Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 142

Ta là Izumin, là hoàng tử xứ Hitaito hùng mạnh.

Cuộc đời ta từ nhỏ đã xảy ra không biết bao nhiêu sóng gió.

Nhớ năm đó, ta một một người bác. Người này là Uria, chị ruột của mẫu hậu.

Ta còn có một người em trai, gọi Jidan, là con của bác.

Từ nhỏ bác rất yêu thương ta, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, dịu dàng ngọt ngào không thua kém mẫu hậu. Ta thích đọc sách, ta thích tìm hiểu những thứ mới lạ, thế nhưng phụ hoàng chỉ muốn ta học bắn cung cưỡi ngựa đấu kiếm, toàn những trò bạo lực vớ vẩn. Ta không thích, phải nói là cực ghét nên cố chấp chẳng bao giờ chịu nghe lời phụ hoàng… Cho đến khi tên em họ Jidan ngày càng quá đáng, hắn ta rất thích khiêu khích ta. Hắn lúc nào cũng ra sức học bắn cung, háo thắng ngang ngạnh, ra sức nịnh nọt phụ hoàng. Phụ hoàng vốn không vừa lòng chuyện ta cả ngày chỉ đọc sách nên cực kì hài lòng với tính cách của Jidan.

Khi ấy bác lúc nào cũng dặn dò thằng con ngỗ nghịch của mình phải khiêm nhường, ta cảm thông cho bác, một người phụ nữ dịu dàng hiền hậu như bác sao lại có đứa con không hiểu chuyện như vậy.

Ta không thích không có nghĩa ta không tập, nhưng ta tập luyện không nhiều, cũng không để nhiều người biết, có mỗi ông đội trưởng tập luyện cho ta.

Đến một ngày ta hiểu ra, làm một hoàng tử chỉ có kiến thức sâu rộng là chưa đủ, nên ta bắt đầu tập trung ra sức rèn luyện.

Bác bên cạnh vẫn đều đặn đem sách vở đến, dặn dò khen ngợi ta. Lúc đó ta vẫn là một đứa trẻ, không suy nghĩ nhiều.

Lần đó phụ hoàng toàn thắng, khải hoàn trở về, cả hoàng cung mở tiệc linh đình, ta vội dắt em gái Mitamun vừa tròn bốn tuổi của mình đến. Đến nơi thì thấy Jidan đang trổ tài bắn cung, hắn nhìn thấy ta thì kiêu ngạo, quay sang nịnh nọt:

- Bệ hạ, con thích nhất là bắn cung! Con đang ra sức luyện tập để sau này có thể ra chiến trường giúp đỡ ngài!

Cha ta hài lòng cười lớn, luôn miệng khen ngợi hắn. Ta ngồi bên cạnh mẫu hậu chăm sóc cho Mitamun nghe thấy thế cũng mặc kệ. Trước giờ Jidan rất ghét, thậm chí khinh thường ta ra mặt, ta cũng không quan tâm. Nào ngờ hắn tiến lại gần chỗ ta, ngạo nghễ hỏi:

- Không biết hoàng tử có biết sử dụng cung tên hay không? 

Ta cảm thấy khó chịu, phụ hoàng là cha của ta, tại sao lúc nào người cũng cười với Jidan, còn với ta, người lúc nào cũng tỏ vẻ bất lực. Còn nữa, Jidan lấy quyền gì mà dám đứng trước mặt ta giễu võ dương oai?

Ta phớt lờ hắn, nhẹ giọng trả lời:

- Ta biết, nhưng không thích

- Láo toét, ngươi làm gì biết…

Jidan nghe ta trả lời như thế liền không vừa lòng, hét toáng lên thu hút rất nhiều sự chú ý của người xung quanh. Phụ hoàng thấy thế liền ra lệnh tổ chức một cuộc thi nho nhỏ giữa ta cùng Jidan. Mẫu hậu lo lắng nhìn ta, còn Mitamun nắm chặt áo ta, chu môi trợn mắt hung hăng đòi chém đầu Jidan! Ta có chút khổ sở buồn cười nhìn đứa em gái nhỏ xíu nhưng háo thắng chẳng kém gì phụ hoàng của mình, mới có bốn tuổi, gặp ai cũng đòi chém đầu!

_________________
Bình Luận (0)
Comment