Vốn dĩ lúc nấu cơm bị nhìn chằm chằm đã không thoải mái, nếu người này lại là Liễn vương, vậy thì đó không phải là không thoải mái nữa, mà là khinh khủng. Nghĩ đến ánh mắt nàng lộ ra vẻ âm u, cả người đều tỏa ra khí lạnh, khiến cho mỗi ngày đầu bếp trong phủ đều xúc động oán hận ông trời tại sao lại không để cho mình sinh bệnh.
Cái này cũng không tính là gì,khủng bố nhất là lúc đầu bếp đang thái đồ ăn,đột nhiên Liễn vương ở bên người còn giơ tiểu đao ra, khiến cho nhóm đầu bếp thoáng nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong lòng đều kinh hoảng, tiểu đao kia còn vung lên, cứ dán vào hết người này đến người kia, lấy dao thái đồ ăn ra khỏi thớt. Nói thật, bọn họ bị dọa chạy dọa ngất xỉu vài lần, đều cảm thấy kì thật tiểu đao kia là muốn phóng lên người bọn họ, còn đám đồ ăn kia vì bất hạnh nên mới bị ngộ thương. Mỗi khi thái đồ ăn mà Liễn vương cảm thấy không tốt, thì tiểu đao kia sẽ xuất hiện, làm hại đầu bếp mỗi ngày lúc rảnh rỗi đều chăm chỉ luyện đao công, tuyệt đối không thể để cho Liễn vương có cơ hội xuất ra tiểu đao kia!
Thời gian khủng bố, lại có những lúc âm trầm! Những lúc như vậy, đám đầu bếp lại đi gói bánh trẻo, bánh bao, làm thịt viên linh tinh, Liễn vương đại nhân thì nhìn bọn họ chằm chằm dao thái trong tay vung lên “Đóa! Đóa ! Đóa!”! Tư thế đó, lại trang bị thêm sát khí âm trầm lạnh lùng, rất khó có thể khiến cho bọn thuộc hạ không thể không hoài nghi, kì thực, là do kẻ nào đó chọc đến chủ tử nhà mình đúng không? Cho nên Liễn vương đại nhân xem người đó như thịt băm, chuẩn bị gói làm bánh bao!
Đầu bếp cảm thấy không ổn, bọn người hầu trong phủ cũng rất buồn bực, bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, nhiệm vụ khiến cho thần kinh bọn họ căng thẳng nhất, đó là nhóm lửa! Gần đây Liễn vương xuất quỷ nhập thần có thói quen đốt cháy phòng bếp, mỗi lần cháy sạch đều lan đến gần phạm vi chỗ sân của Vũ Văn phủ, việc này không chỉ khiến trong phủ Liễn vương trở nên khẩn trương, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến láng giềng bên cạnh là Vũ Văn phủ. Vũ Văn phủ đều lo sợ một ngày nào đó, cái người hỉ nộ vô thường kia khó chịu liền ném lửa sang Vũ Văn phủ, mỗi người đều oán giận tại sao lại dọn đến ở gần phủ nhà mình.
Trong lòng tồn tại bóng ma sợ hãi với Liễn vương, cho nên khi cỗ kiệu của bọn Vũ Văn Hạo Nhiên đi qua phủ Liễn vương, kiệu phu đềukhông tự chủ tăng nhanh tốc độ, mạnh mẽ như bay, nói thẳng ra là chạy. Mà khi huynh đệ Vũ Văn Hạo Nhiên thấy nàng ở trong triều, thái độ rất ôn hòa, chỉ sợ chọc phải nàng, hơn nữa vì con mình, Vũ Văn Hạo Nhiên cũng không dám làm cho Vũ Văn Dật Thần thay đổi chủ ý, bởi vì có khả năng nơi trưởng tử của mình ở là chỗ gần phủ Liễn vương nhất, Liễn vương vì lo lắng an toàn của hắn nên sẽ không phóng hỏa phủ Vũ Văn. Cũng vì vậy, ba huynh đệ Vũ Văn Hạo Nhiên nghi ngờ nghiêm trọng Liễn vương cố ý phóng hỏa! Không thể đổi chỗ ở, nên dĩ nhiên ba vị trưởng bối muốn sắp xếp thêm nô bộc thị vệ cho Vũ Văn Dật Thần , cũng không hiểu được vì sao Liễn vương lại biết được tin tức này, còn hỏi bọn họ có phải muốn sắp xếp thêm người cho Vũ Văn Dật Thần không, đề nghị bọn họ sắp xếp, còn không bằng để nàng an bài người sẽ tốt hơn, khiến cho đầu Vũ Văn Hạo Nhiên lắc như cái trống bỏi, sống chết không chịu thừa nhận mình có loại suy nghĩ ấy trong đầu, trong lòng hộc máu hủy bỏ việc thêm người, cực kì nghi ngờ Liễn vương âm thầm theo dõi người nhà Vũ Văn.
Trên thực tế, Địch Vũ Liễn là vô tội, không muốn Vũ Văn Hạo Nhiên sắp xếp người vào trong viện Vũ Văn Dật Thần là vì muốn gặp người trong lòng, mà chuyện làm nháo nhào cả phủ cũng là vì nàng học nấu cơm, có thể để người trong lòng ăn cơm của mình nấu. Bởi vì mỗi buổi tối Vũ Văn Dật Thần đều tự mình nấu cơm, những bữa tối tiếp theo nàng đều dùng cơm với hắn, ăn cơm hắn nấu, không chỉ khiến nàng hứng thú với nấu nướng, còn bởi vì nghi ngờ lúc làm cơm khiến cho tâm tình nàng rất tốt, có ý nguyện rất mãnh liệt muốn làm cơm cho hắn ăn.
Cứ như vậy, nàng từng cho điều thứ tư của quải phu đại pháp là muốn đầu bếp cao siêu nhà mình nấu đồ ăn, mượn hoa hiến phật mỗi ngày mang đến cho Vũ Văn Dật Thần thưởng thức, dùng đồ ăn để bắt lấy tim hắn, nhưng hiện tại đổi lại là nàng tự tay làm.
Nhưng mà nàng không muốn khiến người ta biết, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp học trộm tài nghệ của đầu bếp nhà mình, lại vụng trộm tự tay làm, vì thế những ngày nước sôi lửa bỏng của người hầu trong phủ Liễn vương cũng vì vậy mà kéo đến.
Sau khi nàng thiêu hủy vài phòng bếp nhỏ độc lập, rửa mặt nhiều lần, rốt cục nàng cũng học xong việc nhóm lửa như thế nào, nắm giữ độ lửa, khinh công lại tăng lên đáng kể, dù sao khi lửa không chịu khống chế, nàng cũng phải chạy trốn. Đáng mừng là vương phủ của nàng thực sự rất lớn, cho nên không gây họa cho người khác trong phạm vi nấu nướng, thiêu một chỗ còn có thể đổi chỗ khác.
Những ngày nước sôi lửa bỏng của nhóm đầu bếp trong phủ cũng giảm dần, thậm chí có lúc, rốt cục cũng đến phiên bốn người vốn là tâm phúc nhóm Tiểu Phúc Tử.
Tâm phúc là cái gì? Theo như bọn Tiểu Phúc Tử nói, tâm phúc chính là được chủ tử tin tưởng, tài cán của mỗi người đều là vì chủ tử vượt lửa băng sông. Nhưng mà tâm phúc của Địch Vũ Liễn xem ra chỉ dùng để thử đồ ăn nàng làm.
Quả nhiên việc này chỉ có tâm phúc mới có thể làm! Mỗi khi bốn người kia thấy cái thứ đen tuyền không biết là gì gì đó, hoặc là cùng một món ăn nhưng hai mươi lần làm thì ra hai mươi hương vị khác nhau, hoặc là lúc bốn người cùng chạy vào nhà vệ sinh, bốn người đều yên lặng rơi lệ, vùi đầu khổ sở ăn, going như tự an ủi chính mình.
Hết cách, ai bảo bọn họ được ở gần chủ tử, đã biết được bí mật lớn của nàng, đây là cái giá lớn phải trả, nói tóm lại, bọn họ không vào địa ngục thì ai vào nữa hả?
Mỗi lần sau khi ăn xong, bọn họ muốn nói ra cảm nhận của mình, nhưng không làm sao thốt ra được. Muốn dối gạt lương tâm nói chủ tử làm đồ ăn ngon, vì giảm bớt việc mình ăn nhiều rau, đó là điều không thể!
Bởi vì chủ tử nàng rất thông minh, cho tới bây giờ nàng vẫn không hỏi có thể ăn được hay không, mà nàng chỉ hỏi Vũ Văn Dật Thần sẽ thích ăn sao? Ngẫm lại mà xem, nếu vấn đề là việc không thể ăn được, nhìn cái thứ xanh lè kia bọn họ có thể nói không ăn, về phần Vũ Văn Dật Thần, hắn có thể không ăn, bọn họ có thể nói khẩu vị mỗi người không giống nhau, chết cũng phải nói là bọn họ thấy ăn ngon, vậy nên chủ tử cũng không thể trách tội bọn họ đúng không? Nhưng lại hỏi Vũ Văn Dật Thần có thích hay không, bọn họ chỉ có thể trả lời thành thật, cố gắng chỉ ra những chỗ chưa được, khiến cho tài nấu nướng của chủ tử tăng lên, miễn cho vị đại thiếu gia kia nói không thể ăn, làm vương gia nhà mình mất hết mặt mũi, trên người bọn họ nổi lên một tầng da gà.
Chuyện khiến cho bốn người rơi lệ đó là Vũ Văn Dật Thần không kén ăn, cho nên Địch Vũ Liễn cái gì cũng học làm, khiến cho khẩu vị của bốn người sau khi thử món ăn mà hương vị mười lần đều không giống nhau thiếu chút nữa mắc bệnh kén ăn, may mắn đối với nấu nướng Địch Vũ Liễn cũng không phải ngu ngốc, lúc nàng để ý học, sau nhiều lần luyện tập, ít nhất có thể làm cho Vũ Văn Dật Thần theo trình tự tăng lên sự yêu thích.
Còn có một chuyện khiến cho bốn người tiếp tục yên lặng rơi lệ chính là thời kì Địch Vũ Liễn mới luyện đao pháp. Bình thường mỗi khi nàng thái không tốt, liền không nhịn được rút đao ra để làm thịt, ừ, thái đồ ăn kia, cái này cũng không có gì, chân chính là có một đoạn thời gian nàng lại ngẫu nhiên tức giận xuất ra thanh trường kiếm của mình, dùng để thái đồ ăn thành sợi, cắt thành từng khối từng khối, sau đó luyện tập nấu cơm cho bọn hắn ăn, kết quả là không dám nhắc nhở chủ tử bọn họ không thể ăn đồ ăn được thái bằng thanh kiếm đã chém qua vạn người kia, cho nên khoảng thời gian đó suýt chút nữa thì bọn họ nôn ra cả ruột, mà chủ tử nhà mình lại chuẩn bị làm đồ ăn cho Vũ Văn Dật Thần lại mua nguyên một bộ đồ làm bếp mới, đối lập mãnh liệt, rất khó có thể khiến bốn người họ không oán hận. Cũng may vốn bận tâm bảo dưỡng thanh kiếm kia, đối với nhiều thứ lại vô dụng, hơn nữa sau khi nàng dùng dao thái đồ ăn trở nên đẹp mắt, khoảng thời gian ác mộng này cũng chấm dứt.
Căn cứ vào lịch sử đau thương đẫm máu của việc thử đồ ăn, mỗi khi bốn người bọn Tiểu Phúc Tử gặp Vũ Văn Dật Thần, rất khó để không thể hiện oán niệm một cách trắng trợn với hắn, ảo tưởng có thể tác động đến khuôn mặt thoạt nhìn vô tội kia đánh thành cái bánh bao, đáng tiếc chỉ có thể nghĩ không thể ra tay.
Nhiều nhất chỉ có thể ai oán với hắn ta, trong lòng mặc niệm: Đầu sỏ gây nên à, đầu sỏ ngốc nghếch, oán hận hắn, bởi vì hạnh phúc ăn uống của hắn là được thành lập trân thống khổ của bọn họ!