Chỉ vì chuyện Tú Uyên mất tích, Bảo Vương và các bạn đành phải ngủ tạm ở nhà Tuấn Khang cho đến sáng hôm sau. Bình thường là người dậy rất trễ ấy vậy hôm nay trời chưa sáng hẳn là Tú Uyên đã rời khỏi phòng. Cô muốn gặp Trần Thoại đến nỗi lòng cứ nôn nao. Không cần biết lý do cũng như chuyện cần nói với anh là gì, cô chỉ mong được thấy anh và bắt đầu một mối quan hệ mới. Bước xuống dưới nhà, Tú Uyên hy vọng sẽ thấy Trần Thoại. Dù bản thân thấy sự mong mỏi này thật ngớ ngẩn nhưng cô vẫn hớn hở chẳng khác gì đứa trẻ hồi hộp chờ xem quà Giáng Sinh. Tuy nhiên, ước muốn của Tú Uyên đã không thành hiện thực khi người đang ở dưới bếp là Bảo Vương. Hiển nhiên, Bảo Vương cũng phát hiện cô em gái đứng núp sau bức tường, nhìn nhìn về phía mình.
"Tú Uyên." – Bảo Vương gọi, có lẽ muốn kết thúc cái trò rình mò kia.
Chán nản, Tú Uyên đi ra. Trông vẻ mặt nghiêm nghị của chị, cô biết mình sắp bị mắng, nguyên nhân cũng bởi hôm qua đột nhiên biến mất, khiến ai nấy đều lo.
"Em biết lỗi của mình chưa?"
Thấy dáng vẻ tiu ngỉu như chú mèo mắc mưa của Tú Uyên, Bảo Vương thở ra rồi đi lại gần, đưa tay rờ lên má em: "Bố đánh có đau không?"
Đang buồn xo thì mau chóng chuyển qua cười tươi, Tú Uyên lắc đầu hớn hở:
"Hôm qua có đau nhưng hôm nay hết rồi. Nhờ anh Trần Thoại mà em không còn buồn nữa. Em phát hiện, anh ấy là người rất tốt. Giờ em không ghét anh ấy nữa, ngược lại còn đi một quyết định. Chính xác là lên hẳn kế hoạch mới."
Sự tò mò của Bảo Vương chưa được giải đáp thì đúng lúc Tuấn Khang xuất hiện: "Hai chị em dậy sớm thế? Chuẩn bị bữa sáng sao? Cứ để anh làm cho. Trần Thoại đang ở trên sân thượng tập thể dục, hai đứa lên chơi với cậu ấy đi."
Vừa nghe nhắc đến Trần Thoại là Tú Uyên phản ứng ngay, dáng vẻ hồ hởi:
"Anh nói anh Trần Thoại dậy rồi ạ? Tuyệt quá! Em đi gặp anh ấy đây."
Dứt lời, Tú Uyên chạy nhanh lên những bậc thang. Hiển nhiên, Tuấn Khang không khỏi ngạc nhiên trước hành động quá trớn từ cô tiểu thư nhỏ tuổi.
"Tú Uyên sao thế? Lúc trước thấy Trần Thoại từ xa là con bé đã bỏ đi rồi. Chắc hôm qua cả hai đã gặp chuyện gì đây. Kể cũng lạ, cuối cùng người tìm thấy Tú Uyên lại là Trần Thoại."
Đối diện, Bảo Vương lặng thinh không đáp. Chính cô cũng nhận ra sự thay đổi khác lạ của Tú Uyên. Bản thân cô đang rất tò mò, rốt cuộc hôm qua giữa họ đã có chuyện gì. Nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Tú Uyên vui mừng quá mức khi nghe đến tên Trần Thoại thì Bảo Vương cảm giác sự đổi thay nơi em gái không hề theo hướng bình thường. Bất giác, lòng cô xuất hiện nỗi bất an khó tả.
Cuộc tranh tài ấn tượng giữa hair stylist nổi tiếng Huy Jack và hair stylist nghiệp dư Trần Thoại mau chóng được biết đến qua những dòng tin giật gân đăng tải trên các mặt báo. Hiện tượng lạ về một tài năng hiếm có, hiển nhiên sẽ được báo chí đồn thổi, tạo nên sự chú ý từ xã hội. Trước đó là Ngô Bảo Vương, người được nhắc đến khá nhiều trong đêm Gala thời trang MeiSang và giờ đến lượt Trần Thoại, điều đó giúp Beauty Salon WOB trở thành đề tài mà mọi người nhắc nhiều nhất. Giờ đây những người thợ trong WOB lại biết thêm về Trần Thoại, anh chàng trước đây luôn ẩn mình trong lốt hair stylist bình thường.
Hạ tờ báo có tiêu đề giật gân Thiên tài cắt tóc, Trịnh Ngân buông tiếng cười nhạt nhẽo: "Dạo gần đây có nhiều hiện tượng mới trong giới hair stylist thật."
Ngồi đối diện với Trịnh Ngân, một nhóm hair stylist nữ chuyên nghiệp cũng thể hiện cùng thái độ: nhếch mép cười với nhau, hệt kiểu những bài báo tung hô thái quá của bọn báo chí là vô cùng ngớ ngẩn và tầm thường.
"Đám người của Ngô Bảo Vương ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất. Chỉ vừa tạo nên chút ấn tượng mà cánh nhà báo lẫn đài truyền hình như bị trúng gió hết cả."
"Ừm, tất cả chỉ do đêm Gala thời trang MeiSang. Sau lần đó, danh tiếng của lũ nghiệp dư ấy nổi lên như cồn." – Cô khác chen vào với vẻ hậm hực thấy rõ.
"Đừng lo" – Trịnh Ngân chẳng hiểu sao vẫn bình thản – "Nếu không có tài thì qua một thời gian cũng sẽ bộc lộ ra là những kẻ ăn may thôi."
Những cô hair stylist còn lại gật đầu đồng tình. Chợt, một cô liền nhớ ra còn có chuyện khác quan trọng hơn vấn đề tài năng của lũ nghiệp dư kia:
"Gần đây, mọi người có nghe tin gì không? Đám thợ bên khu F đang đồn về mối quan hệ khác thường giữa Ngô Bảo Vương với anh Nicolas đó."
Tức thì, vẻ mặt Trịnh Ngân thay đổi. Ở WOB ai cũng biết rõ, điều khiến cho cô nàng hair stylist danh tiếng này hết sức bận tâm chỉ có liên quan đến Nicolas.
"Mối quan hệ khác thường nghĩa là sao?"
Nhận ra sự nghiêm trọng qua biểu hiện trên mặt Trịnh Ngân, cô nọ tặc lưỡi xuýt xoa: "Ôi dào, tức là cả hai khá thân thiết. Nghe nói, họ thường đi cùng nhau."
"Ngô Bảo Vương muốn dụ dỗ anh Nicolas à? Dù gì anh ấy cũng vẫn là thần tượng của chúng ta. Con nhỏ đó dám đụng vào anh ấy thì không yên đâu."
"Nhưng lỡ chỉ là tin đồn thì sao?"
"Không có lửa làm sao có khói, tóm lại cần phải điều tra rõ ràng vụ này."
Bỏ mặc những âm thanh ồn ào bên tai, Trịnh Ngân đang nghĩ về lời đồn giữa Bảo Vương với Nicolas. Tuy lo lắng nhưng kỳ thực cô không tin chuyện này xảy ra. Hơn ai hết, Trịnh Ngân biết rất rõ kẻ mà Nicolas căm ghét chính là Ngô Bảo Vương vì vậy không thể xảy ra việc "mối quan hệ của cả hai trở nên thân thiết". Chắc chắn chỉ là lời đồn. Nghĩ ngợi gì đó, cô liền rời phòng Hair Cut...
Bảo Vương tình cờ chạm mặt Nicolas khi lên đến lầu ba khu F. Chỉ vừa nhìn thấy gương mặt cô là anh chàng con lai hỏi ngay, vẻ sốt sắng:
"Cô bảo hôm qua về nhà mà sao sáng nay tôi không thấy mặt mũi cô đâu vậy?"
Dù có ý quan tâm nhưng cái cách hỏi thăm mang tính tra khảo như thế từ Nicolas khiến Bảo Vương chẳng mấy thoải mái.
"Vì xảy ra chuyện đột xuất nên tôi không về nhà."
"Dẫu có chuyện đột xuất đi nữa thì chí ít cô cũng nên gọi điện báo."
"Xin lỗi, tôi không biết anh lo lắng đến thế."
Tự dưng Nicolas chột dạ, đúng hơn là bất ngờ bị đối phương nói trúng tim đen. Đảo mắt liên tục, anh chàng liền đính chính: "Ai bảo tôi lo? Quản gia Kim lo đấy chứ. Ông ấy không ngừng đi qua đi lại và nhìn đồng hồ."
Có lẽ Nicolas không biết câu chối bừa của mình nghe rất vụng về. Bảo Vương tất nhiên nhận ra anh đang cố che giấu suy nghĩ thật. Nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản Nicolas lo lắng với vai trò là bạn bè.
"Anh đi làm thêm tốt chứ?" – Bảo Vương chuyển đề tài.
Vẫn còn chút lúng túng, Nicolas trả lời vẩn vơ, mắt chẳng nhìn cô: "Cũng ổn, chỉ là tôi bị các cô ở đó làm phiền hơi nhiều."
Bụm miệng cười, Bảo Vương hiểu lý do của sự làm phiền ấy: "Đẹp trai khổ nhỉ. Cũng khó trách, tóc tôi cắt cho anh hợp quá còn gì."
"Kiểu mop top này ai cắt chẳng được. Cô đừng tưởng mình giỏi."
Bảo Vương để hai tay ra sau lưng, chậm rãi cất bước, đồng thời thở ra:
"Ừ ừ, nếu lúc đó tôi không cắt tóc cho anh thì sao nhỉ? Buồn cười lắm đấy."
"Cô giễu tôi hả?" – Đi song song bên cạnh cô bé tomboy, Nicolas hậm hực.
Trong khi Bảo Vương và Nicolas nói chuyện vui vẻ thì ở dãy hành lang đối diện phía bên kia, Trịnh Ngân đang dõi mắt theo hai người nọ. Cái nhìn của cô đứng yên, hai tay siết chặt thành lan can trước khung cảnh cười đùa hết sức tự nhiên của họ. Đặc biệt, mỗi lần nhìn Nicolas đẩy nhẹ Bảo Vương theo cách đùa giỡn hay cảnh anh chàng cố tình vuốt tóc cô bé, là trái tim Trịnh Ngân hẫng mất một nhịp. Chưa bao giờ cô thấy Bảo Vương cười tươi đến thế cũng như nét mặt rạng rỡ của Nicolas lúc cả hai đi dọc qua dãy hành lang đến phòng Hair Cut. Ánh mắt cô nàng họ Trịnh trở nên thất thần khi nghĩ về lời đồn của đám thợ khu F. Để rồi cô tự hỏi, lý nào mối quan hệ thân thiết giữa hai người đó không phải lời đồn?
Trưa, khi những người thợ khu F xuống nhà ăn thì trong phòng Hair Cut vẫn vang lên tiếng kéo cắt tóc. Là Bảo Vương. Nhưng không chỉ một mình cô, còn có Trần Thoại. Sau lần chứng kiến kỹ thuật cắt tóc của Trần Thoại cùng kiểu Wizard Cut, Bảo Vương muốn được anh chỉ dẫn thêm. Cô thực hành trên manocanh cắt tỉa. Đứng bên cạnh, Trần Thoại quan sát đôi tay đối phương.
"Cô phải ngoáy cổ tay thế này. Như thế đuôi tóc mới có độ bồng bềnh tự nhiên."
"Wizard Cut là một trong ba kiểu tóc khó nhất trong giới hair stylist?"
"Ừm. Kiểu thứ hai là Tornado Cut, quấn tóc lại cắt theo đường chéo, phần tóc cắt sẽ rớt xuống theo hình xoắn ốc. Kiểu cuối cùng là Corkscrew Cut, quấn tóc lại thành một vòng tròn rồi cắt từ trong ra ngoài."
"Trước đây, tôi đã từng nghe nhắc đến ba kiểu cắt ấy nhưng ít được thấy. Lần duy nhất tôi thấy mẹ cắt kiểu Wizard Cut là năm chín tuổi."
Trần Thoại tự dưng không lên tiếng nữa, chỉ là bản thân đang nhớ lại cuộc gặp mặt lần đầu tiên giữa mình với Jessica Phạm. Khi đó, Jessica đã nhặt cây kéo lên, trao lại cho cậu và mỉm cười: "Kéo là sinh mệnh của người cắt tóc. Một khi đã buông kéo thì cháu sẽ không còn là hair stylist nữa."
Câu hỏi khẽ từ Bảo Vương vang lên đột ngột như kéo Trần Thoại trở về thực tại:
"Anh thông thạo hết ba kiểu cắt này sao? Ai đã dạy cho anh? Có phải là..."
Trần Thoại đáp lời cho câu hỏi bỏ lửng của Bảo Vương: "Là cô Jessica."
Lắng nghe rõ ba từ đó, Bảo Vương im lặng, mí mắt hơi chùng xuống. Cô đã không biết rằng, mẹ mình lại truyền thụ những kỹ năng cho Trần Thoại. Hay vì anh là một tài năng hiếm có? Dù vậy, Bảo Vương không buồn vì chuyện đó, điều cô nuối tiếc chính là bà ra đi quá sớm, khiến cô không được bà chỉ dẫn nhiều hơn. Phản chiếu trong đáy mắt đứng yên của cô, hình ảnh cây kéo trên tay vẫn chuyển động liên tục như vòng quay thời gian không bao giờ ngừng lại.
Mấy phút sau, Bảo Vương hạ kéo xuống, nhìn mái tóc manocanh vẻ hài lòng.
"Anh xem tôi cắt thế này được chưa?"
Gấp cuốn tạp chí về những mẫu tóc, Trần Thoại chậm rãi xoay qua, nhìn theo đường cắt của từng sợi tóc: "Chỗ này vẫn chưa đều. Còn hơi chênh lệch."
Kề lưỡi kéo vào đoạn tóc dư ra, Bảo Vương cắt thật nhanh. Mau chóng, cô quay mặt sang bên đồng thời cất tiếng: "Còn độ phồng đuôi tóc..."
Bảo Vương lập tức ngưng bặt, đôi mắt luôn mơ màng bất chợt mở to kinh ngạc. Bên cạnh, gương mặt Trần Thoại cũng mang biểu hiện giống hệt cô: ánh nhìn tròn xoe đầy sửng sốt. Nguyên nhân là bởi, ban nãy do không nhắm kỹ khoảng cách giữa hai người nên khi Bảo Vương xoay mặt sang bên thì vô tình môi cô chạm nhẹ vào má Trần Thoại, tạo thành một nụ hôn khẽ. Sự cố bất ngờ này khiến cả hai đứng bất động trong thoáng chốc. Âm thanh cọt kẹt của tấm kính cửa sổ do gió thổi kêu lên, đã "đánh thức" hai người đang hiện diện trong căn phòng. Bấy giờ mới định hình rõ sự việc, Bảo Vương và Trần Thoại liền bước lùi ra xa nhau. Cảm giác về nụ hôn đường đột ban nãy làm ai nấy cũng còn chút bối rối. Dẫu biết đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn nhưng cả hai vẫn thấy khó xử. Người thì đưa tay lên che miệng, kẻ thì đưa tay lên rờ má.
"Tôi... xin lỗi." – Bảo Vương lên tiếng trước, phá tan bầu không khí yên lặng.
Luôn điềm tĩnh mọi lúc mọi nơi, nhưng bây giờ Trần Thoại lại khá lúng túng:
"Chỉ là sự cố thôi. Cô đừng bận tâm."
"Ừm, tôi nghĩ có lẽ nên tạm dừng ở đây. Mai chúng ta tiếp."
Thấy Trần Thoại gật đầu, chỉ chờ có thế Bảo Vương liền bước nhanh đến cửa và rời khỏi phòng. Còn lại một mình, Trần Thoại thở ra thật mạnh. Đảo mắt nhìn manocanh, hình ảnh nụ hôn tình cờ ban nãy chiếm ngự hết đầu óc và anh không biết vì sao bản thân lại thấy vui. Về phía Bảo Vương, bước xuống những bậc thang, ngón tay cô vẫn còn đặt trên bờ môi. Thật sự, chính cô cũng chẳng rõ cảm xúc kỳ lạ lúc này của mình là gì. Nhưng chắc chắn là, nó không hề tệ với cô.
Chiều tan việc, Trịnh Ngân bước ra ngoài cổng Beauty Salon WOB, chờ xe riêng của nhà đến đón. Đang đứng thì bỗng, cô bắt gặp cảnh Bảo Vương và Nicolas cùng bước ra từ cửa sau salon. Cả hai vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ giống hệt sáng nay. Trịnh Ngân dường như không tin vào mắt mình. Chuyện về mối quan hệ thân thiết giữa hai người đã khiến cô vô cùng bất ngờ, nay lại thêm chuyện họ đi bên cạnh nhau lúc tan việc thế này càng khiến cô nàng kinh ngạc hơn nữa. Đến nỗi, Trịnh Ngân không ngừng lẩm nhẩm trong miệng:
"Cái quái gì vậy? Nicolas và con bé đó về cùng nhau ư? Trời ạ!"
Vẫn chưa rời mắt khỏi đối tượng, Trịnh Ngân quyết định bám theo. Ra bến xe bus, thấy Bảo Vương và Nicolas bước lên xe bus, Trịnh Ngân liền kéo vành nón áo khoác che mái tóc đồng thời lấy kính mát đeo vào để không bị phát hiện. Để dễ quan sát, Trịnh Ngân chọn băng ghế sau cùng. Khi đã ổn định chỗ ngồi, cô liền đưa mắt nhìn lên phía trước. Chiếc ghế thứ tư từ dưới đếm lên là nơi Bảo Vương ngồi chung với Nicolas. Khác lúc nãy, Bảo Vương không nói chuyện nữa mà đeo headphone nghe nhạc. Bên cạnh, Nicolas không làm gì cả, chỉ ngồi yên lặng. Đôi mắt Trịnh Ngân không rời khỏi họ giây phút nào, chính vì vậy cô đã chứng kiến một chuyện chẳng tưởng tượng nổi. Trong khi Bảo Vương hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì Nicolas lại khác. Cứ cách vài phút, anh xoay qua nhìn Bảo Vương và thời gian cho những cái nhìn như thế khá lâu. Suốt trên đường đi, Trịnh Ngân đếm được mấy mươi lần đôi mắt Nicolas hướng vào Bảo Vương theo một cách kín đáo, cũng như cô đang âm thầm quan sát anh lúc này.
Tiếp tục bám theo Bảo Vương và Nicolas khi cả hai xuống trạm. Bước thêm đoạn đường nữa, cuối cùng Trịnh Ngân thấy họ dừng lại trước ngôi nhà gỗ có khu vườn nhỏ. Đứng nép vào bức tường gần đấy, cô hồi hộp chờ xem diễn biến tiếp theo của sự việc. Rất nhanh, vẻ mặt Trịnh Ngân bần thần khôn tả khi tận mắt thấy Bảo Vương với Nicolas cùng bước vào sân vườn. Nhìn theo hai bóng dáng đó khuất sau cánh cửa ngôi nhà gỗ, ánh mắt Trịnh Ngân chưa hết bàng hoàng. Giờ thì cô đã biết, không chỉ mối quan hệ giữa Bảo Vương với Nicolas trở nên thân thiết mà họ còn đang sống cùng một nhà.
Hôm sau, đang đổ rác thì Bảo Vương nghe tiếng bước chân vang lên ở đằng sau. Chậm rãi quay lại, cô thấy một nhóm hair stylist nữ mặt mày kênh kiệu, đứng khoanh tay và nhìn mình bằng đôi mắt nửa soi mói nửa thù ghét. Bảo Vương mau chóng nhận ra những hair stylist nữ bên khu A VIP. Chẳng bận tâm lý do vì họ lại kéo đến đây, cô tiếp tục công việc. Nhận lấy cái nhìn hời hợt từ đối phương, nhóm hair stylist nữ nhìn nhau cười khỉnh.
"Thấy người khác mà không thèm ngước nhìn là bất lịch sự lắm đó."
Nghe một chất giọng trong nhóm vang lên, Bảo Vương trả lời dửng dưng:
"Xin lỗi, tôi không có chuyện gì để nói với các cô cả."
"Nhưng bọn này thì có chuyện muốn nói đấy. Không ngờ hạng người như cô mà cũng muốn tiếp cận anh Nicolas hả? Mơ ngủ giữa ban ngày à?"
Giờ Bảo Vương đã hiểu mục đích của nhóm thợ nữ này kéo đến gây sự với mình. Nhưng bản thân chẳng mấy để ý những thứ vớ vẩn nên cô vẫn giữ im lặng, chờ đổ cho xong rác để mau chóng rời khỏi nơi thị phi này. Hết nhẫn nại trước kiểu lạnh nhạt đó, cô khác mất bình tĩnh, gần như gắt lên:
"Cô bị điếc hả? Định dùng chiêu làm lơ cho qua chuyện sao?"
Mừng vì bịch rác cuối cùng cũng đã nằm gọn trong thùng, Bảo Vương phủi tay, bấy giờ mới xoay qua đối diện với mấy gương mặt hầm hố nọ.
"Tôi không điếc. Nhưng, tôi ghét phải nói chuyện với những người thừa thãi."
Nhóm hair stylist nữ liền trừng mắt mím môi khi nghe đối phương nói ba từ "người thừa thãi". Tức thì, một cô liền đưa tay đẩy mạnh vai Bảo Vương khi cô đi ngang qua. Do không lường trước cú đẩy bất ngờ này, Bảo Vương mất thăng bằng ngã xuống. Bàn tay cô chống lên nền đất, bị trầy xước. Thấy hành động của những người này bắt đầu quá đáng, Bảo Vương ngước lên, mặt lạnh lùng:
"Rốt cuộc, mấy người muốn gì?"
"Muốn cô tránh xa anh Nicolas! Cô còn tiếp cận anh ấy thì đừng trách!"
Bỗng, giọng Nicolas thình lình vang lên, nghe đanh sắc: "Các cô sẽ làm gì?"
Nhóm hair stylist nữ lập tức quay qua, chẳng rõ Nicolas xuất hiện ở đây tự lúc nào. Trông gương mặt anh chàng lạnh tanh, có cả sự giận dữ. Thấy cái người là nguyên nhân dẫn đến cuộc cảnh cáo hội đồng này đã đến, Bảo Vương chậm rãi đứng dậy. Cô cắn răng nhìn xuống lòng bàn tay, một vết đứt chảy máu.
"Cô không sao chứ?" – Nicolas bước đến bên Bảo Vương, lo lắng hỏi.
"Tôi ổn. Thiết nghĩ, anh nên ở lại nói rõ với họ về mối quan hệ giữa hai ta."
Nhìn theo bóng dáng Bảo Vương đi xa dần, vài giây sau Nicolas chuyển cái nhìn trở lại những người nọ: "Các cô định làm gì Bảo Vương?"
"Anh Nicolas, bọn em chỉ muốn dạy cho nó một bài học về tội dụ dỗ anh."
"Dụ dỗ cái gì?" – Nicolas đảo mắt hết một lượt, cất tiếng rành rọt – "Kể từ giờ trở đi, kẻ nào dám đụng đến Bảo Vương thì tôi nhất định không tha."
Bỏ mặc mấy cái nhìn trân trối đó, anh chàng con lai mau chóng xoay lưng bỏ đi.
Vì mãi xem vết thương trong lòng bàn tay mà Bảo Vương chẳng hay biết Trần Thoại đang tiến về phía mình. Mãi đến khi nhận ra có người đứng ngay trước mặt thì cô mới ngước lên. Vừa chạm phải đôi mắt dịu dàng đó thì tức thì, nụ hôn vô tình hôm qua bật ra trong trí nhớ cô. Thực lòng vẫn còn chút bối rối nên Bảo Vương lặng im vì không biết nói gì. Đối diện, như hiểu suy nghĩ của cô, Trần Thoại giải vây bằng câu hỏi: "Tay tại sao lại bị thương vậy?"
Không muốn anh chàng biết về chuyện đụng độ vừa rồi giữa mình với nhóm hair stylist nữ khu A VIP, Bảo Vương nói dối: "Tôi sơ ý ngã thôi."
Kín đáo quan sát quần và đầu gối Bảo Vương, Trần Thoại nhận ra câu trả lời ấy không đúng sự thật. Nếu ngã thì quần, đặc biệt ở vị trí đầu gối, tất nhiên sẽ lấm bẩn. Anh cũng đoán ra phần nào rắc rối mà cô vừa gặp phải. Lấy trong túi ra miếng băng cá nhân, Trần Thoại nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé đó. Lần thứ hai vì không ngờ trước hành động từ đối phương, Bảo Vương thoáng giật mình. Cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương bắt đầu khô máu, Trần Thoại nói khẽ:
"Hãy nhớ, nếu có người ức hiếp cô thì cũng sẽ có người quan tâm cô."
Đôi mắt Bảo Vương tròn xoe. Cùng lúc, cô thấy Trần Thoại ngước lên mỉm cười với mình. Thật kỳ lạ, một anh chàng luôn mang dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm lại rất biết cách quan tâm người khác. Và cái cách anh làm, cả lời anh nói lúc nào cũng khiến họ thấy vui. Chớp nhẹ hàng mi, Bảo Vương khẽ gật đầu. Nghĩ gì đấy, Trần Thoại đưa mắt ra bên ngoài, bảo vẩn vơ: "Nắng đẹp thật."
Chậm rãi, Bảo Vương ngẩng đầu lên cao nhìn nắng. Đúng là không rõ vì sao, thứ màu tinh khôi đó lại đẹp hơn mọi ngày. Cảm giác bình yên kỳ lạ. Nhắm mắt, cô tận hưởng giây phút êm đềm. Nhưng rất nhanh, có một điều khiến cô mau chóng mở mắt ra. Xoay qua, Bảo Vương thấy Trần Thoại đứng bên cạnh và điều ngạc nhiên là, chẳng biết từ lúc nào những ngón tay anh đã luồng vào khe hở giữa những ngón tay cô. Nắm chặt. Cô cảm nhận một hơi ấm nồng nàn, nghe rõ tim mình bỗng dưng đập rộn ràng. Hai con người lạnh lùng sẽ luôn có cách bày tỏ và đón nhận tình cảm rất khác biệt. Với họ, chỉ một cử thôi đã đủ nói lên nhiều điều mà không từ ngữ nào diễn đạt được. Có lẽ giờ đây, Bảo Vương đã biết vì sao nắng hôm nay thật đẹp. Là vì người cô cần đang đứng ngay bên cạnh.
�1;Z�7-