hơi mềm nhũn, không thế nào điều động sức lực được.

Độc dược này cũng thật bá đạo, đã giải độc rồi, lại còn có hiệu quả như Nhuyễn Cốt Hương. . .

Lạc Ngưng cho rằng như vậy, giận dữ trong mắt cũng yếu bớt đi mấy phần.

Có thể là sợ tên tiểu tặc háo sắc này sẽ thật sự thừa cơ mà vào, làm gì đó với nàng, cho nên nàng cắn răng thật lâu, vẫn đè xuống tức giận dời sông lấp biển ở trong lòng,bày ra bộ dáng băng sơn mỹ nhân, âm thanh lạnh lùng nói:

"Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi vừa rồi đã làm cái gì. Nếu có lần sau nữa, ta tuyệt không tha cho ngươi!"

Dạ Kinh Đường liên tục gật đầu, giúp nàng kéo vạt áo lên một chút, che khuất cảnh xuân:

"Tốt, lần sau sẽ không làm như thế này nữa."

Lông mi của Lạc Ngưng run rẩy, đứng dậy quay lưng về phía Dạ Kinh Đường, yên lặng mặc lại y phục, đưa tay xoa xoa khóe mắt hơi ướt, lại sờ lên đôi môi mọng nước của mình, không biết trong lòng nghĩ cái gì, nhưng vành mắt cũng đỏ lên dường như sắp khóc lớn.

Dạ Kinh Đường bày ra bộ dáng như không có việc gì xảy ra, thuận miệng hỏi thăm:

"Lạc nữ hiệp, đến cùng là ngươi đã gả đi chưa?"

"Gả rồi! Ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa?"

"Vậy sao ngươi cứ một mực như gần như xa đối với ta. . ."

A? !

Lạc Ngưng bị lời nói này gây sửng sốt, quay đầu lại, nói một câu khó mà thuyết phục:

"Ai đối với ngươi như gần như xa? Là ngươi một mực được một tấc lại muốn tiến một thước, dùng những thủ đoạn này để khi nhục nữ tử, còn cưỡng từ đoạt lý không thừa nhận. . ."

"Vừa rồi ngươi liều mình cứu ta, lại để cho ta trị thương. . ."

"Ai liều mình? Ai bảo ngươi trị thương?"

Lạc Ngưng khép lại vạt áo, cảm thấy an toàn hơn, khí thế cũng nổi lên, mặt như sương tuyết, nói:

"Ta đã chết rồi sao? Hay là ta bất tỉnh nhân sự không thể tự giải độc được? Ta không để ý tới ngươi nữa! Ta cam chịu nguy hiểm cứu ngươi bảo ngươi mang ta về hẻm song quế, ngươi không quan tâm lời nói của ta mà lại đưa ta đi tới nơi này, sau đó liền khinh bạc ta, việc ngươi làm không phải lấy oán trả ơn thì là cái gì?"

"Ây. . ."

Dạ Kinh Đường tỉ mỉ nghĩ lại, hình như là có chút đuối lý, thế là không tiếp tục cãi nữa:

"Được rồi, chúng ta không ầm ĩ nữa, nói chuyện chính sự được chưa?"

Lạc Ngưng cắn môi dưới, trừng Dạ Kinh Đường một cái sau đó ngồi xuống ghế ở phía xa.

Dạ Kinh Đường lấy ra chiến lợi phẩm từ trong ngực, đầu tiên là đưa ra một quyển sách nhỏ rồi lật xem:

"Đây cũng là khinh công tâm đắc của Lục Tiệt Vân, ngày mai sẽ hiến cho Tĩnh Vương, ngươi trước tiên tới nói cho ta một chút."

Lạc Ngưng lạnh như băng ngồi trên ghế, không muốn phản ứng lại Dạ Kinh Đường, nhưng nghe thấy lời này, hai con ngươi vẫn khẽ động, đè xuống nổi nóng trong lòng, quay đầu:

" Khinh công của Lục Tiệt Vân có một không hai đương thời, vật này chính là chí bảo mà người giang hồ tha thiết ước mơ, ngươi hiến cho Tĩnh Vương làm gì?"

Dạ Kinh Đường lấy ra sách nhỏ lật xem, tùy ý nói:

"Ta bắt Vô Sí Hào, toàn bộ Hắc Nha đều sẽ biết thứ này trên tay ta, cùng với việc chờ Tĩnh Vương yêu cầu thì còn không bằng thoải mái làm ân tình; còn nữa chỉ là sách nhỏ thôi, chép ra một quyển khác là dược, cũng không phải không có cách nào phục chế. Ngươi không muốn cứu Cừu Thiên Hợp sao?"

Cũng đúng. . .

Lạc Ngưng cảm thấy mình là bị tức hồ đồ rồi, Dạ Kinh Đường tựa đầu lên đầu giường đọc sách, nhìn bộ dáng này đoán chừng không bắt hắn đứng lên được, nàng do dự một chút, vẫn đứng dậy, đặt mông tròn lên mép giường, nghiêng đầu cẩn thận xem xét:

"Đây là tâm đắc, mà không phải bí tịch, có chút thâm ảo. Trước tiên cần phải học được khinh công, lại căn cứ theo quyển tâm đắc này để cảm ngộ, mới có thể tiến bộ được. . . Hôm nay ta thấy người không biết khinh công, muốn học, ta. . ."

Lạc Ngưng khẽ nhếch môi đỏ, ngẫm lại một chút rồi ngừng lại, nhìn ra là nàng không quá muốn dạy cái đồ đệ dâm tặc này.

Bình Luận (0)
Comment