Bên trong phòng im phăng phắc, tất cả đều bị lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng đầy khí thế của ta đè bẹp xuống. Bọn tướng quân có vẻ xúc động, tướng Nakuto thì cười tươi rói. Tính tình của Nakuto, ta hiểu rõ, ông ấy bức xúc thì lên tiếng chứ lúc nào cũng trung thành với ta vô biên. Ta cũng biết, trong mười hai người kia, bọn họ cũng không hẳn là muốn theo ta, mà là theo tướng Shouta. Vậy nên ta cần phải chứng minh cho bọn họ thấy, ta không hề thua kém bọn vua quan các nước khác, nhất là bọn đàn ông coi thường phụ nữ.
- Không còn chuyện gì nữa thì mọi người lui xuống đi, có gì bẩm báo ta sau nhé!
- Vâng…
- Lệnh bà, bên ngoài dân chúng đòi gặp lệnh bà, người có muốn…
Người vừa vào thông báo là tướng quân Kurusu, nghiêm túc, không bao giờ mở miệng. Người này lớn hơn ta chừng mười tuổi, làn da ngăm đen, chính là người đã nhường áo cho ta đắp trong ngục. Ta nghe thế liền gật đầu, dù sao cũng chỉ bệnh nhẹ, không có gì đáng kể, không nên tỏ ra yếu đuối quá như thế này.
Từ lúc ta trở về đã có người dân xin vào gặp nhưng tất cả đều bị Ari từ chối, nàng ấy sợ ta ngồi lâu không được nên không dám liều mạng nhận lời. Bây giờ cũng đã hơn tuần lễ, bệnh tình dù sao cũng đã bớt, ta nên đi tiếp dân thôi!
Ta thay một bộ trang phục đơn giản, trên đầu cũng chỉ dùng một chiếc kẹp hoa sen để giữ tóc lại phía sau, xõa một nửa, kẹp một nửa. Đi gặp dân chúng không cần phải cầu kì.
Ari đỡ ta đi ra chính điện, ta ngạc nhiên nhìn bên dưới, không ngờ lại đông như thế. Người đứng chờ đã chật ních cả điện, thấy ta đi ra thì bắt đầu hò hét lên:
- Nữ hoàng kìa, người đã khỏe rồi!
- Nữ hoàng bệ hạ vạn tuế, vạn tuế!
- Nữ hoàng bệ hạ thật xinh đẹp…
- Lệnh bà giản dị xinh đẹp đâu có thua kém gì công nương Carol!
- Lại rất tài năng…
- ….
Bên dưới bắt đầu rộn lên, ta cũng không biết cảm giác trong người mình như thế nào nữa, cứ lâng lâng. Ta vội đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Quả nhiên bọn họ im lặng hết, tất cả chăm chú lắng nghe ta:
- Asisư ta thật cảm động vì tấm lòng của mọi người, ta không sao, mọi người cứ an tâm!...
Ta chưa kịp nói hết bên dưới đã hò hét vang trời, chấn động cả cung điện. Ta bị khí thế đó dọa cho nín bặt, Ari ở bên cạnh nói nhỏ vào tai ta:
- Trước giờ chưa thấy dân chúng như thế này, nữ hoàng được lòng dân lắm đấy!
Ta khẽ Ừm một tiếng, nhẹ nhàng tao nhã ngồi xuống dưới, trên môi bất giác nở nụ cười vui vẻ. Không nghĩ tới có người yêu mến ta, nhiều như thế, quả thật không nghĩ tới! Trong lúc vui mừng ta lại không chú ý đến bên dưới, chỉ mải mê tập trung vào dân chúng…
Dân chúng tặng ta rất nhiều thứ bá đạo đến không ngờ nhưng ta vẫn vui vẻ nhận lấy. Ari huy động tất cả lực lượng bên trong cung điện ra ôm đồ vào, nào là dưa hấu, nho, cam quýt… các loại, gà chim cá lợn nhiều vô kể, có người tặng cả trứng gà. Đó là quà của nông dân bình thường, bên cạnh đó còn có vài vị quý tộc giàu có tặng trang sức cùng vải vóc, những bình rượu thượng hạng, bình sứ tinh xảo… Khung cảnh nhộn nhịp vô cùng, Mamoru tay ôm giỏ trứng lên soi mói, hỏi nhỏ Nabi đang đứng bên cạnh:
- Ngươi nhìn xem, trứng này có nở thành con không?
- Muốn biết thì xin vài quả về ấp thử là biết.
- Ừ, nghe có lí!