Chương 89. Người Biến Thái
Dạ Kinh Đường lại rót chén rượu cho nàng:
"Thật ra ta có thể đợi, nhưng Lạc nữ hiệp đã lập gia đình, chú định sẽ không cho ta một cơ hội hối cải để làm người mới. . ."
"Ta lấy chồng thì thế nào?"
Lạc Ngưng sau vài chén rượu, gương mặt xuất hiện một vòng đỏ hồng, thoạt nhìn như rất tức giận, mượn rượu để phản bác:
"Lập gia đình thì ta không thể tái giá sao? Ta không thể làm quả phụ sao? Hoặc là tướng công của ta có đam mê đặc thù, thích nam nhân, chỉ là vợ chồng trên hình thức với ta?"
"Khụ khụ. . ."
Dạ Kinh Đường suýt phun một ngụm rượu ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc, hắn nhìn chung quanh một chút, xác định bốn bề vắng lặng, mới tiến đến trước mặt Lạc nữ hiệp, khó có thể tin:
"Thích nam nhân?"
Lạc Ngưng lẽ thẳng khí hùng:
"Đúng, tướng công ta thích nam nhân! Mà còn rất đói như khát, nhìn thấy mỹ nam tử giống như ngươi đã không dời nổi bước chân. Ngươi có biết ngươi dây dưa ta, bị tướng công ta biết, sẽ là kết cục gì không?"
? ?
Nơi nào đó của Dạ Kinh Đường xiết chặt, tê cả da đầu:
"Kết cục gì?"
Lạc nữ hiệp thấy mình đã doạ sợ được tiểu tặc vô pháp vô thiên, vẫn rất hăng hái, gương mặt băng sơn hơi vểnh lên, bộ dáng uy hiếp:
"Ngươi làm cái gì đối với ta, nàng liền sẽ làm cái đó đối với ngươi!"
"A? !"
"Mà nàng tính cách bá đạo, cường thế, ra tay tất nhiên hung ác hơn tiểu tắc nhà ngươi. Sẽ trói ngươi lại, dùng lực khi nhục. Ngươi đánh không lại nàng, gọi rách cổ họng cũng không ai có thể cứu ngươi, chỉ có thể bị khi nhục không biết ngày đêm. . ."
Lời này khá là không hợp thói thường.
Nhưng càng kỳ quái hơn chính là, Dạ Kinh Đường cảm giác Lạc Ngưng nói thật!
Toàn thân Dạ Kinh Đường nổi da gà, cách xa ra chút, tay giơ lên:
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa."
Lạc Ngưng vẫn luôn bị khi nhục,thấy Dạ Kinh Đường sợ hãi, khí thế tăng thêm.
Bởi vì uống vài chén rượu, Lạc Ngưng nhìn tươi tỉnh hơn trước rất nhiều, như ngự tỷ âm linh hoạt kỳ lãnh ngạo, giễu cợt nói:
"Làm sao? Sợ hãi? Lá gan khi nhục ta đâu rồi? Về sau còn dám vô lễ với ta, ta chỉ cần trở về nói một câu, ngươi sẽ rơi vào kết cục như thế. . ."
Dạ Kinh Đường tê cả da đầu, uống hai chén rượu đè ép nỗi lòng, mới dò hỏi:
"Lạc nữ hiệp, làm sao ngươi gả cho cái loại biến thái này? Có phải bị cưỡng bách hay không?"
Lạc Ngưng nháy nháy mắt, vẻ mặt thu liễm, nghiêm chỉnh một chút:
"Nói rất dài dòng, chờ cứu Cừu Thiên Hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết. Trước đó, ngươi không thể leo lên người nữ vương gia. . ."
"Cái này sợ không được, tướng công của ngươi biến thái như vậy, nếu như ta bị bắt được thì phải làm sao bây giờ? Ta cảm thấy trên đời không có chỗ nào có thể an toàn hơn so với Tĩnh Vương phủ."
? ?
Lạc Ngưng phát hiện dùng sức quá mạnh, khiến tiểu tặc này bị dọa đến mức chuẩn bị ôm lấy đùi nữ vương gia, lại giải thích nói:
"Ừm. . . Ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta ở trong nhà vẫn có tiếng nói, ngươi làm những chuyện kia đối với ta, chỉ cần ta không nói cái gì, nàng sẽ không làm gì ngươi cả."
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ, kéo lấy ghế ngồi vào trước mặt Lạc Ngưng, dò hỏi:
"Tướng công của ngươi thích nam nhân, các ngươi cũng không có gì tình cảm, ngươi chỉ là vì che giấu đam mê biến thái của tướng công ngươi, mới kết làm vợ chồng giả?"
Nam nhân bỗng nhiên ngồi ở bên người, Lạc Ngưng không tự chủ được thân thể kéo căng mấy phần, nhưng vẫn chống đỡ lấy khí thế:
"Không sai biệt lắm. Nhưng mà ta cũng không có giống như ngươi nghĩ, nàng phải làm việc cho ta, ta mới giúp nàng che giấu. Hợp tác lẫn nhau thôi."
"Vậy Lạc nữ hiệp, trên thực tế chính là độc thân chưa lập gia đình, cũng không phải là phụ nữ có chồng?"
". . ."
Lạc Ngưng cảm giác có chút là lạ —— hình như nàng bất tri bất giác nói ra toàn bộ.
"Ở bên ngoài giang hồ, ta đúng là phụ nữ có chồng. Ngươi còn dám vô lễ nửa phần với ta, hậu quả chính ngươi biết."
Dạ Kinh Đường hơi châm chước:
"Ta cảm giác, ta vẫn đi đầu quân cho Tĩnh Vương là tốt. . ."
Ba ——
Lạc Ngưng hơi nổi nóng, vỗ nhẹ bàn:
"Chỉ cần ta bảo đảm ngươi không có chuyện, thì không ai có thể động vào ngươi, ngươi sợ cái gì? Ngươi muốn khuất phục dưới váy nữ vương gia như vậy? Lá gan trước kia của ngươi đâu?"
". . ."
Dạ Kinh Đường nhìn hai con ngươi ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ của Lạc Ngưng, xem như hiểu ý —— để hắn đừng leo lên Tĩnh Vương làm phò mã, cũng không cần sợ hãi tên biến thái kia. . .
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì nữa,cầm chén rượu lên:
"Uống rượu uống rượu, không nói."
Lạc Ngưng thấy vậy, không tiếp tục lấy Bình Thiên Giáo chủ ra đe dọa tiểu tặc nữa, bưng chén rượu lên, chạm với hắn một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hai người nói mò nửa ngày, bất tri bất giác cũng đã qua ba lần rượu.
Trước kia Lạc Ngưng không uống rượu, hôm nay uống nhiều như vậy tất nhiên là uống say rồi, vừa mới cầm cái chén lên, đã cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
Đưa mắt nhìn, tiểu tặc tuấn lãng phi phàm, đang nâng rượu lên cho mình.
Vẻ mặt của tiểu tặc vẫn như cũ lạnh lùng bất phàm, mang theo chút nho nhã giấu giếm trong đó, nhưng ánh mắt nhìn có chút không yên lòng, giống như nghĩ đến rất nhiều thứ, không mấy vui vẻ.
Lạc Ngưng thấy hưng thú uống rượu đã tiêu tan mấy phần, hơi nhớ lại cuộc đối thoại của hai người—— nếu như tên này không biết Bình Thiên Giáo chủ là nữ nhân, vậy thì có thể tên tiểu tặc này đang nghĩ sai cái gì đó.
Nàng là một nữ nhân đẹp như tiên nữ, bởi vì muốn đạt được chút mục đích, cùng một nam nhân tính cách biến thái giả trang vợ chồng, còn rất dựa vào tên biến thái kia. . .
Cái này nếu để cho nam nhân xem nàng như tiên tử ‘Băng thanh ngọc khiết’ nhìn thấy, chỉ sợ ấn tượng tốt với nàng sẽ rớt xuống ngàn trượng, hoàn toàn biến mất,thậm chí vứt bỏ như giày rách. . .
". . ."