Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 47

Ta bên này đang cặm cụi học hỏi, cảm thấy mặc váy có phần hơi vướng víu, ngẫm nghĩ mai có lẽ nên mặc quần, chứ mặc váy thế này làm sao đứng cho đúng tư thế được? Minưê cũng không dám mạo phạm ta, chỉ đứng bên cạnh hướng dẫn bằng lời nói. Tóm lại cả buổi trời mà mũi tên của ta chỉ bay được ba bước chân, Mitamun thì gào thét chửi rủa Minưê cả buổi, lại phải chế nhạo ta nên hôm sau nàng ta tắt tiếng.

Một kẻ là nữ hoàng nhàn rỗi, một kẻ là công chúa vô công rỗi nghề, cùng nhau cầm tên bắn thi thố. Mitamun biết kéo cũng nhưng tên không bay trên đường thẳng, ta không bắn xa được như Mitamun nhưng ít ra còn tạo dáng của người bắn cung, theo lời Minưê thì ta tạo dáng rất đẹp. Mitamun nghe thế nên đứng ưỡn ngực vươn cung suốt buổi tập, tối hôm đó nàng ta trẹo tay, hôm sau đành trơ mắt ngồi nhìn ta tập một mình. Càng nghĩ càng buồn cười, Mitamun tính cách háo thắng như trẻ con, tuy hơi đanh đá nhưng lại khá thẳng thắn, ta thì thích tính cách ấy nên có vẻ thích nàng ta!

May mắn ta không phải kẻ “ngu lâu dốt bền” nên sau mấy tuần tập đã miễn cưỡng có thể bắn trúng mục tiêu gần mình. Mitamun thì khỏi nói, bách phát bách trúng, càng ngày càng hâm mộ Minưê, cứ cầm cung tên mà chạy theo hắn, cung nhân Hitaito có ngăn cản thế nào cũng không được. Trẻ con, thấy gì lạ thì đều ham thích!

Lại bàn về Carol cùng Menfuisư bên trong tẩm cung, ta nghe bà Nafutera kể thằng nhãi đó biến thái cỡ nào, suốt ngày bắt Carol hầu hạ bên người, Carol càng phản kháng thì nó càng hứng thú, bắt Carol đút ăn, thích thì ôm ôm ấp ấp, trêu Carol tức đỏ mặt. 

Ngồi khẩy khẩy móng tay, chúng nó thế nào thì mặc chúng nó, ta đây đâu có hứng thú. Tốt nhất là cưới nhau đi, cho ta đỡ bị mang tiếng. Từ hôm dạ tiệc đến nay số lần ta gặp Carol đếm trên đầu ngón tay, Carol có đi tìm ta mấy lần nhưng đều bị Menfuisư bắt về, còn ta thì không dám bén mảng đến gần. Tuy ta là nữ hoàng nhưng thằng ôn con Menfuisư có quyền bắt ta bỏ ngục hoặc cấm túc ta trong điện không được ra ngoài, thế nên né đi là tốt nhất. Mitamun vẫn nói chuyện với ta bằng cái giọng điệu hách dịch nhưng đã không còn ngang ngược như trước, nàng ta cũng quên béng đi Menfuisư, bắt đầu lẽo đẽo theo Minưê. Chắc do bị Izumin ảnh hưởng nên dù Mitamun có làm gì ta cũng không giận nó được, thậm chí đôi lúc còn bảo vệ nó. Thế là Mitamun đang ở trong cung điện dành cho quốc khách dọn đồ hẳn vào tẩm cung của ta, nó âm thầm dọn vào để trốn tránh đám thị vệ theo sát hai tư trên hai bốn, luôn miệng dặn ta không được để bọn họ kiếm ra. Ta ngây thơ bao che cho nàng ta, ai ngờ lại gây ra họa.

Đám thị vệ kiếm không ra Mitamun, vội quay về thông báo rằng công chúa đã mất tích.

Sứ thần Hitaito sang đây ngay lúc Menfuisư đang buồn bực vì mấy công trình thủy lợi chưa hoàn thành xong nên chán nản không tiếp, còn lớn tiếng dọa nạt: “Công chúa của quý quốc rời đi mà không hề chào bái biệt, ta còn chưa trách tội, thế mà dám đến đây vu oan?”

Lúc ta cùng Mitamun nghe tin sứ thần Hitaito đến thì run lẩy bẩy, ta bình tĩnh hơn một tí, định kéo nàng ta ra ngoài giải thích thì nàng ta nước mắt nước mũi tèm lem, khóc mà nói:

-     Cha ta sẽ không cho ta cưới Minưê đâu, hu hu…

-     Không phải muốn cưới Menfuisư à?

-     Ừ, cưới Menfuisư thì cha ta cho… - Nàng ta nín khóc, lau sơ mặt mũi, sau đó òa lên – nhưng bây giờ ta muốn cưới Minưê cơ…

-     =.= Mitamun, cuối cùng cô muốn làm sao?

-     Nếu phụ vương biết ta trốn ở đây nhất định ta sẽ bị trách phạt nặng, không chừng còn bị ép gả cho tên quan già hay tên vua sắp chết nào đó để lôi kéo lực lượng giống mấy vị công chúa khác vậy đó… Asisư, chị thương ta đi…
Bình Luận (0)
Comment