Chương 9. Khách Không Mời Mà Đến 2
Dạ Kinh Đường âm thầm giơ ngón tay lên, để cho Chim Béo lặng lẽ đi dò xét xung quanh, đồng thời giơ ngang thanh đao ở sau thắt lưng và tiến dần tới cửa:
"Các hạ là ai? Nơi này chẳng lẽ là chỗ ở của các hạ sao?"
Khách nhân đội mũ rộng vành này chính là tỷ tỷ vú bự nửa đêm tới thăm trai trẻ.
Tuy nhiên Bùi Tương Quân cũng không lên tiếng, trường thương trong tay trượt ra, dùng một tay nắm chặt đuôi thương. Trường thương lập tức vẽ ra một nửa vòng tròn ở trong nội viện cũ nát. Mũi thương chỉ về phía Dạ Kinh Đường, đồng thời mũ rộng vành cũng được nhấc lên, có thể thấy được trên mặt vị khách này là một chiếc mặt nạ quỷ.
Người đó dùng một tay, cầm ở đuôi thương mà có thể nhấc được thanh trường thương dài chín thước, nếu không có bản lĩnh thì chắn chắn không thể làm được như vậy.
Dạ Kinh Đường thấy vậy trên mặt không chút biểu cảm lui về sau nửa bước. Tay trái của hắn nằm chặt chuôi đạo, bày trận sẵn sàng đón quân địch. Nhưng đối phương cũng không tấn công trực diện mà giơ cổ tay thon dài lên lắc nhẹ một cái.
Đúng –
Dưới ánh trăng, trong hẻm sâu truyền ra một tiếng roi da.
Miếng vải đen bọc ở trên thân thương lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra thân trường thương màu đen.
Mũi thương màu bạc ở dưới ánh trăng tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u. Sau khi miếng vải đen bị đánh rách tả tơi, có thể nghe thấy tiếng mũi thương rung động mãnh liệt như tiếng rồng ngâm:
Ông…ông…ông.
Khóe mắt của Dạ Kinh Đường hơi giật giật. Hắn có thể dễ dàng cầm thanh trường thương đó bằng một tay, nhưng lập tức chấn vỡ miếng vải bọc thì vượt quá phạm vi năng lực của hắn rồi.
Tự biết không địch lại, vẻ mặt của Dạ Kinh Đường đột nhiên thay đổi, hắn giương mắt nhìn về phía cửa viện:
" Vương đại hiệp phải không?!"
Bùi Tưởng Quân nhanh chóng nghiêng đầu sang xem xét.
Ầm—
Dạ Kinh Đường mạnh mẽ đạp xuống mặt đất một cái, đột ngột như từ dưới mặt đất mọc lên. Hắn phi thân nhảy lên trên mái nhà, chạy như điện về phía phố phường phồn hoa. Đáng tiếc, chiêu này đối với người bình thường có lẽ còn có tác dụng, nhưng lần này người tới cũng không phải là người bình thường!
Dạ Kinh Đường nhảy lên trên mái nhà, nhưng hắn lại không nghe được phía sau có tiếng nhảy lấy đà mà phía trên lại truyền đến âm thanh xé gió phần phật.
Keng –
Lưỡi đao của Dạ Kinh Đường ra khỏi vỏ, khỏe mắt của hắn lướt qua lại ngạc nhiên phát hiện vị khách đội mũ rộng vành vừa rồi còn đứng yên bất động vậy mà bây giờ đã lao tới phía trước, cả người đã lơ lửng ở trên không trung cách mặt đất ba trượng, hai tay cầm thương lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đập xuống đỉnh đầu của hắn.
Phòng ở cũng chỉ cao có một trượng, một cú nhảy của người này vậy mà cao đến ba tầng. Đời này của Dạ Kinh Đường vẫn là lần đầu nhìn thấy có người nhảy cao như vậy. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ!
Đối mặt với thể công như Thái Sơn áp đỉnh, Dạ Kinh Đường nhanh chóng cầm đao giờ ngang lên phía trên, tay phải đồng thời chống đỡ sống dao.
Keng-
Rầm –
Thanh âm kim loại va chạm vào nhau, nóc nhà cũ kỹ lập tức sụp đổ.
Dạ Kinh Đường bị một thương nện vào trong phòng. Hắn chỉ cảm thấy bên trong trường thương ẩn chứa lực lượng cuồng dã và mạnh mẽ, căn bản không thể đỡ được. Sau khi hạ xuống, chấn động chưa triệt tiêu hết làm cho bàn chân của hắn đau nhức.
“Đại hiệp chậm đã... “
Dạ Kinh Đường muốn mở miệng xin hàng, nhưng thanh trường thương đột ngột đâm tới căn bản không cho hắn cơ hội. Một thương xuyên thẳng từ nóc phòng xuống dưới, lập tức ghim về phía mặt.
Keng-
Dạ Kinh Đường bổ ngang một đao. Một tiếng nổ mạnh vang lên, trong phòng tóe ra những đốm lửa, đồng thời thổi tắt cây nến đang lung lay sắp đổ.
Thanh trường thương ghim xuống từ nóc nhà thật giống như một cây thiết trụ nghìn cân, bị thanh đao đánh trúng nên chếch sang bên cạnh một chút.
Dạ Kinh Đường nằm lấy cơ hội phi thân lên, song đao trong tay dọc theo thân thương gọt về phía năm ngón tay của khách nhân mũ rộng vành, đang định phản kích.
Nhưng sau khi mũi thương ghim vào trên mặt đất thì vị khách này lập tức bay lộn ngược ra khỏi nóc phòng và nhẹ nhàng rơi vào trên mái nhà, mũi thương chỉ xéo xuống đình viện và không tiếp tục tấn công nữa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy vội vàng dừng lại, song đao trong tay giơ ngang trước người, bảo trì tư thế đối phó với địch nhân.
Thịch thịch thịch...
Dưới ánh trăng, đình viện lâm vào tĩnh mịch, có thể rõ ràng nghe thấy một tiếng tim đập như sắp nổ tung.
Trên đầu Dạ Kinh Đường đầy mồ hôi. Hắn cầm đao không dám động đậy chút nào, hai mắt nhìn chăm chăm bóng người ở trên nóc nhà. Giằng co một lát sau, người trên nóc nhà khẽ nâng mũ rộng vành lên, phát ra tiếng nói khàn khàn không phải nam cũng không phải nữ:
"Ngươi không phải là biết ‘Bát Bộ Cuồng Đạo’ sao?”
Dạ Kinh Đường nhướng mày. Từ nhỏ hắn đã đi theo nghĩa phụ tập võ, những gì được học đều là đạo pháp bình thường, thực sự chưa từng nghe thấy ai nhắc đến Bát Bộ Cuồng Đạo gì đó bao giờ. Về phần những bí tịch liên quan đến thì càng chưa từng gặp. Những quyển sách ở tiểu thành vùng biên ải có thể miêu tả giang hồ chỉ là máy quyển linh tinh như ( Nước mắt hiệp nữ ), ( Chuyện tình yêu trong võ lâm ), ( Diễm hiệp truyền kỳ ) ... Hắn đã đọc rất nhiều rồi, cuối cùng chẳng học được chiêu thức gì, nhưng tư thế ngược lại học được một đống...
"Ta mặc dù là một tiêu sư nhưng chưa từng nghe nói đến Bát Bộ Cuồng Đao bao giờ, chỉ biết mấy chiêu thức linh tinh thôi, có lẽ các hạ tìm nhầm người rồi."