Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc

Chương 40

Theo địa chỉ cung cấp bởi Shift, Nicolas đã tìm đến tiệm cắt tóc của Trần Thoại ở Canada. Đứng bên kia đường, anh thấy tấm bảng hiệu đề Hair salon CAT. Toan bước qua thì đúng lúc chuông điện thoại reo. Màn hình hiện rõ cuộc gọi từ Tuấn Khang. Nicolas bắt máy: "Em nghe đây, có chuyện gì sao?"

« Em sang Canada rồi phải không? » Chẳng để đối phương đáp, Tuấn Khang tiếp « Bảo Vương đã tỉnh lại. Anh báo để em biết. »

"Vậy ư? Thật tốt quá. Cô ấy vẫn khoẻ chứ?"

« Ừm, tình hình khá tốt. Bọn anh đang nghĩ cách nói thế nào để Nhóc Bảo Bối biết về mảnh đạn trong đầu mà không quá kích động. »

"Bảo Vương vốn mạnh mẽ, sẽ không phản ứng dữ dội đâu. Cô ấy tự biết cách chấp nhận nó. Anh đừng nói cô ấy biết em qua Canada tìm Trần Thoại nhé."

« Anh hiểu. Đợi đến lúc Trần Thoại về cũng chưa muộn. »

Nicolas cúp máy rồi thở ra thật mạnh. Không chần chừ nữa, anh bước nhanh sang bên kia đường, hướng đến là hair salon CAT.

Cửa tiệm có gắn một chiếc chuông nhỏ phía trên, mỗi lần khách mở cửa chuông sẽ phát ra tiếng leng keng vui tai để báo chủ tiệm biết có người bước vào. Vừa nghe âm thanh đó, Trần Thoại liền quay qua mỉm cười: "Welcome to..."

Trần Thoại ngưng lại bởi ngạc nhiên trước vị khách quen thuộc xuất hiện bất ngờ trong tiệm, Nicolas. Như một người bạn lâu năm gặp lại, anh chàng con lai nở nụ cười thân thiện: "Ba năm rồi mới gặp. Vẫn khoẻ chứ?"

Ngạc nhiên vài giây, Trần Thoại cũng mỉm cười đáp lại: "Tôi vẫn khoẻ, cám ơn. Sao anh đến đây? Có công tác ở Canada à?"

Chưa trả lời vội, Nicolas tiến đến bàn tiếp khách, ngồi xuống. Đối diện, Trần Thoại hiểu hành động đó nên bước lại gần đồng thời pha tách trà cho khách. Uống một ngụm trà nóng cho đỡ lạnh, Nicolas từ tốn hỏi thăm:

"Ba năm qua, anh sống tốt chứ?"

"Ừm." – Trần Thoại mở đầu câu trả lời bằng một âm thanh khẽ – "Lúc mới đến đây, cuộc sống hơi bất tiện vì tôi không thông thạo tiếng Anh lắm. Khoảng nửa năm thì mọi thứ tốt hơn. Tôi mở tiệm cắt tóc nhỏ để nguôi ngoai nỗi nhớ cố hương. Dần dà tôi cũng quen được vài người sống gần đây."

"Xem ra không tệ. Thế, anh và Tú Uyên ra sao? Hai người kết hôn chưa?" – Nhìn quanh cửa tiệm khang trang, Nicolas hỏi một câu bản thân đã biết rõ.

Lắc đầu, Trần Thoại chậm rãi cất giọng đều đều: "Tôi chỉ chăm sóc cô ấy như một người anh trai. Về việc kết hôn, tôi thật sự chưa nghĩ đến."

Chuyển ánh mắt trở lại đối phương, Nicolas cười nhạt nhẽo: "Anh định sống như thế suốt đời với người mình không yêu thương sao?"

Nhìn Nicolas, Trần Thoại im lặng như một câu trả lời buồn bã. Dẫu sao bản thân đến đây không phải trách cứ mà vì chuyện khác quan trọng hơn nên Nicolas ngồi thẳng trên ghế, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc:

"Tôi đến đây là vì muốn báo cho anh một tin buồn. Bảo Vương... không còn sống được bao lâu nữa."

Ban đầu cứ nghĩ Nicolas đến đây cốt thăm mình nhưng giờ thì Trần Thoại không nghĩ thế nữa. Câu nói của Nicolas khiến anh cảm thấy không thoải mái.

"Tôi không thích nghe nói đùa như vậy."

"Đùa? Anh nghĩ tôi từ Việt Nam qua tận đây chỉ để đùa sao?"

Trông đôi mắt kiên quyết của Nicolas, Trần Thoại mới hiểu đây không phải một trò đùa quá lố nào đấy. Và khi tin điều vừa rồi là sự thật thì anh bất động, cái nhìn vẫn rất thản nhiên nhưng xem kỹ sẽ thấy có chút thất thần.

"Bất ngờ lắm đúng chứ?" – Giọng Nicolas trầm hẳn – "Một tuần trước, Bảo Vương ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện. Sau đó chúng tôi được bác sĩ báo rằng, trong não cô ấy có một mảnh đạn. Đó là hậu quả của vụ bắt cóc ba năm trước. Nếu mổ, Bảo Vương sẽ sống đời sống thực vật vì vậy không thể lấy mảnh đạn ra. Nhưng, tiếp tục để như thế thì cô ấy không sống quá hai năm."

Nét mặt Trần Thoại mất thần sắc rõ rệt. Với tính cách điềm tĩnh vốn có, anh không kích động hay phản ứng dữ dội giống Nicolas nhưng anh đang cố chịu đựng dòng cảm xúc nửa kinh ngạc nửa hoang mang. Những người không dễ bộc lộ, trước một sự việc gây sốc, họ thường lặng im đến kỳ lạ. Và đó là biểu hiện của sự chịu đựng cao đồng thời cũng là cách họ giữ được bình tĩnh. Trần Thoại ngồi yên, trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi từ Nicolas, như thể anh muốn chắc chắn rằng bản thân đã nghe rõ những điều ban nãy.

"Hiện giờ cô ấy thế nào?"

Cảm nhận rõ nhịp thở của đối phương nặng nề dần, Nicolas nói thật chậm:

"Ba năm qua, Bảo Vương vẫn không quên anh. Tôi muốn trong lúc còn sống, cô ấy có thể hạnh phúc thực sự. Đó là lý do tôi sang tận đây đưa anh trở về bên cạnh cô ấy. Muốn biết Bảo Vương thế nào thì anh tự đi gặp cô ấy."

Đôi mắt Trần Thoại buông lơi trong không trung, dường như chẳng có hình ảnh nào phản chiếu trong đó. Tất cả trống rỗng, mơ hồ nhưng lại rất chắc chắn.

"Anh ngại Tú Uyên à?"

Lúc đầu là sự im lặng nhưng tiếp theo, Trần Thoại nhìn trực diện Nicolas, không né tránh: "Tôi sẽ trở về gặp Bảo Vương, bằng bất cứ giá nào."

Chỉ chờ nghe xong câu đáp lời đó, Nicolas tự dưng nhoẻn miệng cười.

"Có câu nói này của anh, tôi đã yên tâm. Nhưng trước khi đi, tôi muốn cho anh biết một chuyện quan trọng khác." – Thấy Trần Thoại nhíu mày, Nicolas rành rọt – "Về bộ mặt thật của Ngô Tú Uyên."

Tú Uyên dễ dàng nhận ra vị khách ngồi trong phòng khách nhà mình là Nicolas. Hiển nhiên, cô không hiểu vì sao anh tìm ra nơi ở của mình cũng như lý do anh đến đây là gì. Lưỡng lự ít phút, Tú Uyên dùng tay đẩy nhẹ bánh xe lăn để di chuyển lại chỗ Nicolas đang chờ đợi: "Thật bất ngờ khi gặp anh ở đây."

Chất giọng nhẹ nhàng của Tú Uyên vang lên khiến Nicolas rời mắt khỏi chiếc bình hoa được chạm khắc tinh xảo. Chậm rãi quay qua, anh thấy Tú Uyên ngồi trên xe lăn và nghiêng đầu mỉm cười. Nhìn đôi chân xếp ngay ngắn ẩn sau lớp vải chiếc váy dài, bất giác anh chàng con lai cười khỉnh một cách kín đáo.

"Đã lâu rồi không gặp, em vẫn khoẻ chứ?"

Xoay bánh xe lăn thêm mấy vòng, Tú Uyên đến gần Nicolas hơn, phía đối diện và trả lời: "Em sống rất tốt. Nhưng vì sao anh tìm ra được ngôi nhà này?"

Nhún vai, Nicolas nói dối thật tự nhiên: "Chú Thịnh cho anh biết."

Dường như Tú Uyên không tin điều vừa nghe cho lắm: "Bố ư?"

"Lý do chú ấy để anh đến tìm em là vì chuyện rất quan trọng." – Nicolas nhìn sâu vào mắt Tú Uyên, nhấn mạnh – "Chị em không sống được bao lâu nữa."

Nụ cười trên môi biến mất, Tú Uyên hành động giống hệt Trần Thoại khi vẻ mặt thể hiện rõ sự khó chịu: "Anh đang đùa sao?"

"Sang tận đây chỉ để nói đùa, em nghĩ anh không có chuyện gì tốt hơn để làm?"

Tú Uyên trông đôi mắt đối phương nửa quyết liệt nửa buồn bã mà lòng vẫn chưa tin: "Không thể có chuyện đó được. Chị ấy vốn rất khoẻ mạnh."

Nicolas cười nhạt nhẽo: "Đã ba năm không gặp Bảo Vương, làm sao em biết cô ấy vẫn khoẻ mạnh và vui vẻ."

"Rốt cuộc, chuyện là thế nào?"

Một cách tỉ mỉ, Nicolas thuật lại lần nữa những lời đã nói với Trần Thoại cho Tú Uyên nghe. Và khi điều đó kết thúc, cô tiểu thư trở nên bần thần. Cô chẳng ngờ rằng, vì đỡ đạn cho mình ba năm trước mà giờ Bảo Vương đang đối diện với điều kinh khủng, đó là chị mình chỉ còn sống không quá hai năm.

"Em sẽ về Việt Nam thăm chị Bảo Vương."

Lại tiếp tục cười nhạt, Nicolas bỗng dưng đổi cách xưng hô, buông câu ngắn ngủn: "Về thăm chị cô với dáng vẻ giả tạo đó à?"

Nghe rõ sự miệt thị qua câu nói kỳ lạ kia, Tú Uyên ngạc nhiên: "Ý anh là gì?"

Quan sát khắp người Tú Uyên, Nicolas thở dài thườn thượt: "Ba năm phải đóng giả là kẻ bị liệt thì khó chịu lắm nhỉ? Sao cô không sống thoải mái hơn bằng cách vứt bỏ chiếc xe lăn không cần thiết ấy và đứng dậy trên đôi chân lành lặn của mình? Cô thích sống khi được người khác thương hại sao?"

Chẳng rõ Nicolas ăn nhằm thứ gì mà phát ngôn toàn lời chói tai, Tú Uyên nhìn chằm chằm anh: "Anh đang nói cái vớ vẩn gì vậy?"

Đưa tay vào balo lấy ra những thứ cần thiết cho cuộc đối thoại, Nicolas từ tốn nói hệt đang kể lại một câu chuyện ẩn chứa nhiều bí mật:

"Ba năm trước, chỉ vì muốn ở bên cạnh Trần Thoại, cô đã dựng lên một vở kịch xuất sắc. Vào buổi chiều hôm đó, cô bước qua đường và giả vờ làm rớt túi để Trần Thoại quay lại nhặt giúp đồ. Sau đó là đỡ cho Trần Thoại để bản thân bị xe đụng. Kẻ điều khiển chiếc xe hơi ấy là do cô thuê trước đó, hiển nhiên cú đụng rất nhẹ. Tiếp theo, một chiếc xe cứu thương tình cờ chạy đến nhưng thực chất đã đứng chờ sẵn ở gần đấy, chở cô đến đúng bệnh viện đó, nơi đã sắp xếp sẵn kế hoạch. Lúc cô được đưa vào phòng mổ, sự thật là chẳng có ca phẫu thuật nào hết. Lão bác sĩ chuẩn đoán cũng bị cô mua chuộc từ trước, giả vờ nói rằng chân cô bị liệt, lại còn đứt hết dây thần kinh nữa chứ. Vậy là chỉ cần bỏ ra một khoảng tiền thì cô đủ sức tạo dựng một bi kịch cho chính mình."

Đôi mắt Tú Uyên mở to, tai nghe rất rõ từng lời từng lời vạch trần tỉ mỉ của Nicolas. Ban đầu là kinh ngạc và có chút lo lắng nhưng tiếp theo, cô mau chóng xoá lấp đi sự bất ổn kia một cách khéo léo rồi nói: "Anh có trí tưởng tượng thật tuyệt vời. Nhưng anh đang vu khống cho tôi đấy."

Cuối cùng Nicolas cũng lấy ra được chiếc đĩa và cái máy ghi âm nhỏ đồng thời lắc đầu: "Tôi đâu có thích chơi trò vu khống. Nếu không có bằng chứng rõ ràng thì làm sao tôi biết được bộ mặt giả tạo của cô."

"Bằng chứng?" – Dẫu bản thân chưa rõ đối phương nói đúng hay không, Tú Uyên vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản – "Cho tôi xem đi."

"Tất nhiên, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục và một lát nữa thôi cô phải đứng lên với đôi chân lành lặn đó mà đối mặt với tôi."

Gõ những ngón tay lên chiếc đĩa DVD rồi vuốt nhẹ máy ghi âm, Nicolas đảo mắt nhìn ngôi nhà rộng lớn hệt đang cố tìm ra các bí mật vẫn còn giấu kín.

"Một biệt thự to thế này mà không có lấy một người giúp việc nào thì thật kỳ lạ. Cũng phải, vì có một sự thật không ai ngờ đến luôn hiện diện tại đây mỗi ngày. Buổi sáng khi Trần Thoại đến tiệm cắt tóc thì ở nhà cô mới có thể được trở về là chính mình. Giả làm người tàn phế thì rất khó chịu. Và nếu thuê người giúp việc thì sẽ vô cùng phiền phức vì cô không muốn bí mật này bị phát hiện."

"Nực cười." – Tú Uyên phán hai từ nhẹ tênh – "Tôi không thuê người giúp việc vì muốn tự mình làm mọi thứ cho quen dần."

Chồm người về phía trước, Nicolas lồng hai bàn tay vào nhau, thở hắt:

"Có những thứ ở trên cao làm sao cô lấy được? Làm mọi thứ cho quen dần? Tôi thì thấy rất bất tiện với một người không đi đứng được như cô. Cái lý do ngớ ngẩn này lừa được Trần Thoại nhưng chẳng lừa được tôi đâu."

Gương mặt Tú Uyên trở nên nghiêm túc và hiện rõ sự vô cùng khó chịu.

"Nếu anh không còn gì để nói thì về đi."

Nicolas nhếch mép cười khỉnh, hai tay cầm lên chiếc đĩa với máy ghi âm đang chờ đợi nãy giờ: "Tôi tìm ra địa chỉ ngôi biệt thự không phải do bố cô mà là tôi thuê thám tử tư. Anh ta đã bí mật đặt máy quay tự động tại phòng khách này và nhờ thế, tôi có được những hình ảnh đáng giá. Trong cái đĩa đây, lưu các khung hình cô trong tư thế đứng rất vững vàng, thậm chí còn bước đi nhanh nhẹn. Chiếc xe lăn ở bên cạnh trở thành vật thừa thãi."

Ngay lúc này, Tú Uyên không còn giữ được dáng vẻ điềm nhiên khi nghe Nicolas tiết lộ về việc mình bị quay lén tại chính nhà riêng. Đôi mắt cô mở to trân trối bởi cú "đánh úp" bất ngờ từ Nicolas. Siết chặt tay, cô lặng thinh.

Thấy nét mặt đối phương bắt đầu mất thần sắc, Nicolas tiếp tục cất giọng:

"Trong hình, mặt cô hiện lên rất rõ, dù cô có chối cũng vô ích. À, tôi muốn cô nghe thêm đoạn ghi âm thú vị này nữa."

Sau hành động ấn nút của Nicolas, máy ghi âm phát ra những âm thanh gấp gáp đè nén như thể chủ nhân giọng nói đó đang bị đe doạ: « Tôi xin khai... Ba năm trước, vào ngày 02/03 Ngô tiểu thư tìm đến tôi và bảo cần một chiếc xe cứu thương đứng trực sẵn ở đường X. Cô ấy cũng cho tôi khoản tiền khá lớn với yêu cầu khi xe cứu thương đưa cô ấy đến bệnh viện này thì tôi phải là người đứng ra điều trị đồng thời nói dối về kết quả vụ tai nạn rằng cô ấy bị liệt.»

Trong khi Tú Uyên ngồi sững sờ trên xe lăn, hai bàn tay run lên thì đối diện Nicolas chẳng ngần ngại giải thích về chuyện mình có được lời ghi âm ấy.

"Tôi đã đến bệnh viện năm đó cô điều trị, tìm ra tên bác sĩ kia. Chỉ cần vài lời đe doạ là hắn khai ra tất cả mọi chuyện. Sao nào? Cô phục chưa? Hình ảnh và lời khai, hai chứng cứ này đủ với cô rồi chứ? Giờ thì cô đứng dậy được rồi."

Dẫu lòng rất căm giận lẫn phẫn uất nhưng Tú Uyên vẫn chẳng nói gì, tiếp tục ngồi trên xe lăn với vẻ ngoan cố. Cô biết rõ, kế hoạch năm đó mình dựng lên đã bị vạch trần hoàn toàn, tuy nhiên bản thân kiên quyết không hạ màn vở diễn.

Nicolas nhìn sự thản nhiên trên mặt Tú Uyên bằng thái độ lạnh băng.

"Ngô Tú Uyên, Bảo Vương vì cô nên bây giờ thành ra như thế vậy mà cô chẳng hề thấy xấu hổ, vẫn tiếp tục ngồi trên xe lăn một cách giả tạo ư? Thôi được, tôi sẽ đưa hai thứ này cho Trần Thoại. Để xem, cô còn nói được gì với anh ấy."

Chụp lấy chiếc đĩa và máy ghi âm, Nicolas mau chóng xoay lưng. Nhưng chưa kịp cất bước là anh đã cảm nhận một sự nhói buốt ngay vai từ cú đánh khá mạnh ở phía sau. Tức thì, anh ngã vật xuống ghế sofa, ngay đúng vị trí vừa ngồi ban nãy. Đưa tay rờ bờ vai bị đánh, Nicolas chậm rãi nhìn về phía đối diện. Trước mặt anh, Tú Uyên đang đứng và tay cầm một thanh gỗ, đôi mắt toát lên sự giận dữ đáng sợ. Rất nhanh, cô nhích từng bước đến gần, cất giọng trầm đục: "Anh muốn thấy tôi đứng dậy và bước đi? Vậy bây giờ tôi cho anh nhìn kỹ."

Không hề bận tâm nguy hiểm có thể xảy ra với mình, Nicolas cười cười:

"Đúng rồi, đây là hình ảnh tôi muốn thấy nhất. Cô định giết tôi bịt miệng à?"

Lắc đầu, Tú Uyên đổi giọng nhẹ nhàng hơn: "Tôi không ngu dại gì giết anh để đi tù. Tôi sẽ phá huỷ cái đĩa và máy ghi âm sau đó bắt nhốt anh lại rồi yêu cầu cái tay thám tử tư kia đưa toàn bộ file lưu trữ. Nếu hắn từ chối thì tôi sẽ..."

"Thì cô sẽ làm gì?"

Tú Uyên gần như bất động vì nghe rõ chất giọng quen thuộc vang khẽ ở sau lưng. Sự đe doạ lập tức biến mất trong đáy mắt, đúng khoảnh khắc này nó hằn rõ nỗi thất thần lẫn kinh ngạc, mồ hôi ra đầy lòng bàn tay đang siết chặt thanh gỗ, Tú Uyên từ từ quay lại và bản thân thực sự mong rằng mình đã nghe lầm. Thế nhưng trái tim muốn ngừng đập vào cái lúc cô trông rõ bóng dáng Trần Thoại xuất hiện tại phòng khách, ngay trước chiếc tủ bằng gỗ sang trọng hệt kiểu anh vừa từ phía sau chiếc tủ bước ra. Trần Thoại nhìn Tú Uyên với vẻ vô cảm nhưng cô cảm nhận rõ ràng cơn cuồng nộ đang khuấy động trong lòng anh. Vẫn đang khó xử với tình huống trớ trêu thì Tú Uyên nghe Nicolas nói to:

"Chính tôi bảo Trần Thoại đứng sau chiếc tủ để chứng kiến bộ mặt thật của cô."

Điên tiết vì lần nữa bị Nicolas chơi xỏ, những ngón tay Tú Uyên bấu chặt vào thanh gỗ đến nỗi chảy máu. Nhưng không quan tâm chuyện đó vì bây giờ điều cô lo lắng và sợ hãi nhất là Trần Thoại đã chứng kiến toàn bộ sự việc nãy giờ. Chẳng những vậy, anh còn đi đến đỡ Nicolas dậy, đồng thời hỏi rằng:

"Vậy ra, đây mới là tất cả sự thật?"

Buông rơi thanh gỗ, Tú Uyên lắc đầu liên tục, miệng không ngừng nói:

"Không... Không như anh nghĩ đâu..."

"Thế tôi phải nghĩ sao đây? Tận tai tôi nghe lời nói trong máy ghi âm. Tận mắt tôi thấy cô đứng lên và bước đi vững vàng. Cô còn muốn tôi nghĩ thế nào?" – Tuy trách cứ nhưng giọng chẳng hề lớn, Trần Thoại nhìn khắp người Tú Uyên, đôi mắt buồn đến mức không từ nào diễn tả được – "Tại sao? Tại sao...?"

Trái tim trong lồng ngực nhói đau kinh khủng khi Tú Uyên nghe câu hỏi nhẹ hẫng từ Trần Thoại. Cái nhìn tê tái của anh làm cô đau đớn hơn mọi lời trách. Tú Uyên muốn Trần Thoại bên cạnh mình, kể cả việc dùng thủ đoạn nhưng giờ thì mọi thứ sụp đổ. Chính cô đã khiến anh nhận ra rằng, niềm vui bên nhau ba năm là giả tạo, rằng anh bỏ ra khoảng thời gian dài vô nghĩa chỉ để ở cạnh kẻ lừa dối.

Không nghe Tú Uyên đáp, Trần Thoại không nói gì nữa, thôi dùng ánh mắt trách cứ lẫn thất vọng vào cô. Bình thản, anh chậm rãi cất bước. Chưa đi đến cửa phòng khách, anh đã bị Tú Uyên nắm lấy tay giữ lại. Gương mặt đầy hoang mang, cô cầu xin: "Anh đừng đi. Em làm vậy cũng vì yêu anh."

{=;��2-
Bình Luận (0)
Comment