Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 53

Edit: Sally

Giao Thái điện

Ngoài Ngự thư phòng

Ti Mộ Hàm từ lúc sinh ra tới nay đây là lần lần đầu tiên tới Giao Thái điện này _ nơi quyền lợi trung tâm nhất ở Đại Chu, chỉ là không nghĩ tới, cư nhiên dưới tình huống như vậy.

Thái lăng hoả hoại?

Hơn nửa tháng trước, nàng đi tới đại lao hoàng thất gặp phế thái nữ, nhưng mà sau đó phế thái nữ liền tự sát bỏ mình, bây giờ nàng đi tới thái lăng một chuyến, gia quyến phế thái nữliền toàn bộ chôn thây biển lửa!

Nếu nói nàng đây là bất ngờ, kia nếu nàng tin thì nàng thực sự là kẻ ngu si nhất trên đời!

Bây giờ, mẫu hoàng vội vã triệu kiến nàng như vậy, vì chuyện gì?

Là vì cảnh cáo nàng, không được đem chuyện người đi tới thái lăng tuyên dương ra ngoài, để tránh việc bách tính nói người cay nghiệt thiếu tình cảm, ngay cả hoàng tôn của mình cũng không buông tha?

Vậy nàng ta có phải cũng dự định đem nữ nhi này diệt khẩu?

“Thập Lục điện hạ, bệ hạ cho mời.” Tô Tích Chi chậm rãi đi ra, cung kính nói.

Ti Mộ Hàm nhìn hắn thái độ cung kính có lễ, bên môi không khỏi tràn ra một trận cười gằn, sau đó nhấc chân bước vào Ngự thư phòng.

Bên trong ngự thư phòng

Tuyên Vũ đế ngồi ngay ngắn trước án, cúi đầu xem tấu chương.

Ti Mộ Hàm không có ngẩng đầu nhìn người trên kia dù một chút, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu hoàng.”

Tuyên Vũ đế mặt không biến sắc, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩn lên, “Bình thân.”

“Tạ mẫu hoàng.” Ti Mộ Hàm đứng lên nói, “Không biết mẫu hoàng triệu kiến nhi thần, vì chuyện gì?”

Thanh âm nàng cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh liền bản thân nàng cũng không tin, sau khi nàng nghe được sự tình của cha đẻ mình, còn mất khống chế một trận, bây giờ biết được gia quyến phế thái nữ toàn bộ chôn thây biển lửa, nàng chỉ chấn kinh một lúc, sau đó hoàn toàn lạnh lẽo, bình tĩnh.

Tuyên Vũ đế ngẩng đầu lên, nhướng mày, uy nghiêm trên mặt hiện lên một vệt tức giận, dương tay nhặt một quyển tấu chương lên ném tới trước mặt nàng, tức giận nói: “Vừa mới, Thuận Thiên phủ doãn trình tấu lên, nàng ta tố cáo ngươi phóng ngựa hành hung, nhiễu loạn an bình trong kinh, lại còn không chịu nhận tội, chạy trốn!”

Ti Mộ Hàm khom lưng nhặt tấu chương trên đất lên, biểu hiện đạm bạc mở ra nhìn một chút, Thuận Thiên phủ doãn, hiệu suất cao như vậy? Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tuyên Vũ đế, “Mẫu hoàng triệu nhi thần tiến cung, chính là vì việc này?”

Nàng ấy muốn như thế nào, tiếp theo xử trí chính mình?

“Ngươi thân là hoàng nữ, thế nhưng công nhiên vi phạm luật pháp, cậy thế hành hung, sau đó còn công nhiên trốn tội.” Tuyên Vũ đế đối với thái độ của nàng tựa hồ không hài lòng lắm, nổi giận nói: “Trẫm vẫn cho rằng ngươi là người an phận thủ thường nhất trong chúnghoàng nữ, nhưng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên làm ra chuyện ác bực này!”

Ti Mộ Hàm lúc này quỳ xuống, nhưng trầm mặc không nói.

“Ngươi có gì giải thích?” Tuyên Vũ đế trợn mắt nói.

Ti Mộ Hàm cúi đầu nói: “Nhi thần không lời nào để nói.”

Khuôn mặt của Tuyên Vũ đế đột nhiên mây đen giăng kín, “Ngươi liền không sợ trẫm trị tội ngươi?”

Ti Mộ Hàm nghe vậy, song quyền chậm rãi nắm chặt, trong ánh mắt cũng dần dần lạnh lẽo lên, nàng ngẩng đầu, môi khẽ mở, từng chữ từng chữ nói: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!”

Tuyên Vũ đế biểu hiện tựa hồ trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó, bên trong ngự thư phòng vang lên từng trận vang thật lớn.

Tô Tích Chi cuống quít đi vào, kinh ngạc phát hiện, Tuyên Vũ đế luôn luôn bất động thanh sắc (biểu hiện, vẻ mặt không thay đổi) dĩ nhiên lật tung ngự án, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn ngẩn ra, sau đó cấp tốc lui xuống.

Ti Mộ Hàm phảng phất như không cảm thấy được uy thế trầm trọng hướng tới trước mặt, sắc mặt hờ hững thong dong, chỉ là nếu chăm chú nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo kia, như ẩn như hiện nổi lên lửa giận.

Trong nháy mắt này, bên trong hai người đối lập, ở một phương diện khác, có một loại tương tự cực sâu.

Ti Mộ Hàm trong lòng rất rõ ràng, nàng không nên nói ra lời như vậy, nữ tử trước mắt là Đại Chu hoàng đế, có thể nói chúa tể nắm sinh tử con người, nàng ấy không phải mẫu thân của nàng, mà chỉ là một quân hoàng lạnh lùng vô tình.

Nhưng mà, khi nàng ấy nói muốn giáng tội nàng, trong đầu của nàng lại hiện lên cảnh tượng năm đó mẫu hoàng hạ chỉ ban cái chết cho phụ thân, còn có trước đây không lâu, tình cảnh Tạ thị hơi thở mong manh cầu xin nàng.

Chuyện phụ thân nàng không trách nàng ấy, bởi vì người là quân hoàng, một nữ tử, đối mặt với nam nhân phản bội mình, mặc dù yêu tha thiết, cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng mà không trách cứ, cũng không có nghĩa là có thể như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ.

Phụ thân không thể tránh khỏi cái chết, nhưng thái lăng đại hỏa lại cũng không thể tránh?

Người ban cho phụ thân cái chết, là vì bảo tồn bộ mặt Đế Hoàng, là vì duy hộ tôn nghiêmhoàng gia, người bức tử phế thái nữ, là vì ổn định giang sơn Đại Chu, là vì không cho người kế vị trong lòng nàng ta nhận định lưu lại mầm họa, nhưng bây giờ, nàng ta đuổi tận giết tuyệt như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

Thái lăng bên kia chỉ còn lại là mấy nam tử nhu nhược, còn có một vài hài tử chưa trưởng thành!

Những hài tử này còn là hoàng tôn của nàng ấy!

Người là hoàng đế Đại Chu, chúa tể vận mệnh của tất cả mọi người, cho nên nàng có thể tùy ý quyết định sự sống còn của người khác, nhưng vì sao vẫn không chịu buông tha những người đã không còn sự uy hiếp? Thậm chí vì diệt trừ những người này, không tiếc đốt lăng mộ chính mình?

“Thập Lục hoàng nữ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Tuyên Vũ đế gằn từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng.

Ti Mộ Hàm khuôn mặt lành lạnh nói: “Nhi thần rất rõ ràng!” Giờ khắc này nàng tựa hồ có loại quyết tuyệt muốn phá suất khỏi chiếc lọ, chuyện phóng ngựa trên phố xá sầm uất, bất luận nàng giải thích như thế nào người trước mắt nhất định sẽ không dễ dàng buông tha nàng!

Vừa rồi còn nháo đến trình độ này, nàng còn cái gì để bận tâm? Hơn nữa, nàng thật sự chịu đủ lắm rồi, loại uất ức sống trông trước trông sau, cẩn thận từng li từng tí này!

Nàng hận cực kỳ tháng ngày sống cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm này!

Ngược lại, nàng vốn không còn gì cả, kể cả tính mạng của nàng, cũng bị người nắm, nàng còn có cái gì kiêng kỵ?

“Gây sự phóng ngựa, nhiễu loạn an bình trong kinh cùng chuyện không đồng ý bị bắt giữ xác thực chính là nhi thần gây nên, còn cái gọi là hành hung, nhi thần chưa thấy bất kỳ người nào bị thương, Thuận Thiên phủ doãn nếu muốn nhi thần nhận tội danh này, nhất định phải nắm ra chứng cứ!” Ti Mộ Hàm cắn răng, đáy mắt lửa giận càng ngày càng mãnh liệt, “Nhi thần sống mười sáu năm, trên tay còn chưa bao giờ nhiễm qua bất cứ máu người nào!”

Tuyên Vũ đế nheo lệ mâu âm trầm lại, cười lạnh nói: “Ngươi là đang trách trách trẫm?”

“Mẫu hoàng chính là Tuyên Vũ đế Đại Chu, chính là mẫu hoàng của nhi thần, là quân của nhi thần.” Ti Mộ Hàm một mặt nghiêm nghị, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác một loại châm biếm, “Nhi thần sao dám trách cứ mẫu hoàng!”

Tuyên Vũ đế nghe xong, sắc mặt lại trầm mấy phần, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm như băng, “Ngươi xưa nay không dám nói chuyện với trẫm như vậy, bây giờ bởi vì gia quyến tội nhân mà chỉ trích trẫm như vậy?”

Ti Mộ Hàm trầm mâu cười lạnh nói: “Thái lăng bị hỏa thiêu là chuyện bất ngờ, gia quyến phế thái nữ vì vậy mà vong thì chỉ có thể trách là vận khí không tốt, nhi thần làm sao vì đó mà chỉ trích mẫu hoàng!”

“Nga?” Tuyên Vũ đế cười nhạo nói, “Nếu thật sự nói cho ngươi, thái lăng bị hỏa hoạn không phải bất ngờ thì sao? Ngươi sẽ trách cứ trẫm!”

Ti Mộ Hàm cả người đột nhiên căng thẳng một hồi, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, “Nhi thần vừa rồi đã nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nếu mẫu hoàng hi vọng bọn họ chết, vậy bọn họ chỉ có thể chết! Mẫu hoàng làm sai chỗ nào?”

Tuyên Vũ đế tức giận nói, “Ngươi luôn miệng nói trẫm không sai, nhưng mà lời ngươi nói mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra ý vị chỉ trích, Thập Lục hoàng nữ, ngươi thật sự coi trẫm cái gì cũng nghe không hiểu?”

“Mẫu hoàng nếu cho rằng như vậy, nhi thần cũng không lời nào để nói.” Ti Mộ Hàm nhìn thẳng nàng, cắn răng nói.

Tuyên Vũ đế nhìn nàng, không có giận tím mặt, trái lại là cao giọng nở nụ cười, nhưng mà nàng càng cười, lại làm cho người khác càng đau lòng, “Trẫm thực sự không nghĩ tới, một người ngay cả cha đẻ có liên kết huyết thống với mình đều không để ý, cư nhiên sẽ vì một chút tình cảm không đáng có với người ngoài, ngay cả tính mệnh cũng có thể không để ý! Thập Lục hoàng nữ, trẫm thật sự là vẫn coi nhẹ ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment