Nữ Hiệp, Thỉnh Đừng Nháo

Chương 8

Cố Vũ âm trầm nhìn Đỗ Cẩm Hi còn đang mang vẻ mặt bi phẫn nhìn họ, hắn từ tốn nói: “Tiểu Di nói không sai, ta không cần các người hỗ trợ điều gì, ngược lại là các người cần chúng ta đánh mở đường, các người muốn theo hoặc không thì tùy các người, ta không có nhiều thời gian“.

Đỗ Cẩm Hi còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Triệu Vũ Đông nhanh tay cản lại.

”Cẩm Hi, đưa thực vật cho họ, hai người là muốn rời khỏi C thị”

Cố Vũ đưa mắt nhìn Triệu Vũ Đông, đánh giá một chút, gật đầu.

Triệu Vũ Đông chần chừ một lát mới nói: “Ta biết một con đường tắt rời khỏi C thị, chỉ tốn hai ngày đi đường, nhưng con đường khá khó đi, tang thi cũng không ích“.

Cố Vũ nghe vậy ánh mắt sáng lên, trực tiếp nói: “Chỉ cần quả thật như ngươi nói vậy thực vật chúng ta chỉ lấy 50/50“.

Đỗ Cẩm Hi đối với kết quả này tuy lòng vẫn không cam nhưng thực vật đa phần là của nhà họ Triệu hơn nữa cô cũng nhìn thấy năng lực của thanh niên trước mặt, xác thực mạnh hơn họ nhiều.

Ông bà Triệu cũng chỉ có một đứa con trai dĩ nhiên là hắn nói gì ông bà cũng điều nghe theo còn lại nhóm Bành Võ thì vốn là người ngoài không có lập trường lên tiếng, Đỗ Cẩm Hi là dị năng không gian còn bọn họ chỉ là người thường nên không dám đưa ra ý kiến.

Rất nhanh theo sự chỉ dẫn của Triệu Vũ Đông bọn họ đem phía sau xe việt dã của Cỗ Vũ nhét đây thực vật.

Cỗ Vũ đợi tất cả lên xe mới đề xe chạy.

Nguyệt Hân Di trong tay cầm một hộp cá khô ăn ngon lành, đoạn đường này dẫn vào trung tâm C thị có không ích tang thi du đãng nghe thấy tiếng động cơ thì điều phác lên nhưng bị bề mặt xe cứng rắn cản lại.

Ông bà Triệu ngồi cùng xe với con trai run cầm cập nhìn những thứ đã từng là con người kia cứ như không muốn sống mà nhào lên lại bị đánh ngã, tiếng cùm cụp vì xương gãy vụn do bánh xe cán qua người bọn chúng vang lên càng khiến ông bà bất an.

”Đông à, chúng ta phải làm sao bầy giờ”

Triệu Vũ Đông nghe tiếng bà Triệu hỏi, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào, hiện tại rời C thị là chuyện phải làm, nơi đầy sắp biến thành tòa thành của tang thi nhưng vấn đề bọn họ sẽ đặt chân đến đâu thì hắn vẫn chưa suy nghĩ ra.

Hắn nhìn chiếc xe việt dã trước mặt, trầm ngâm nói: “Tạm thời chúng ta cứ đi theo người thanh niên kia, trực giác của con cảm thấy anh ta chắc chắn không phải hạng tầm thường“.

”Tống đại ca, anh muốn uống chút nữa không” Bạch Diệu Tuyết thẹn thùng cầm một chai nước khoáng đến trước mặt Tống Hạo Lân, giọng nói hơi run rẩy tiết lộ tâm tình ngượng ngùng mình.

Tống Hạo Lân nhìn vẻ mặt trêu cợt của đồng đội xung quanh thì bất đắc dĩ nhận lấy chai nước từ tay của Bạch Diệu Tuyết, ôn hòa nói: “Diệu Tuyết, em nên ngồi nghỉ đi”

”Tống ca, diễm phúc khiến người ta thiệt ghen tị”

”Ha...ha...ha, các người có muốn cũng không xem lại bản thân, Tống ca là mỹ nhân xứng anh hùng, các người thì là Hắc hùng có biết không”

Bạch Diệu Tuyết nghe những lời cười đùa xung quanh, hai vành tai trắng noãn đỏ rực, không dám ở thêm, nhanh chân chạy về lều của Trần quản gia mọi người thấy Bạch Diệu Tuyểt như thế thì càng ra sức chọc ghẹo.

”Được rồi!, con gái nhà người ta bị các người dọa chạy rồi, sau này Tống đội trưởng không cưới được tức phụ nhất định sẽ quay lại tìm các người tính sổ” Tề Phi dẫn đội đi trinh sát quay về, nghe mọi người đang trêu cợt huynh đệ thì không ngăn cản ngược lại cũng sáp lại góp vui.

”Tề Phi, da cậu ngứa đúng không?” Tống Hạo Lân quả thật không còn gì để nói, đối với tình cảm của Bạch Diệu Tuyết hắn không phải không biết nhưng hắn đối với cô chỉ có hảo cảm một chút, còn chưa nói đến thích, dù sao giữa thời mạt thế Bạch Diệu Tuyết vẫn giữ được tấm lòng lương thiện như thế quả thật hiếm có.

”Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa trưa, chiều hôm nay chúng ta có thể rời khỏi C thị”

Mọi người điều hồ hởi vì tin tức tốt này, bọn họ chật vật đi đường vòng vèo nhầm tránh tang thi, chỉ dám tại những quán ven đường tìm kiếm thực vật không dám vào những nơi rộng như siêu thị hay khu thương mại, trận đánh với con tang thi ở siêu thị vừa rồi đã khiến bọn họ nhận ra tang thi cũng đang tiến hóa hơn nữa còn rất nhanh, chỉ một con tang thi như thế cũng khiến bọn họ thiếu chút diệt đội nếu như không có Cố Vũ hy sinh cản lại nó.

”Minh Tuyên và Văn Sơ vẫn chưa trở lại” Tề Phi nhìn quanh nhưng không thấy hai người kia đâu, trong đội thường sẽ chia làm ba đội hình, canh giữ tại chỗ nghỉ ngơi, đi trinh sát đường và tìm kiếm thực vật, hôm nay đến lượt Tề Phi dẫn người đi dò xét, Tống Hạo Lân canh giữ, Thiệu Mình Tuyên và Trác Văn Sơ tìm kiếm thực vật.

”Hai người đó vừa phát hiện một rừng trái cây gần đây nên đã dẫn người đi hái”

Tề Phi nghe Tống hạo Lân nói gật đầu, hắn chỉnh lý một chút tư liệu mà mình khảo sát được xung quanh chuẩn bị họp với mọi người mới quyết định nên đi đường nào.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----0.0---- ------ ---------

Ba cỗ xe chầm chậm tiến về phía trước, bởi vì đường ghồ ghề nên tốc độ xe không thể quá nhanh, đi phía đầu là một cỗ xe việt dã cỡ lớn, chính giữa là một cỗ xe tải nhỏ và cuối cùng là một cỗ xe du lịch loại bốn chỗ.

Chiếc xe việt dã đầu tiên bỗng dừng lại, phía sau hai chiếc xe cũng nhanh chóng đỗ lại theo.

Cỗ Vũ bước xuống xe, phía sau Nguyệt Hân Di cũng nhảy xuống đứng cạnh hắn.

Hắn nhìn xung quanh một lát đối với người vừa đi đến nói: “Phía trước có phải là Hà gia thôn không”

Ông Triệu nhanh chóng thay con trai nói: “Đúng, đúng, qua Hà gia thôn là rời khỏi C thị tiếp đó là đi đến đường lớn”

Cỗ Vũ gật đầu, nhìn đồng hồ thì đã quá buổi chiều, ban đêm không tiện xuất hành nên bọn họ một là nghỉ tại xe còn không thì phải vào thôn.

”Thật là, ngồi xe đến xương sống thắt lưng người ta điều tê hết rồi, cả người còn bốc mùi khó chịu“. Đỗ Cẩm Hi vươn vai, oán giận.

Bành Võ cười nịnh, đưa qua một chai nước, nói: “Hi Hi, uống chút nước, chỉ cần rời khỏi C thị là chúng ta hết khổ rồi“. Nhìn Đỗ Cẩm Hi mở nước uống, Bành Võ không khỏi nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn hai người Điền Hâm và Vương Lực cũng đang nhìn Đỗ Cẩm Hi, nữ nhân này thật xinh đẹp, là loại xinh đẹp kiểu quyến rũ, thành thục, gần hai tuần bọn họ không phát tiết, phần là vì thời thời khắc khắc điều phải chạy trốn, phần thì không có cơ hội, nay cả ngày cùng nữ nhân xinh đẹp như Đỗ Cẩm Hi ở cùng một chỗ, bởi vì tiết kiệm nhiên liệu nên bọn họ không mở điều hòa, Đỗ Cẩm Hi vì nóng mà chốc lát lại cởi mấy nút áo sơ mi lộ ngực, chốc lại vói tay vào lao mồ hôi, ba người bọn họ nhìn mà trong lòng ngứa vô cùng.

Cỗ Vũ nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn Nguyệt Hân Di vẫn mặc bộ quần áo màu hồng nhạt của mình bao kín kẽ từ đầu đến chân hơi do dự một chút.

”Chúng ta đếm nay nghỉ tại Hà gia thôn, sáng mai lên đường” Cố Vũ quyết định thật nhanh, leo lên xe đi về Hà gia thôn. Hắn là đàn ông thì không sao nhưng tiểu Di cả ngày điều cùng hắn ở trên xe lại ăn mặc kín như thở nếu buổi tối còn ngủ trên xe thì chắn chắn em ấy vô cùng khó chịu. Cỗ Vũ nghi ngờ liếc nhìn Nguyệt Hân Di mấy cái, ăn mặc kín như thế em ấy không cảm thấy nóng hay sao.

Xe chuyển động rất chậm đường vào thôn khá lầy lội, nhưng may mắn là không có tang thi lãng vãng bên ngoài, Nguyệt Hân Di từ cửa sổ xe nhìn bên ngoài,cánh đồng lúa vàng rực như vẫy gọi người ta mau mau đến gặt, nếu điều kiện cho phép, Nguyệt Hân Di thật sự rất muốn xuống xe ôm lấy chúng vào không gian của mình.

Cả nhóm đến gần Hà gia thôn thì dừng lại, Cố Vũ nhìn Nguyệt Hân Di xuống xe, mày nhăn lại, lo lắng nói: “Em có chắc không, vết thương của anh không còn gì đáng lo, việc dò xét này anh vẫn có thể làm“.

Nguyệt Hân Di lưu loát nhảy xuống xe, không để ý phất phất tay,“ Tốc độ của anh còn không nhanh bằng em, dò xét một cái thôn nhỏ vẫn không vấn đề“.

So với việc lần gặp đầu tiên chưa quen biết thì những ngày sau Nguyệt Hân Di nói nhiều hơn nhưng bình thường vẫn không thích nói chuyện.

Nguyệt Hân Di lưu loát đề khí phóng về Hà gia thôn, tốc độ quả thật so với người bình thường thì nhanh hơn vô cùng, thân mình nhỏ nhắn nhảy thoăn thoắt trên đường chốc lát đã lủi thẳng vào Hà gia thôn.

Cẩn thận đi vào Hà gia thôn, nhà cửa nơi đây hoặc là đóng chặt hoặc mở rộng ra, không có người ở, không có gà gáy, không có chó sủa, cả thôn yên tĩnh giống như một tòa tử thôn.

Nguyệt Hân Di cẩn thận phóng trên từng mái nhà dò xét, có mấy nhà đóng chặt cửa Nguyệt Hân Di theo cửa sổ nhìn vào, bên trong có nhà có tang thi, có nhà thì có người thường, không quan tâm mấy con tang thi bị vây nhốt nàng nhìn xung quanh, trên đường nhìn có mấy con vật chết nằm rải rác, theo tình trạng xem thì là bị đói chết.

Thôn cũng không lớn khoảng chừng chục căn nhà, chưa đầy ba mươi phút đã tra xét xong, bất quá làm nàng bất ngờ chính là tìm được ba kho thóc lớn tuy đã bị mang đi phân nữa nhưng vẫn còn rất nhiều, không chỉ thế nàng còn tìm được hầm chứa khoai lang, củ sắn, cà chua....., tất cả điều trong tình trạng còn tươi.

Không hề khách khí, nàng toàn bộ điều thu vào không gian, sau khi xác định đã không còn lương thực xót lại mới mỹ mãn quay lại.

Cố Vũ lái xe dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng, ngôi nhà dán gạch men sứ, so với nhà trệt hoặc nhà hai tầng trong thôn có điểm đặc biệt, cửa sắt đóng chặt. ngôi nhà này lớn nhất trong Hà gia thôn, hắn dự định đêm nay sẽ ngủ ở đây nhưng Nguyệt Hân Di lắc đầu cản lại, “Trong nhà có người”

Cố Vũ nghe thế chuyển tay lái đi tìm nơi khác, nếu trong nhà có người thì chắc chắn họ sẽ không cho bọn họ ở lại, nhân tình ấm lạnh tự bản thân hắn cũng hiểu, lại không thể xông vào đánh người cướp nhà, hắn còn không có táng tận lương tâm như thế.

Bành Võ, Điền Hâm và Vương Lực không hiểu tại sao Cố Vũ lại bỏ qua ngôi nhà kiên cố như thế để tìm nhà khác, nhưng hiện tại là đi theo người kiếm ăn không thể có ý kiến nên đành đi theo.

Bọn họ lái xe tiếp tục tìm phòng ở, Nguyệt Hân Di chỉ đường đến một nhà hai tầng, cửa sân mở rộng ra, buồng trong cũng mở lớn, rất sạch sẽ, không có vết máu, đó có thể thấy được lúc gặp chuyện không may, người nhà này đều không ở nhà.

Đem xe đỗ trong sân, Cố Vũ bắt đầu phân phó nhiệm vụ, “Triệu Vũ Đông, Bành Võ, Vương Hâm, Điền Lực, các người theo tôi đi tìm xem còn xót lại lương thực hay không, mọi người còn lại ở đây dọn dẹp”

Nơi đây vô cùng sạch sẽ, không cần thu thập nhiều, có tất cả năm phòng ngủ, trên giường đệm chăn còn đầy đủ.

Mọi người thu dọn qua loa một chút thì Cố Vũ dẫn người trở về, Nguyệt Hân Di rõ ràng biết bọn họ đi tay không mà về, bởi thôn này hầm chứa lương thực điều bị nàng dọn qua.

”Cái thôn này, ngày cả một hạt thóc cũng tìm không thấy” Vương Hâm đá đá cửa sắt trút giận nói.

Triệu Vũ Đông buông đồ ăn trong tay xuống đi đóng cửa sắt, đây là đồ ăn bọn họ đem theo, vốn nghĩ nơi này còn lương thực không ngờ bọn họ lại chẳng tìm thấy gì.

Trong phòng bếp còn có khí gas, này cũng là bọn họ may mắn rất nhiều thôn điều còn sử dụng củi đốt.

Nước cũng có, thôn này tuy không có hệ thống cung cấp nước uống, nhưng nhà nhà đều có giếng nước, nước hẳn là trước khi tang thi bộc phát múc ra, cho nên không cần lo lắng nước bị ô nhiễm.

Bà Triệu rửa sạch sẽ nồi, nấu một nồi cơm, xào một chút rau xanh, lại lấy ra một hộp thịt khô chiên lên, bọn họ đa phần là đàn ông đương nhiên điều thích ăn thịt, lại lấy mấy quả trứng làm một tô súp trứng, cuối cùng lấy thêm vài quả luộc nước sôi.

Nhìn đồ ăn phong phú, ba món ăn một món súp, ba ngày nay điều là gấp rút chạy đâu có thời gian mà ngồi xuống ăn một bữa cơm nóng như thế này, tất cả mọi người điều cảm thấy bụng réo vang, ngày đến cả Cố Vũ cũng ăn thêm một chén cơm đầy.

Ăn uống no đủ, đương nhiên là phải ngủ một giấc thỏa thích để lấy lại sức, căn nhà có năm phòng, ở dưới tầng trệt, Nguyệt Hân Di và Đỗ Cẩm Hi mỗi người một phòng, Cố Vũ một phòng, trên tâng lầu còn hai phòng phân chia cho ông bà Triệu một phòng, còn lại Bành Võ, Điền Lực, Vương Hâm và Triệu Vũ Đông một phòng.

Nguyệt Hân Di vào phòng liền khóa cửa, chui vào không gian.

Trong không gian, vẫn là một mảnh bầu trời trong xanh đối lập với bên ngoài, từ khi mạt thế bầu trời bên ngoài dần không còn màu sắc bình thường mà nhiễm lên màu đục mờ, không khí bên trong không gian cũng là tươi mát đượm mùi cỏ xanh.

Trong không gian có khu trồng rau, kế bên là vườn cây ăn quả, lại đến một khu trồng một số cây lương thực như lúa mạch, lúa nước, bắp ngô......

Nguyệt Hân Di vui mừng nhìn rau cải xanh mơn mởn, cây hoa quả nặng trĩu quả và từng hàng từng hàng cây lương thực đã chín, và càng khiến người mừng rỡ hơn là vườn thuốc của nàng phát triển vô cùng tốt. Nguyệt Hân Di dùng ý niệm chăm chỉ đem nhưng trái chín trên cây ăn quả hái xuống di dời vào một khoảng trống nơi đó đã chất đầy vô số các loại quả, nhìn quả thật như một ngọn núi nhỏ, lại đem cây lương thực, rau quả phân chia vào nơi để của chúng, đối với vườn thuốc thì do dược liệu càng để lâu càng tốt nên Nguyệt Hân Di cũng không đụng vào chúng.

Trong không gian thỉnh thoảng có heo, gà hoặc là vài con trâu lững thững bước đi, nhìn bọn chúng lớn lên mập mạp chắc thịt, lại nhìn chốc chốc lại có một hàng lợn con, gà con, vịt con....theo đuôi ba mẹ chúng đi kiếm ăn.

Nơi đây có ba cái hồ lớn đầy nước, trong vắt thấy đáy, trong đó có hai cái hồ chưa đầy cá, tôm, cua và nhiều loại hải sản, chủ nhân trước đây của cái nơi này quả thật là người tỉ mỉ nhưng tiếc là chưa kịp hưởng thụ thì táng mệnh dưới móng vuốt của tang thi.

Nguyệt Hân Di đi theo đường cũ về căn nhà ba gian quen thuộc.

Màu sắc của quả trứng so với lúc đầu nàng nhìn thì có vẻ sáng hơn, vỏ quả trứng tản mát ra vầng sáng lam nhạt, hoa văn uốn lượn xung quanh quả trứng hiện lên màu vàng rực rỡ.

Trong lúc Nguyệt Hân Di ngẩn người nhìn quả trứng thì vành tay trắng noãn khẽ giật giật, Nguyệt Hân Di quay người cảnh giác nhìn vào một góc tối của căn phòng, nơi đó rõ ràng truyền đến tiếng động như có vật gì đó đang động đậy.

Lộc cộc!.......Lộc cộc!

Một thứ tựa như mai rùa, màu sắc thâm đen, nó chuyển động mấy cái vỏ cứng rắn va chạm mặt đất.

Từ hai bên vươn ra bốn cái chi màu trắng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Hân Di từ phía đầu của cái vỏ rùa một cái đầu rùa chậm chậm thò ra ngoài, đích xác là cái đầu rùa, hai con bé tí đen tròn chóp chớp như hai hạt đậu, phía dưới hai con mắt là hai lỗ trống nhỏ làm thành cái mũi, trên cái miệng dẹp dẹp của nó là hai chòm râu cá trê.

”Ui chao!...ui chao!, cái thắt lưng của lão”

Cái miệng dẹp dẹp kia động động thế mà phát ra tiếng nói của con người, Nguyệt Hân Di trừng lớn mắt không tự giác lui về phía sau.

Con rùa kia sau khi đã thò được bốn chi cùng cái đầu ra ngoài thì xoay xoay cổ mấy cái, đôi mắt bé tí như hột đậu kia sau khi nhìn thấy nàng thì cứng ngắc cổ, một bộ dáng bị hoảng sợ.

”Công...công...chúa, ôi lão quân tại thượng, công chúa người....người đã nở rồi”

Nguyệt Hân Di mở mắt trừng trừng nhìn cái thứ giống rùa kia lấy tốc độ không hề giống rùa mà lạch bạch chạy về phía mình, trong đôi mắt hột đậu kia giống như chảy xuống hai dòng nước, rõ ràng vừa nhìn là biết là mừng đến khóc.

”Công chúa!...ôi công chúa!, người làm lão đây sợ chết, lão cứ tưởng trứng của người không thể nở rồi chớ, hỏng hết cả trái tim của lão rồi” Lão rùa cứ xoay quanh quanh xoay quanh Nguyệt Hân Di, miệng cứ không ngừng nói, vừa nói vừa khóc phải gọi là ầm ỉ chết người.

”Dừng...dừng lại” Nguyệt Hân Di khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần bị ma âm xuyên não như thế làm cho màng tai nàng muốn điếc, không kiên nhẫn quát lên.

Con rùa già kia như ý mà im miệng, hai mắt hột đậu nhìn nàng chớp a chớp ra vẻ ủy khuất vô cùng.

”Ngươi là......là rùa đi?” Nguyệt Hân Di nhìn hình thể của thứ trước mặt chỉ có thể phun ra đáp án duy nhất mà nàng có thể đoán được, nàng không thể đoán được thứ gì khác, huống chi thứ này còn đang đeo một cái mai rùa nặng trịch.

Lão rùa hiển nhiên không thể tin là người trước mắt thế nhưng không nhận ra được mình, hai cái chi trước vội vàng ôm lấy ngực, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, thỏa thỏa là bị câu hỏi của nàng thương tâm gần chết.

”Công...công chúa, người thế nhưng không nhận ra được lão...ô!...ô!...hức!..hức!...người thế nhưng không nhận ra lão, lão chính là ôm người khi người vừa mới sinh ra không bao lâu à”

Nguyệt Hân Di nhức đầu xoa xoa mi tâm, “Được rồi!, ta quả thật không nhận ra được ngươi là ai, còn có ta tên là Nguyệt Hân Di không phải công chúa“.

”A!......không phải công chúa, không đúng dung mạo này rõ ràng là của chủ mẫu sao có thể không phải công chúa, công chúa người chỉ là mới vừa nở ra chắc chắn là không có kí ức mà thôi” Lão rùa quan sát Nguyệt Hân Di một lúc chém đinh chặt sắt cực lực khẳng định nói.

”Ta thật không phải công chúa, ngươi, lão xem cho dù là vừa mới nở cũng chỉ là bé con mà thôi, ta đây nhìn có giống con nít không” Nguyệt Hân Di không còn cách nào khác đành dựa theo lời của lão rùa này nói, mặc dù nàng quả thật không thể nghĩ được vì sao lão rùa này lại cứ khăng khăng là nàng “nở” ra.

”Không!...không!, tộc chúng ta dựa vào thời gian nở trứng mà quyết định độ tuổi có lẽ công chúa là ấp trứng quá lâu nên vừa nở ra đã mang hình thù như thế” Lão rùa kiên quyết bác bỏ chứng cứ của Nguyệt Hân Di đưa ra, dung mạo của người trước mắt quả thật là bản thu nhỏ của chủ mẫu, tại sao có thể không phải là công chúa của lão.

Nguyệt Hân Di bị đổ đến không nói được, nàng cũng không biết tộc của lão rùa là như thế nào nhất thời cũng không giải thích được, bỗng nhiên nàng bắt được trọng điểm trong câu của lão rùa, trứng, không phải là......

”Này, quả thật lão nhìn nhâm rồi, nếu lão nói đến trứng thì lão xem, đằng kia có phải là công chúa của lão hay không“.

Nguyệt Hân Di đưa tay chỉ quả trứng màu lam đang lơ lửng giữa không trung.

Lão rùa nghi hoặc theo hướng của Nguyệt Hân Di chỉ mà nhìn, vừa nhìn thì khiến lão trợn to đôi mắt của mình.

”A!, Hai công chúa điện hạ” Lão rùa nhìn nhìn Nguyệt Hân Di lại nhìn nhìn quả trứng lam sắc rối rắm không hiểu.

Nguyệt Hân Di thì bình tĩnh nói: “Đấy, đó mới là công chúa của ông“.
Bình Luận (0)
Comment