Trời trong như tẩy, ánh dương chiếu lên đôi lầu canh cao nhất ở Yến
Đô. Nằm trên mặt đất, khoảng giữa đôi lầu canh là đài khao quân đã được
dựng xong từ mấy hôm trước đó.
Từ Quang Vũ Môn của Huyên Cấm Thành dài đến đài khao quân, kinh đô
thị vệ đi trước dẹp đường, Ngự Lâm Quân giáp trụ chỉnh tề tiếp bước theo sau hộ tống kim liễn của hoàng đế, chầm chậm mà đi, hai bên kim liễn
màn trướng vàng óng, quạt lông cầu kỳ, nổi trội vẻ uy nghi của hoàng
gia.
Đi tới chổ đài khao quân, Ngự Lâm Quân đứng dàn sang hai bên, hộ vệ
cho vị thiên tử tôn quý thân mặt long bào vàng chói đương bước lên trên
đài, kinh đô thị vệ lại nhanh chóng mở đường thẳng đến chổ cửa thành
Nghiễm Hoa Môn của Yến Đô.
Sau khi đã dọn sạch một lối đi lớn, kinh đô thị vệ đứng ngăn ở hai
bên đường, ngăn cản bách tính đương chen lấn xô đẩy nhau để xem, sóng
người nhấp nhô, ồn ỉ không thôi.
Xa xa truyền đến tiếng trống khua liên hồi, uy nghiêm mà lại đủ nhịp
nhàng, âm vang như tiếng sét. Trong hồi trống trận, vang lên một tiếng
kèn hiệu lệnh giống như truyền đến từ nơi xa xôi, trầm đục mà trang
nghiêm. Ngoài cổng thành, trên nền tuyết trắng tinh phao, thiết kỵ quân
đi theo tiếng trống, sát sau Liễn Vương, từng bước chậm rải tiến vào Yến Đô. Cảnh tượng giống như một trận thủy triều đen vô cùng vô tận mạnh mẽ ùa vào, khiến cho hôm nay trời đông nắng ấm phút chốc bỗng nhuốm vẻ
tiêu điều, hàn ý rét mướt còn hơn băng tuyết tự nhiên ngưng tụ lại.
Trong nháy mắt, tiếng ồn ào tan biến, cả thành rơi vào trạng thái lặng
thinh, trang nghiêm.
Hết thảy này, từ trên Bát Trân Các nhìn xuống, Vũ Văn Dật Thần đã thu hết vào đáy mắt, cảm thấy thật hùng tráng, thậm chí quên luôn đùi vịt
trong tay, sững sờ đứng bên cửa sổ.
Xa xa, lá cờ lớn màu đen trương lên, hoa văn đặc thù, khảm bên ngoài
chữ “Liễn” sắc vàng bắt mắt, tung bay phần phật trong gió. Người dẫn
đầu cỡi ngựa đội mũ đen thắt lưng đỏ, ngồi sừng sững trên lưng ngựa, áo
choàng đen theo gió mà phất phơ, mười ba người theo sát phía sau, tiếp
đó là hai trăm bốn mươi người dàn thành đội ngũ hình vuông, hiển nhiên
là thân hộ đội mới vừa thành lập, sau cùng chính là Hắc Kỵ Quân dũng
mãnh giết địch, danh chấn thiên hạ. Cả chi đội áo đen giáp đen, binh khí sắc bén, khí thế bức người.
“Di? Không phải nói chỉ có thân hộ đội của Liễn Vương mới được nhập thành sao? Sao Hắc Kỵ Quân cũng xuất hiện rồi?” Vũ Văn Dật Tân khó hiểu hỏi.
“Hắc Kỵ Quân của Liễn Vương chỉ có hơn hai nghìn người, cũng
không phải đại quân đông chinh mười mấy vạn người, đương nhiên có thể
tiến vào Yến Đô. Hừ!” Giọng nói khinh bỉ vọng lại từ phía sau.
Ba huynh đệ ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Vũ Văn Dật Phàm không biết từ khi nào lại xông vào lần nữa, tiếng trả lời là từ miệng hắn thốt ra.
Đương lúc Vũ Văn Dật Tân muốn phát hỏa, lại phát hiện trong tiểu gian của ba người mình hãy còn dư thêm vài ba người khác, mấy vị hoàng tử
lại đến theo, khiến hắn trong nhất thời chỉ biết ngây ra đó.
Vũ Văn Dật Thần không lên tiếng, trừ bỏ bát hoàng tử, mấy người khác
hắn đều không biết, không rõ kẻ đến muốn gì, tốt nhất chớ nên lên tiếng
trước.
“Không biết các vị hoàng tử đến đây từ lúc nào, thật thất lễ.” Vũ Văn Dật Luân nhìn ra những người này, vội kéo huynh trưởng thi lễ, Vũ Văn Dật Tân lúc này mới kịp phản ứng cũng thi lễ theo.
“Miễn lễ, miễn lễ, không cần quá câu nệ, trái lại là bọn ta tới
không báo trước quấy rầy các ngươi mới đúng, hy vọng các ngươi không quá để ý.” Bát hoàng tử tay nắm quạt ngọc, cười mĩm nói.
“Không biết các vị điện hạ tới đây có chuyện gì…” Vũ Văn Dật Luân hơi cúi người hỏi.
“Không có chuyện gì,” Bát hoàng tử tay đong đưa quạt ngọc,
nhìn qua rất là nhã nhặn, nhưng lời nói kế tiếp lại khiến cho Vũ Văn Dật Luân và Dật Tân nổi lữa, “Ta nghe Dật Phàm nói đại ca của hắn ở bên này, ta và thập nhị đệ, thập tam đệ hiếu kỳ, muốn đến xem xem A Đấu
tiếng tăm lan xa là cái bộ dáng gì? Đúng rồi, nghe nói ngươi ở chỗ của
Sư đại nhân học y thuật gần được mười năm, lại bị đuổi khỏi Ngự Y Viện
có phải không? Ai, mọi nỗ lực trước đó đều trôi theo dòng nước rồi a!” Hắn thương tiếc mà lắc đầu, miệng thì tấm tắc thông cảm, còn từ trên nhìn xuống đánh giá Vũ Văn Dật Thần mà nói.
“Ngươi nói cái gì!?” Nếu không phải Vũ Văn Dật Thần lén đưa tay kéo tiểu đường đệ của hắn lại trước, Vũ Văn Dật Tân đã nhất định
mặc kệ gã có phải là hoàng tử hay không, muốn xông tới đánh người.
Vũ Văn Dật Luân mặc dù nhịn xuống, nhưng nắm tay hắn nắm chặt đã nói rõ nó rất muốn rơi trúng thân của thằng kia rồi.
“Ta, ta học không được tốt, cho nên không thể làm ngự y,” Vũ Văn Dật Thần rụt rụt cái cổ, thẹn thùng cười gượng ba tiếng, tiếp đó biểu tình hết sức nghiêm túc, ngây ngô nói, “Bất quá, năm sau ta sẽ vào Ngự Lâm Quân, lần này ta sẽ nỗ lực làm tốt.” A, hắn nói như vậy, mấy vị hoàng tử này có tạo thêm phiền toái để hắn
không thể vào Ngự Lâm Quân không nhỉ? Nếu thật vậy mà nói, thật là rất
đa tạ nha!
“Ngươi gia nhập Ngự Lâm Quân? Là ngươi bảo hộ phụ hoàng ta, hay là phụ hoàng của ta bảo hộ ngươi a?” Thập tam hoàng tử khinh thường nhìn hắn, bĩu môi, cảm thấy như nghe được chuyện cười, chịu không nổi mà lên tiếng.
“Ta, ta…” Yếu ớt nói không nên lời.
Vũ Văn Dật Phàm thấy đại ca không lên tiếng, ngại hắn mất mặt, lại
tức hắn yếu đuối để người khi, đứng bên cạnh nhíu mày không nói.
“Thập tam đệ đừng nói vậy!” Thập nhị hoàng tử quở trách đệ đệ của hắn, lại quay sang nói với Vũ Văn Dật Thần, “Chúc mừng ngươi gia nhập Ngự Lâm Quân a! Bất quá, đã là thiếu tông chủ của
Vũ Văn tộc, nên cố gắng trở thành ngự tiền đái đao thị vệ, hoặc có thể
trở thành một trong mười sáu thân hộ đội hoặc hộ vệ của ta mới đúng. Chổ nào yêu cầu năng lực ưu tú nhất mới xứng với thân phận của ngươi, ngươi phải hảo hảo nỗ lực a!” Hắn sắc mặt ôn hòa, nhìn như chân thành,
nói nghe như đương khích lệ, nhưng bởi vì khi ai ai cũng biết Vũ Văn Dật Thần biểu hiện rất A Đấu, thành ra mấy lời này nghe sao cũng cảm thấy
có chút không phù hợp.
“Nhưng, tiếc là năng lực của ta không tới như thế, võ công của ta cũng không giỏi, có thể vào được Ngự Lâm Quân là bởi vì cha ta và thúc
thúc…” Vũ Văn Dật Thần bộ dạng ngốc ư ư, không chút dè chừng mà
định bụng nói ra là do trong nhà an bài, nhưng bị Vũ Văn Dật Luân chụp
lấy đùi vịt, nhét vào trong miệng hắn, chặn đứt lời muốn nói tiếp.
Vũ Văn Dật Luân lãng sang chuyện khác, lấy giọng quan lại nói chuyện
với bọn họ, ê a nữa ngày trời, Vũ Văn Dật Thần thì không cần bàn đến
nữa, nhìn qua rất là ngoan ngoãn ngồi một chổ ăn uống, kì thực trong
bụng cùng lúc đó oán thầm: hắn đã bảo không thích giao tế với hoàng tử
mà, nhìn ba vị hoàng tử này xem, triệt để là một hồ ly giảo hoạt, một
con công cao ngạo, và một, ân, nhớ tới thập nhị hoàng tử đôi mắt âm u
như đầm nước phẳng lặng, sâu không thấy đáy, hắn tự nhiên lạnh xương
sườn, cảm thấy không thích người này.
Vũ Văn Dật Tân thấy người khác nói đại đường ca của hắn là A Đấu thì
rất bực bội, nhưng ngại chổ mấy thằng nói đó toàn là hoàng tử, thành ra, để lấp đi cơn tức, hắn chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa sỗ, lại
đúng lúc nhìn thấy đội ngũ của Liễn Vương đã gần đến Bát Trân Các rồi.
“Đại đường ca, mau nhìn, Liễn Vương sắp tới rồi!” Hắn kêu lên một tiếng như thế, tất cả mọi người đều ngó ra ngoài cửa sỗ nhìn.
Gần nhưng còn chưa đến, sở dĩ cách nhau tương đối xa, lại cộng thêm
Địch Vũ Liễn đội khôi giáp, Vũ Văn Dật Thần chỉ có thể mơ hồ nhìn không
thấy mặt mũi của nàng, sau không cẩn thận lại bị một thân toàn sắc đen
ấy đánh dời lực chý ý, trộm than thầm: lại đen, vị vương gia này hắn làm sao lại thích màu đen như thế nhỉ?
Hắn nổi lên chút xíu hiếu kỳ, định bụng nhìn trộm một tí xem cái vị
có phẩm vị quái gở, chủ nhân tiền nhiệm của Tiểu Ưng, vị thị huyết Vương gia cứ bị tiểu đường đệ treo lên trên miệng này đến tột cùng thì diện
mạo ra sao, ngay lúc đã sắp có thể nhìn rõ được tướng mạo của Địch Vũ
Liễn, hắn lại bất thình lình bị người từ phía sau dùng sức đẩy mạnh một
cái.
Hắn ngã về phiá cửa sổ cách có nữa bước, để giữ lấy cân bằng, hắn vội vã bước một bước nhỏ, đồng thời đưa một tay chịu vào cạnh cửa sổ, lại
không thể chú ý đến cánh tay còn lại, bàn tay đương cầm dĩa kia vì biên
độ dao động quá mạnh mà vịt quay Bát Bảo ăn mới được vài ngụm trong dĩa
đã từ cửa sổ bị ném “Sưu” lên không trung.
A a a! Sẽ rơi trúng người! Vũ Văn Dật Thần mở to mắt ra nhìn, đưa tay muốn chặn nó lại, nhưng đã thất bại. Vì thế mà, khẩn trương chột dạ,
hắn thấy như mình gây chuyện rồi, đã không chụp được vịt quay Bát Bảo,
còn bụng dạ đâu mà lo xem trộm tướng mạo của Liễn Vương, hắn theo phản
xạ có điều kiện, cấp tốc ngồi xổm xuống, trốn sau bức tường bên dưới cửa sổ.
Cùng lúc đó, ở đằng sau không ai trông thấy, bàn tay của kẻ nào đó
giấu trong tay áo khẽ động đậy, hư hư thực bắn ra một viên gì đó, đúng
lúc bắn trúng một góc tư vịt quay đương bay ấy, sau khi bị cải biên độ
cao xong, thịt vịt có xu hướng rơi xuống, dĩ nhiên là lao thẳng đến
trước mặt Địch Vũ Liễn đang tới gần Bát Trân Các.
Địch Vũ Liễn đang thúc ngựa đi trước, khóe mắt thoáng trông thấy có
vật phóng nhanh tới chổ mình, tức thì đầu mày cau chặt, ghì ngựa dừng
lại, phất tay, liền nghe vang một tiếng, cả nghìn kỵ binh đằng sau nàng
đồng thời đứng nghiêm lại không chút lộn xộn, làm chấn động nhân tâm.
Bách tính hai bên đường chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn rõ
thiếu niên vương gia phong thần tuyệt thế cỡi trên ngựa kia, thái độ
lạnh lùng áp đảo, đĩnh đạc trên lưng ngựa, tư thế bễ nghễ thiên hạ…
Đương lúc đang bận tán thưởng, thấy kiếm bên hông nàng bỗng tuốt ra khỏi vỏ, vài nhát không kịp nhìn rõ, vật như từ trên trời rơi xuống đã hóa
thành mảnh nhỏ rớt xuống trên mặt đất.
Địch Vũ Liễn liếc xéo tàn vật trên mặt đất, không nhìn còn tốt, vừa
nhìn đã khiến cho cơn giận luôn đầy ấp trong lòng nàng từ sau khi biết
ái ưng mất tích đã bừng bừng trổi dậy.
Ánh mắt âm hiểm sắc bén bắn về phía vật phóng ra, lại để cho nàng
nhìn thấy vài người quen đã lâu không gặp đứng bên cửa sổ trên lầu các.
Quân đoàn uy nghiêm, quân trong đoàn lặng im như tờ, trang trọng
không một tiếng động, bách tính hai bên cũng bị ảnh hưỡng không dám lên
tiếng, thành ra, thanh âm từ trên lầu vọng xuống đặc biệt rõ ràng.
“Vũ Văn Dật Thần, ngươi ném vịt quay Bát Bảo ngươi ăn không hết xuống để sĩ nhục Liễn Vương ư?”
“Ta không có a!” Không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng. Tiếng nói của kẻ nào đó cực kỳ có chủ ý, hết sức ngây thơ.
“Ngươi không thích Liễn Vương, mới cố ý lấy đồ ăn dư chọi nàng(*) đi?”
(Ở đây là tác giả dùng từ “nàng”,
trích nguyên tác nha! >.
“Không có, ta thậm chí chưa gặp qua Liễn Vương, làm sao có thể ghét hắn, cố ý ném gì hắn chứ?” Hắn mệnh khổ a, cuối cùng là ai ác độc xô hắn ngã?
Nghe tới tên của Vũ Văn Dật Thần, lại bởi vì nhận thức hết thảy đều
phát sinh trong thời gian chớp nhoáng, nhanh đến nỗi khiến người phản
ứng không kịp, Vũ Văn Dật Luân chỉ biếtt đứng ngây ra đó. Khẳng định Vũ
Văn Dật Thần bị chỉ trích chính là người mà nàng bốn tuổi đã gặp kia,
sát khí trên người Địch Vũ Liễn không tự giác đã giảm đi một chút. Thế
nhưng, nhìn thấy trên thân kiếm mình còn chưa kịp thu về dính đầy mỡ,
nàng có chút không vui, lại nghe thấy Vũ Văn Dật Thần nói chưa từng gặp
qua nàng, tức thời, nàng hừ lên một tiếng vô cùng giận dữ, hung hăng
trừng mắt nhìn lên phía trên, bộ dạng như thề không bỏ qua.
Bát hoàng tử và thập tam hoàng tử kia cùng hắn khẳng định là có thù,
nếu không sao lại lớn tiếng quát lên tên hắn như thế? Còn có, tóm lại
liên quan gì đến Liễn Vương chứ? Vịt kia lại đâu có chọi hắn! Cũng đâu
có khả năng chọi trúng hắn! Vũ Văn Dật Thần trong lòng cực kỳ bối rối.
Bát hoàng tử và thập tam hoàng tử cuối cùng thì không nói nữa, trông thấy thần sắc của Địch Vũ Liễn ở bên dưới, hai người có chút hả hê mà
chuẩn bị xem kịch vui, tốt nhất là hôm nay Vũ Văn Dật Thần cứ mất
mạng tại đây, như vậy thì biểu đệ (ca) của bọn hắn có thể làm tông chủ
của Vũ Văn tộc rồi!
Vũ Văn Dật Thần đưa tay giựt giựt vạt áo của tiểu đường đệ của hắn, không lên tiếng hỏi nó xem tóm lại tình hình là thế nào.
“Đại, đại đường ca, vịt quay của ngươi bay tới chổ Liễn Vương,
bây giờ, Liễn Vương đứng bên dưới không đi nữa! Nét mặt của hắn rất đáng sợ! Nên, nên làm cái gì bây giờ?” Vũ Văn Dật Tân mặt mày kinh hãi, chọc tới Liễn Vương, này không phải là thọ tinh công ngại mệnh dài quá
muốn thắt cổ tự vận sao?
A!? Làm sao có thể! Ai tới nói cho hắn nghe xem chuyện xui xẻo thế này rốt cuộc xảy ra bằng cách nào chứ?