Tuyết Noãn Tịch, ấu
tử của đương triều đế sư Tuyết Thiên Tỉnh, thuở nhỏ nhận hết vạn ngàn
sủng ái, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, xảo quyệt thô bạo, hung hăng
càn quấy, coi trời bằng vung, chính là đệ nhất ác nam kinh thành, càng
là khắc tinh của Ti Mộ Hàm nàng, mỗi một lần hắn xuất hiện, đều là bắt
đầu cực khổ của nàng.
Nhưng nam tử ở trước mắt bây giờ, tao
nhã như gió, thanh đạm như nước, không chút dấu vết nào của ác nam kia
trong ấn tượng, lẽ nào hắn thật sự như Ngũ hoàng tỷ nói, thay đổi tới
như vậy?
Dáng dấp có thể thay đổi, chí ít nàng tin tưởng
Tuyết Noãn Tịch bây giờ tuyệt đối không phải béo ị lúc trước, nhưng cá
tính… (Sally: haha cũng không khác là bao, chưa tới lúc giúp tỷ thêm họa thôi)
Không, có câu nói ba tuổi định tám mươi, dù cho người sẽ thay đổi, cũng không thể thay đổi nhiều như vậy chứ?
Ti Mộ Hàm âm thầm phòng bị, nhìn kỹ Tuyết đại công tử trước mặt, nhưng không nói lời nào.
Tuyết Noãn Tịch đoan trang cười nhạt, “Noãn Tịch nghe nói Thập Lục điện hạ bị bệnh, cố ý tới thăm.”
“Tuyết công tử hữu tâm.” Ti Mộ Hàm lấy lễ đối lại.
Đức quý quân thấy hai người này dường như người xa lạ, đáy lòng có chút cảm thán, nhớ lúc đầu Noãn Tịch cùng Hàm Nhi lại như oan gia vậy, tuy tranh đấu đối lập, nhưng cảm tình cũng coi như hòa hợp, bây giờ lớn rồi, cũng như người xa lạ, lạnh nhạt xa cách, hắn thở dài một hơi, “Noãn Tịch nếu đến rồi, không bằng lại ở chỗ Bổn cung dùng ngọ thiện rồi trở về.”
“Đa tạ quý quân điện hạ.” Tuyết Noãn Tịch thi lễ một cái, hòa nhã nói:
“Noãn Tịch còn có việc, không tiện quấy rối quý quân điện hạ.”
“Như vậy a.” Đức quý quân có chút đáng tiếc, “Vậy Bổn cung cũng không miễn
cưỡng, chỉ là trời tuyết lớn, Noãn Tịch trở lại thì phải cẩn thận một
ít.”
Tuyết Noãn Tịch nhẹ nhàng gật đầu, xoay người nhìn về
phía Ti Mộ Hàm, thấy nàng cũng không biểu hiện gì, tròng mắt trong suốt
nhanh chóng xẹt qua vẻ tức giận, sau đó nói: “Thập Lục điện hạ, Noãn
Tịch xin cáo lui.”
Ti Mộ Hàm đúng lúc bộ bắt được tia dị động này, trong lòng rùng mình, thầm than quả nhiên vẫn nên cẩn thận một
chút mới được, nếu không, nàng kém chút bị tiểu tử này lừa! Có điều sự
phát hiện này cũng làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, Tuyết Noãn Tịch vẫn
là Tuyết Noãn Tịch kia, mặc dù phủ thêm áo khoác đoan trang mẫn tuệ vẫn
là Tuyết Noãn Tịch kia! Nhếch môi cười nói: “Tuyết công tử đi thong
thả!”
Tuyết Noãn Tịch tựa hồ sửng sốt một chút, lại nhìn nàng chốc lát, mới chậm rãi xoay người mà đi.
Đức quý quân tự mình đem người đưa ra ngoài, lại xoay người trở lại trong noãn các nữ nhi, khuôn mặt tựa hồ có một tia sầu ý.
Ti Mộ Hàm thấy thế, liễm liễm tâm tư, hỏi: “Phụ quân, làm sao?”
Đức quý quân cười nói: “Phụ quân nhớ tới khi còn bé ngươi cùng Noãn Tịch quan hệ rất tốt, làm sao lớn hơn liền xa lạ như thế?”
“Tốt?” Ti Mộ Hàm bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến, có điều nàng hiếu kỳ phụ quân
tại sao lại vì việc này phát sầu, “Dù sao cũng lớn rồi, hiểu chuyện
hơn.”
“Đúng vậy, nhưng cũng không khỏi quá xa lạ.” Đức quý
quân thở dài nói, nhìn nữ nhi, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa: “Hàm Nhi,
Noãn Tịch cố ý tiến cung xem ngươi, cũng coi như hữu tâm, lần sau không
nên đối với hắn lạnh nhạt như thế.”
Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói: “Phụ quân, có lời gì ngài cứ nói thẳng đi.”
Đức quý quân lại thở dài, mới nói: “Hàm Nhi, ngươi cũng lớn rồi, nên đại hôn, Noãn Tịch là một hài tử không tệ.”
Những năm này, Noãn Tịch mỗi khi tiến cung, đều hỏi dò tình huống Hàm Nhi,
hắn cũng là nam tử, cũng từng yêu qua, đứa nhỏ này sợ là thật sự đối với Hàm Nhi động tâm, trưởng tử Tuyết đế sư, thân phận cao quý, Hàm Nhi tuy rằng không được bệ hạ sủng ái, nhưng nàng trước sau là dưỡng nữ của
mình, nếu như hắn đi cầu bệ hạ một hồi, cũng chưa chắc nàng không đồng
ý.
Trước đây Hàm Nhi nói có người yêu, hắn cũng chỉ đành thả
tâm tư này xuống, tuy rằng hắn thương yêu Noãn Tịch, thế nhưng càng
thương tiếc nữ nhi, hắn đời này cũng không có tâm nguyện gì, chỉ nguyện
nữ nhi một đời bình an, nhi nữ (con cái) thành đàn.
Ti Mộ Hàm bỗng nhiên trợn to hai mắt, vội hỏi: “Phụ quân, ngươi nói nhăng gì a?”
Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, trong lòng phụ quân cư nhiên lại có tâm tư này! Cười khổ một tiếng, biểu hiện nghiêm nghị: “Phụ quân, chuyện
này không cần nhắc lại!”
“Tại sao?” Đức quý quân kinh ngạc
nói, sau đó như nhớ tới cái gì, hai mắt ôn nhu hiện lên một tia đau
lòng, “Hàm Nhi thật sự yêu thích nam tử kia như vậy?”
Ti Mộ
Hàm thở dài, nói: “Phụ quân, Tuyết Noãn Tịch là ứng cử viên chính quân
Ngũ hoàng tỷ vừa ý, chờ năm sau sẽ hướng mẫu hoàng thỉnh chỉ tứ hôn.”
“A!” Đức quý quân trên mặt ngạc nhiên tâm ý càng sâu, “Noãn Tịch cùng Ninh Vương điện hạ?” Lẽ nào hắn nhìn lầm?
“Ngũ hoàng tỷ chính miệng nói với ta.” Ti Mộ Hàm nói: “Hơn nữa Noãn Tịch yêu thích Ngũ hoàng tỷ, nên phụ quân không cần nhắc lại chuyện này, miễn
làm hỏng danh dự Noãn Tịch, phá huỷ hảo nhân duyên của hắn.”
Đức quý quân nhíu mày trầm tư chốc lát, gật đầu một cái nói: “Ta biết rồi,
may là chuyện này ta chưa hướng bệ hạ đề cập, bằng không… Aiz!”
Hắn tuy ở hậu cung, thế nhưng sự việc trên triều hắn cũng có nghe thấy, bây giờ Ninh vương cùng Cửu hoàng nữ do Chiêu Hiền quý quân sở sinh là ứng
cử viên đứng đầu vị trí thái nữ, Noãn Tịch này nếu như gả cho Ninh
vương, tương lai chính là Phượng hậu!
“Việc này còn không có
người biết được, phụ quân cũng không nên quá mức để trong lòng.” Ti Mộ
Hàm thấy Đức quý quân biểu hiện căng thẳng, trấn an nói.
Đức
quý quân cười nói, “Phụ quân đúng là không có cái gì, chỉ là Hàm Nhi
ngươi…” Nữ nhi của hắn xuất sắc như vậy, làm sao hôn sự lại không thuận
lợi như thế?
Ti Mộ Hàm ngưng thần một chút, mở miệng nói:
“Phụ quân, chính quân của nhi thần là do mẫu hoàng tứ hôn, nhưng mẫu
hoàng cũng nên hỏi ý kiến phụ quân một chút chứ?”
Đức quý
quân sững sờ, không hiểu nữ nhi vì sao hỏi như vậy, lẽ nào Hàm Nhi lại
có người trong lòng? “Hàm Nhi, ngươi coi trọng vị công tử nào?”
Ti Mộ Hàm nhìn phụ quân dáng dấp kinh hỉ, không khỏi âm thầm cười khổ,
“Không phải, nhi thần chỉ là muốn để phụ quân cùng mẫu hoàng nói một
chút, tìm cho ta chính quân dễ ở chung, dòng dõi tài mạo cái gì không
cần quá mức tính toán, thế nhưng cá tính cần yên tĩnh ôn hòa.”
Nếu hôn sự không cách nào làm chủ, nàng cũng không tâm tư chính mình đi
tìm, còn không bằng để phụ quân tìm cho nàng một người dễ ở chung, tuy
rằng không tình cảm gì, thế nhưng chỉ cần tính tình hợp nhau, tương lai
thời gian mấy chục năm cùng nhau lúc hoạn nạn, còn sợ không cảm tình?
Chỉ cần như Tuyết Noãn Tịch đại gia công tử như vậy liền tốt rồi!
Đức quý quân thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, bật cười nói: “Ngươi đứa
nhỏ này! Yên tâm đi, phụ quân tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng nhất
định tìm cho ngươi một chính quân tốt!”
Ti Mộ Hàm nhất thời cười tươi như hoa, thế nhưng nụ cười này bị lời kế tiếp của Đức quý quân phá huỷ.
“Nếu Hàm Nhi yêu thích công tử điềm đạm, có thể phải cố gắng tìm xem, có
điều hiện tại cũng không vội, hiện tại Sơ thị phải nhanh tuyển một
chút.”
Sơ thị?
Ti Mộ Hàm có chút đau đầu, Đại Chu
thậm chí là tiền triều, hoàng nữ thời điểm thành niên sẽ nạp nam tử
trước, xưng là Sơ thị, dùng để giáo dục hoàng nữ nhân sự, nàng làm sao
đem việc này quên đi? “Phụ quân, Sơ thị này có thể cho miễn hay không?”
Đức quý quân hoàn toàn biến sắc, nghiêm nghị khuyên nói: “Hàm Nhi, Sơ thị
này là quy củ Thái tổ Hoàng đế định ra, là ai cũng không thể vi phạm,
ngươi lời này là đại bất kính chi tội, nếu để cho người có ý đồ riêng
nghe thấy sẽ xảy ra đại sự!”
Ti Mộ Hàm bị phản ứng của hắn dọa một hồi, “Phụ quân…”
Đức quý quân biểu hiện nghiêm túc đến cực điểm, cảm khái nói: “Hàm Nhi, phụ quân biết ngươi tính cách không thích tính toán, thế nhưng quy củ chính là quy củ, đặc biệt là quy củ hoàng gia, trừ phi ngươi có năng lực thay đổi nó, bằng không tuyệt đối không thể cãi lại nó!”
Ti Mộ Hàm đáy lòng run lên, sau một lúc lâu mới thở dài nói: “Nhi thần rõ ràng.”