Tây Uyển Vũ lâu
Thục Thanh bưng ngọ thiện đã hâm nóng trở lại Vũ lâu, tuy nhiên hắn lại
không thấy chủ nhân ở trong lâu, “Công tử đây là…” Bất đắc dĩ đặt ngọ
thiện lên bàn, sau đó hắn xoay người chuẩn bị chạy đi chính viện.
Công tử nhất định lại chạy đến chính viện xem Thập Lục điện hạ có tới đó
không, công tử trước nay không phải nói là không thích Thập Lục điện hạ
kia sao? Làm sao hiện tại lại lo lắng cho nàng như vậy?
“Đúng vậy, rõ ràng trong viện có hạ nhân, nhưng công tử lại tự mình đi ra
ngoài, thân thể người vốn không tốt, trời đang có tuyết mà còn muốn liều lĩnh đi ra ngoài.” Hắn vừa đi vừa lầm bầm.
Vừa mới ra khỏi
Tây Uyển,Thục Thanh liền thấy Chương Thiện đi về phía bên này, hắn lập
tức tiến lên, hành lễ nói, “Tham kiến Chương quản gia”
Chương thiện gật đầu, “Ngươi đang đi tìm Vũ chủ tử?”
“Thưa vâng” Thục Thanh gật đầu, lập tức lấy lòng nói, “Công tử nhà ta mới vào hoàng nữ phủ, rất nhiều quy cũ vẫn chưa rõ, kính xin Chương quản gia
thông cảm và bỏ qua nhiều hơn.”
Hắn ở Thục phủ nhiều năm,
biết được quản gia trong phủ có tiếng nói rất cao, không thể đắc tội
công tử nhiều lần từ Tây Uyển đi chính viện, nghiêm túc mà nói đã phạm
vào quỷ củ.
“Quy cũ trong phủ là do điện hạ định, điện hạ nếu đã không để ý thì liền không có việc gì.” Chương Thiện khẽ nói, “Vũ chủ tử hiện đang ở cùng điện hạ, ngươi không cần phải đi tìm nữa.”
“Ở cùng điện hạ?” Thục thanh sững sờ, “Nhưng mà…”
Chương thiện sắc mặt nghiêm nghị nói, “Điện hạ ở cùng Vũ chủ tử, chúng ta là nô tài, không cần phải thắc mắc.”
“Chương quản gia hiểu lầm” Thục thanh sợ sệt vội vàng nói, “Công tử chưa dùng cơm trưa, thân thể hắn vốn không tốt…”
Công tử ở cùng điện hạ, hắn tự nhiên cao hứng nhưng công tử chưa dùng ngọ
thiện làm sao có thể hầu hạ được điện hạ? Như vậy rất tổn thương thân
thể, huống hồ sức khỏe công tử vốn đã không được tốt. Hai ngày nay hắn
thấy Thập Lục điên hạ cũng là người tốt, vậy tại sao vào lúc này lại làm khó dễ công tử?
Chương thiện nghe Thục Thanh nói vậy, sắc
mặt có chút hòa hoãn, “Thuốc kia là thuốc tuyệt hậu mà thôi, sao lại tổn thương thân thể? Sau khi Vũ chủ tử vào phủ, đã được ngự y chuẩn mạch,
nếu có việc gì hắn cũng không được vào phủ, huống hồ Vũ chủ tử là sơ thị của điện hạ, hắn cần phải làm cho điện hạ hài lòng.”
Thục Thanh cứng người, tức giận mà không dám nói.
“Việc dùng ngọ thiện ngươi không cần lo lắng.”
Chương Thiện tiếp tục nói, “Vũ chủ tử ở cùng điện hạ chẳng lẽ điện hạ lại bỏ đói hắn?” Nói xong nàng phất tay áo rời đi.
Thục Thanh hậm hực trừng mắt nhìn nàng vài lần, sau đó quay người đi tiếp,
hắn mặc kệ, dù sao hắn vẫn muốn canh giữ bên người công tử, nhưng mà hắn quên hỏi điện hạ ở nơi nào a?
Điện hạ ở Nam viện?
Nhưng hắn nghe nói điện hạ từ khi vào phủ vẫn ở Thư Phòng tại Tiền viện.
Lẽ nào công tử bây giờ cùng điện hạ ở thư phòng?
Nhưng hắn nhớ thời điểm ở Thục gia, thư phòng luôn luôn là cấm địa trong phủ, không được gia chủ cho phép thì tuyệt đối không được bước vào.
Bên trong thư phòng.
Hai người ngồi bên bàn tròn dùng ngọ thiện. Thục Vũ chi trong lòng cũng nghi hoặc như Thục Thanh.
Ti Mộ hàm ngẩn đầu nhìn Thục Vũ chi đang ngẩn người nói, “Vũ Chi, làm sao vậy?”
Thục Vũ Chi lập tức hồi phục tinh thần hỏi, “Nơi này là thư phòng của điện hạ?”
“Ừ” Ti Mộ Hàm gật đầu nói.
Thục Vụ chi giật mình nói, “Điện hạ, Vũ Chi không nên vào thư phòng của điện hạ.”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn chăm chú, “Vũ Chi, ngươi đã nói ngươi là của ta.”
“Đúng vậy thưa điện hạ.” Thục Vũ Chi không hiểu, chuyện này cùng chuyện vào thư phòng có liên quan gì với nhau?
Ti Mộ Hàm nói, “Nếu đã như vậy thì ta ở đâu ngươi liền ở đó.”
Thục Vũ Chi kinh ngạc, “Điện hạ ….”
“Ta biết ngươi bận tâm điều gì.” Ti Mộ hàm cười trấn an hắn nói, “Ngươi yên tâm, nơi này của bản điện không có bất kỳ cơ mật nào.”
Thục Vũ Chi suy nghĩ một chút, cuối cùng mỉm cười nói, “Vâng”
Ti Mộ hàm ý cười trên mặt càng sâu, “Nhanh ăn đi, đồ ăn để lạnh sẽ không
tốt cho sức khỏe, nhìn sắc mặt ngươi xe, cần phải bồi bổ nhiều hơn,
ngày mai triệu thái y tới xem một chút.”
Thục Vũ Chi thấy trong lòng đột nhiên ấm áp, mắt bỗng nhiên đau xót, hắn vội vã cuối đầu nói, “Vâng”
Ti Mộ Hàm thấy hắn như thế liền nói, “Chuyện hôm nay xác thực cùng mẫu thân ngươi không có quan hệ, ngươi không cần lo lắng.”
Thục Vũ Chi biết nàng hiểu lầm, hắn cố hít một hơi thật sâu sau đó ngẩng đầu nở nụ cười “Vậy thì tốt quá!”
Ti Mộ hàm cười dịu dàng nhìn hắn.
Dùng xong ngọ thiện, hai người ngồi xuống giường mềm uống trà nóng. Thục Vũ
Chi do dự không biết nên hỏi Ti Mộ hàm chuyện sáng nay hay không, nhưng
sau cùng hắn vẫn không nén được nghi vấn trong lòng hỏi Ti Mộ Hàm, “Vũ
chi không biết nên hỏi điện hạ hay không, thế nhưng thưa Điện hạ, sáng
này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì khiến điện hạ buồn long?”
Ti Mộ Hàm ngẩn người, lập tức mím môi cười cay đắng, “Vũ Chi, có một số việc ngươi không biết sẽ tốt hơn.”
“Là Vũ Chi vượt quá bổn phận.” Thục Vũ Chi khẽ nói, hắn không phát hiện trong lời nói mình có chút thất vọng.
Ti Mộ hàm nhíu mày một hồi, “Vũ chi…”
“Dạ???” Thục Vũ Chi nhìn nàng
“Đêm tân hôn, ta từng hứa sẽ bảo hộ ngươi một đời bình an.” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói, “Lời hứa đó vĩnh viễn không thay đổi.”
Nàng nhất định có thể làm được, cũng nhất định phải làm đến cùng. Nàng phải
cho Mẫu Hoàng cao cao tại thượng của nàng biết, hoàng đế Đại Chu nàng
không thể làm được điều gì thì Ti Mộ hàm nàng đều có thể làm được.
Thục Vũ Chi khẽ cười nói: “Vũ Chi đã biết.”
Ti Mộ Hàm híp híp mắt, để ly trà trong tay xuống, vươn tay ôm hắn vào lòng.
“Điện hạ” Thục Vũ Chi sợ hãi kêu nhẹ.
Ti Mộ Hàm ôm hắn nằm trên giường mềm, “Cùng ta ngủ trưa một chút.”
Thục Vũ Chi kinh ngạc hỏi lại, “Ở đây?”
Ti Mộ Hàm khiêu mi trêu chọc, “Bản điện chỉ muốn ngủ trưa một giấc thôi.”
Thục Vũ Chi thấy trong mắt nàng có ý trêu tức, lập tức đỏ mặt, “Điện hạ.”
“Có điều Vũ Chi đúng là nhắc nhở ta a.” Ti Mộ hàm cười giảo hoạt, xoay
người đem hắn đè xuống dưới thân, “Vũ Chi, sinh hài tử cho ta được
không?”
Nàng không phải muốn báo thù nữ nhi này hay sao? Không phải nàng cho rằng nữ nhi này là sỉ nhục sao?
Vậy thì Ti Mộ Hàm nàng càng phải cố gắng sống thật tốt, vui vẻ mà sống!
Ti Mộ Hàm nàng muốn cho người biết nữ nhi mà người cho là sỉ nhục, sống
hạnh phúc mỹ mãn ra sao? Nhưng mà Ti Mộ Hàm không nghĩ tới, đề nghị kia
của nàng khiến cho Thục Vũ Chi mặt thoáng cái đã tái nhợt không còn
huyết sắc.
“Vũ chi, ngươi làm sao vậy?” Nàng thấy mặt hắn
bỗng chốc tái nhợt, liền vội vàng lo lắng hỏi, “Cảm thấy nơi nào không
thoải mái?”
Thục vũ Chi cố nén không cho nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn không thể kìm nén.
Ti Mộ hàm lông mày nhăn lại, “Vũ Chi…” Chỉ là nàng còn chưa nói xong, liền bị một tiếng gầm quen thuộc cắt dứt.
“Ti Mộ hàm, ngươi hỗn đản.”
Ti Mộ Hàm theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Tuyết Noãn Tịch đứng trước cửa sổ, vẻ mặt đầy giận dữ, hai con mắt đỏ rực.