Chương 78. Về Nhà Nhỏ
Đến buổi chiều, mưa rơi nhỏ dần.
Dạ Kinh Đường đi ra khỏi địa lao, tay vẫn đặt ở trên chuôi kiếm suy nghĩ về tinh hoa của « Thiên Hợp Đao ».
Mới vừa rồi ở trong địa lao giao lưu vớibCừu Thiên Hợp xem như hắn đã học được « Thiên Hợp Đao ».
Nhưng « Thiên Hợp Đao » là công phu nội gia hiếm thấy bên trong kiếm pháp, khác biệt với kiếm pháp của nghĩa phụ, hiện tại chỉ có thể nói là hắn đã học xong cách dùng như thế nào, nhưng hoàn toàn không hiểu sâu về kiếm pháp, không được gọi là thuần thục, hiện tại đi dạy Tĩnh Vương còn hơi sớm, cũng chưa hợp lý, cho nên còn phải đợi quen thuộc thêm hai ngày nữa.
Vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa của địa lao, Dạ Kinh Đường quay đầu nhìn Minh Ngọc Lâu, vốn định quét mắt một vòng sẽ rời đi, nào nghĩ tới loáng thoáng nghe được bên trong tiếng mưa nhỏ, truyền tới tiếng nói của một nữ nhân trưởng thành:
"Ngươi nghĩ gì thế? Đưa loại vật này. . ."
"Ngươi mới cô đơn, thực sự là. . . Chính ngươi tự nhìn xem, thô to như thế, không khác gì cổ tay lắm. . ."
"Đổi cái nhỏ hơn cái gì cơ chứ? Không muốn không muốn, tự ngươi dùng đi. . . Xấu hổ chết người ~. . ."
Âm thanh thẹn thùng khó nhịn, còn mang theo ba phần ghét bỏ, nhưng mềm mại ôn nhu, rất là êm tai.
Chỉ nghe âm thanh, là có thể tưởng tượng ra một vị phu nhân xinh đẹp, bộ dáng khẽ cắn môi dưới xấu hổ đang buồn bực khước từ.
Dạ Kinh Đường hơi nghi hoặc, đang muốn nghe một chút xem ai nói chuyện, nói về vật gì.
Kết quả vừa vểnh tai lên bên tai liền truyền đến một tiếng nói nhỏ:
"Công tử, mời đi?"
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến Dạ Kinh Đường tự nhận võ nghệ không tệ cũng kinh hãi giật mình một cái.
Đảo mắt nhìn lại, mới phát hiện ở bên cạnh, có một lão già tóc dài chấm đất, lưng còng, tay trái để sau lưng, tay phải cầm quải trượng.
Tuy Dạ Kinh Đường chỉ mới gặp lão già tóc trắng này, nhưng từ trang phục có thể đoán ra, đại khái là một trong những nhân vật lớn của Hắc Nha —— Bạch Phát Đế Thính Mạnh Giảo.
Bát Tí Địa Tàng, Bạch Phát Đế Thính đều là Tông Sư đỉnh tiêm, còn là giáo đầu quốc gia, mặc dù nhìn không đáng chú ý, nhưng ở trên giang hồ thì lời nói của họ nặng bao nhiêu ai cũng có thể đoán được
Dạ Kinh Đường nghe lén nữ nhân trong vương phủ nói chuyện bị bắt gặp, quả thực quá ngại ngùng, chắp tay thi lễ, sau đó cũng nhanh chóng đi ra khỏi Hắc Nha, đi mấy bước rồi quay đầu nhìn lại—— lối ra địa lao trống rỗng không có ai, thật giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
khinh công thật tốt. . .
Giống như quỷ ảnh. . .
Dạ Kinh Đường sợ hãi nghĩ thầm, bước nhanh khỏi Hắc Nha, trên đường cưỡi ngựa trở về cũng nghĩ xem hu nhân vừa nói chuyện có thân phận gì.
Có thể đứng trên Minh Ngọc Lâu nói chuyện phiếm không cố kỵ gì, khẳng định thân phận rất cao quý, nhưng nói là Nữ Đế, lại không giống lắm.
Mấy ngày nay đi dạo ở kinh thành, hắn cũng âm thầm nghe qua tình huống trong triều.
Nữ Đế đương triều là tỷ tỷ Tĩnh Vương, tuổi hai người chênh lệch không lớn, dung mạo như thế nào thì không ai dám nói, chỉ biết là tính cách quả quyết cường ngạnh.
Nhìn dáng người siêu đẹp của Tĩnh Vương,lại thêm dung mạo tuyệt thế, vậy Nữ Đế cũng sẽ không kém, một Nữ Đế vương như này, nói chuyện này chắc là sẽ không xấu hổ như vậy đâu.
Mà những người khác. . .
Dạ Kinh Đường biết không nhiều người,đúng là không nghĩ ra được là ai, chỉ coi là thân quyến của Tĩnh Vương.
Hắn phải vào cung tìm « Minh Long Đồ », mấy ngày nay còn nghe ngóng qua tin tức của‘Trai lơ'.
Từ tin tức mấy ngày nay nghe được, hắn đánh giá, hai tỷ muội Nữ Đế đều rất giữ mình, không có nuôi dưỡng trai lơ. . .
Tiện thể mà nói thì Tần Thái hậu ở goá trong thâm cung cũng như thế. . .
Nhưng dựa vào việc bán nhan sắc, lừa gạt tình cảm nữ tử để tiến cung, nghĩ như thế nào cũng thấy đuối lý.
Một con đường còn lại chính là khổ luyện khinh công chui vào đại nội.
Phương pháp này khả năng đắc thủ rất cao, nhưng nguy hiểm cực lớn không thể nghi ngờ, chỉ riêng bên người Tĩnh Vương đã có người tài giỏi giống như Bạch Phát Đế Thính, bên người Nữ Đế có những ai hắn cũng không dám nghĩ, bị phát hiện đoán chừng ngay cả chim béo cũng sẽ bị nấu thành canh bồ câu. . .
Đi xuyên qua phố xá sầm uất, bất tri bất giác hắn đã trở về phố xưởng nhuộm.
Mặc dù không nghe thấy tiếng vang, xa xa lại có thể ngửi được một mùi thơm của rau xào thịt.
Dạ Kinh Đường từ hôm qua cho tới hôm nay cũng chưa ăn cơm, ngửi được mùi thơm đã cảm thấy đói, bước nhanh vào viện, nhìn qua tường có thể thấy được —— dưới mái hiên đặt một băng ghế, tiểu nữ hiệp đang đứng ở ngoài phòng bếp, dùng đao bổ củi để chẻ củi, kiếm pháp không tệ, nhưng làm việc này không thuần thục, củi bị chẻ ra dài ngắn không đồng nhất.
Trong phòng bếp bốc lên khói bếp, cửa sổ mở ra, Lạc nữ hiệp đang mặc tạp dề, nấu đồ ăn,....
Chim Béo cũng chịu khó, đứng ở bên trên bếp lò, há mỏ chim, hỗ trợ nếm đồ ăn.