Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 64

Thấy ta như thế, bọn người trong tù cũng niềm nở hơn, không bắt chẹt ta nữa. Đến giờ cơm, nhìn thấy thức ăn trộn lẫn với cơm, nhão nhão sền sệt, bốc lên mùi vị vô cùng khó ngửi, ta vẫn phải cố gắng nuốt vào. Tên cầm đầu tốt bụng nhắc nhở:

- Lần đầu tiên khi vào đây ta cũng thế, ráng nuốt đi, từ từ sẽ quen! Cơm hôm nay ngon rồi đấy!

- Ự, ừ, ngon...

Ta ăn không cần nhai, đưa muỗng nào vào miệng là nuốt trọng muỗng đấy. Hắn bảo ta, khó ăn thì đừng ăn nữa, để đói thật đói ăn vào sẽ dễ chịu hơn. 

- Ta phải ăn, ăn để còn tiếp tục sống! – sau đó, quay sang cười tươi rói với bọn họ - “Dù sao vào đây cũng đỡ rồi, ít nhiều vẫn còn đồ ăn!”

Sau đó lại cặm cụi vét sạch máng gỗ, ăn chứ, ta còn phải sống, mạng này không phải mạng của ta, là của Asisư hi sinh cho ta…

Buổi tối ở Hitaito rất lạnh, lạnh hơn ở Ai Cập nhiều, trong khi đó trên người ta vẫn mặc nguyên trang phục của người Ai Cập. Ta run cầm cập, hỏi xin cái chăn, thằng cha cai ngục lại xách vào một xô nước, tạt lên người ta. Bà nó, chị đây ráng nhịn.

- Hừ, xấu xí thế kia còn dám đòi hỏi, trước khi đòi hỏi phải nhìn kĩ lại mặt của mình đi, thật là… Trừng cái gì, nhìn ngươi mà hết muốn ăn cơm.

Chị đây lại nhịn, không ngờ vấn đề nhan sắc lại rắc rối như thế. Điển hình, đẹp lạ như Carol cứ bị bắt mãi, còn xấu lạ như ta lại không thể sống yên thân, xin có cái chăn cũng ra vẻ hách dịch.

Tên cầm đầu thấy ta lạnh như thế, có lòng tốt nhích lại sát song sắt, bảo ta nằm dựa vào hắn, ít ra sẽ ấm hơn một tí, người thanh niên da ngăm đen còn lột áo bên ngoài đưa sang cho ta. Tuy cái áo dơ bẩn, hơi thối thối nhưng lại khiến người khác ấm lòng. Ta nằm đưa lưng dựa vào tên cầm đầu, nhỏ giọng hỏi:

- Tại sao các ngươi lại đối xử tốt với ta thế?

- Ha ha, thân gái nào được mấy người mạnh mẽ khác thường như cô! Bọn ta thích như thế, rất có chí khí

Ta thầm thở phào, xem ra mình đã nghĩ đúng…

- Tại sao các người lại bị nhốt vào đây?

- Ngủ đi, tội ám sát của cô không nhẹ đâu, không khéo không sống được đến mai.

Mọi người đều im lặng hít thở đều đều, ta lật mình một cái, khẽ ngồi dậy, không quan tâm đến đầu tóc bù xù, mắt nhìn sang phòng giam cuối cùng. 

Không thấy Unasu trong đám nô lệ Ai Cập, nghĩa là hắn đã trà trộn vào bên trong triều đình Hitaito…

Nguy rồi, không ai biết ta bị nhốt ở đây, có khi nào bỏ mạng lại đây hay không?
Bình Luận (0)
Comment