Sáng hôm sau, Phong Bình tỉnh dậy trong căn phòng
riêng ở tầng trên cùng của khách sạn Thời Quang, đầu giường đã chuẩn bị sẵn bữa
sáng thịnh soạn và hai tờ báo buổi sáng. Cô đánh răng, rửa mặt xong xuôi, bưng
cốc sữa nóng lên uống một ngụm, vừa uống vừa đọc báo.
Tin nóng là tin về một vụ bắt cóc giết con tin. Người
bị bắt cóc là con trai của chủ thuyền ở thành phố Đào Nguyên. Đối phương hận
gia đình đó đã báo cảnh sát nên giết con tin.
Phong Bình xem xong cảm thấy rất ngạc nhiên, chưa kịp
thay quần áo mà chạy thẳng xuống phòng làm việc của Phương Bá Thao để hỏi tình
hình.
Phương Bá Thao vốn đã quen với sự xuất quỷ nhập thần
của cô, vừa nhìn thấy cô cầm tờ báo trên tay liền biết được mục đích của cô.
Chưa đợi cô hỏi, ông ta liền nói: “Chuyện này tối qua đã đến tai những người
trong giới rồi, ai cũng phải hốt hoảng”.
Phong Bình chau mày: “Thật là xấu xa, kẻ nào làm vậy?”
Phương Bá Thao lắc đầu và nói: “Tạm thời chưa biết là
ai. Những người nổi tiếng ở các thành phố xung quanh đều cảm thấy bất an. Chú
đã thuê hai vệ sĩ ở Thái, ngày mai họ sẽ đến”.
Phong Bình nghe mà toát mồ hôi.
“Quân Di quay lại Anh chưa?”
“Chưa, nó đi du lịch cùng Richard rồi. Tối qua chú đã
gọi điện bắt nó quay về”.
“Có phải là chú hơi căng thẳng không?”
Phương Bá Thao thở dài: “Đó là bởi vì cháu vẫn chưa
làm bố làm mẹ”.
Phong Bình bĩu môi không nói gì. Lúc ấy dường như cô
đã hiểu ý của Đường Ca Nam tối qua, chắc là lo lắng cho mình. Nhưng việc gì mà
anh ta phải nói những lời khiến người ta tức giận như thế, thật là…
Hai người nói chuyện về vụ án mạng một lúc. Vì Phương
Bá Thao có cuộc họp lúc mười giờ nên Phong Bình đứng dậy về phòng. Hai người
cùng đi thang máy. Đúng hôm ấy có ngôi sao lớn ở phòng tổng thống của khách sạn
Thời Quang, phóng viên đến rất nhiều, không hiểu sao lại bị họ chụp ảnh, đăng
lên báo.
Tác giả lên tiếng là hoàn toàn vô tình, nhưng nhớ lại
thời gian trước, có người từng tung tin nói rằng Phong Bình có quan hệ rất thân
mật với một tỷ phú kinh doanh khách sạn. Bây giờ thấy vậy mới nghĩ không có lửa
thì làm sao có khói, mọi chuyện ắt phải có nguyên nhân của nó. Đặc biệt là
trong bức ảnh Phong Bình mặc quần áo ngủ, không khỏi khiến người ta nghĩ lệch
lạc.
Đội săn tin luôn tìm mọi cách để tóm được “thóp” của
Đường Ca Nam, không ngờ người xảy ra sự cố trước lại là Phong Bình nên không
thể thiếu được sự đồng cảm có chút “giả tạo” đối với Đường Ca Nam. Bài viết đó
tưởng tượng thật bạo dạn, suy đoán hợp lý, phân tích sâu sắc, thấu triệt, lời
văn trau chuốt, mượt mà, giống như một “tác phẩm văn học” xuất sắc. Chỉ có điều
“sinh không hợp thời”, đứng trước vụ án mạng to lớn ấy thì quả là thảm hại.
Dù như vậy, Đường Ca Nam vẫn nhìn thấy.
Cho dù anh không nhìn thấy thì nhất định sẽ có người
làm mọi cách để anh biết điều đó. Cơ hội “thọc gậy bánh xe” này, một số người
quyết sẽ không bỏ qua, ví dụ như Chu Tân Trúc.
Khi biết thông tin về vụ scandal này, cô ta thấy hưng
phấn hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì việc gian dâm của Phong Bình cũng lộ ra,
nếu Đường Ca Nam còn là một thằng đàn ông thì nên tống cổ cô ta ra khỏi nhà. Dù
anh ta có thể nhẫn nhịn thì nhà họ Đường quyết không nhẫn nhịn. Phen này cô ta
chết chắc.
Cô ta không dám chắc Đường Ca Nam đã biết tin về vụ
scandal ấy chưa nên việc làm đầu tiên là làm thân với Đường Minh Tuyên, vòng vo
tam quốc khơi gợi thông tin về vụ scandal này ra. Đường Minh Tuyên quả nhiên
giật nảy mình, đúng là cô gái trẻ, không kiềm chế được bản thân nên lập tức gọi
điện cho Đường Ca Nam, bảo anh đọc tin đó.
Như thế Chu Tân Trúc mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm,
giống như trút được một gánh nặng vậy.
Sau đó, hai người nói chuyện về giới thời trang. Nghe
nói cuộc thi người mẫu sắp tổ chức ở thành phố Thánh Anh có mời nhà thiết kế
nổi tiếng Jennifer làm giám khảo. Một mặt cũng là để tuyên truyền cho show
trình diễn thời trang xuân hạ của bà ta ở châu Á. Đường Minh Tuyên biết hai cô
em họ của cô ta đều tham gia cuộc thi này nên mỉm cười và nói: “Tịnh Hà và Nhã
Bá chắc chắn sẽ lọt vào vòng chung kết?”
Chu Tân Trúc tỏ ra rất khiêm tốn, thái độ có vẻ rất
khách quan: “Vào top 10 thì chắc không có vấn đề gì, điều kiện của Tịnh Hà tốt
hơn Nhã Bá, cơ hội cũng lớn hơn…” Nói đến đấy cô ta khéo léo ngừng lại, có cơ
hội thì sao nữa? Để cho người nghe tự hiểu thì hơn.
Hai đứa em này là do người chị giỏi giang là cô ta
đích thân chỉ giáo, làm sao có thể bị loại một cách dễ dàng được? Huống hồ có
nguồn tài lực hùng hậu làm hậu thuẫn. Đây là điều không thể nhắc đến và cũng vô
cùng quan trọng, vì vậy, chắc chắc họ sẽ dựa vào thực lực của bản thân để tiến
thẳng vào vòng chung kết.
Đường Minh Tuyên nghe vậy, lịch sự khen vài câu và
chúc họ may mắn. Tuy chưa từng gặp Phong Bình nhưng vì nóng lòng muốn về nhà để
nghe ngóng thái độ của mọi người sau khi biết thông tin lá cải kia nên cô ngồi
một lúc rồi kiếm cớ ra về.
Cô vội vàng quay về nhà, bà nội và mấy cô họ, chị em
họ bên đằng ngoại đều đang ở đấy. Mọi người đang bàn luận rất sôi nổi, trông ai
cũng có vẻ rất kích động, chủ đề dĩ nhiên là xoay quanh vụ án mạng gây chấn
động dư luận. Nhắc đến chuyện này, những người cảm thấy lo âu khiếp sợ nhất là
những người có tiền. Đường Minh Tuyên ngồi xuống cùng mọi người, thấy họ không
ngừng chỉ trích chính trị và trị an nên không khỏi cảm thấy lưỡng lự. Lúc ấy mà
nhắc đến vụ scandal tình ái kia thì có vẻ là không đúng lúc cho lắm. Nếu không
nói thì lại thấy bức xúc khó chịu.
Đường lão phu nhân rất quan tâm đến cháu ngoại, đôi
mắt sắc bén khi nhìn cháu cũng dịu dàng hẳn đi, nói rất chậm nhưng cũng đầy uy
nghiêm: “Minh Tuyên, dạo này cháu nên yên phận một chút, đừng có chạy lung
tung”.
Đường Minh Tuyên mỉm cười và nói: “Từ trước đến nay cháu
đều rất yên phận. Người không yên phận là anh hai…” Càng nói về cuối càng lí
nhí.
Nghe vậy mọi người bống chốc yên lặng, hướng ánh nhìn
về phía cô. Nhưng khóe mắt vẫn không quên liếc nhìn vẻ mặt của Đường lão phu
nhân. Từ sau khi Đường Ca Nam đính hôn, rất ít người dám nhắc đến tên anh ta
trước mặt Đường lão phu nhân, một là sợ bà bị kích động, hai là không ai muốn
tự mang lại phiền phức cho mình. Vì Đường Minh Tuyên được bà yêu quý hơn cả nên
khó tránh khỏi có chút kiêu căng.
Lúc ấy, nét mặt của Đường lão phu nhân không biểu lộ
chút cảm xúc gì. Bà ta im lặng một lúc rồi nói: “Thằng Nam không an phận thế
nào?”
Giọng nói của bà nhẹ nhàng đến nỗi Đường Minh Tuyên
không biết làm thế nào. Nhưng cô ta vẫn liều nói thông tin lá cải ấy ra, dù gì
thì biết mà không nói cũng là tội. Một khi bà ngoại truy cứu thì cũng bị vạ
lây. Trong gia đình họ, Đường lão phu nhân giống như Từ Hy thái hậu, tuy chồng
mất sớm nhưng vì con trai Đường Trạm quá xuất sắc nên cuộc sống của bà chỉ bó
hẹp trong gia đình. Chút quyền lực này là tất cả niềm vui của bà. Bà quyết
không chịu để mặc nó.
Tuy không bộc lộ qua nét mặt nhưng trong lòng bà cảm
thấy rất vui. Có cơ hội chứng minh sai lầm của người khác và sự anh minh của
mình, dĩ nhiên là một chuyện thật khiến người ta vui mừng. Chuyện này đã chứng
minh được tầm nhìn xa trông rộng của Đường lão phu nhân, kinh nghiệm nói với bà
ta rằng: Con đường mà một người phụ nữ bình thường chen chân vào xã hội thượng
lưu quyết không phải là trong sạch. Chỉ khi nào một người đàn ông trong xã hội
thượng lưu lấy cô ta thì sau đó mới được coi là danh chính ngôn thuận. Con cháu
của nhà họ Đường quyết không chịu oan ức như vậy.
Đường lão phu nhân hơi cúi mặt xuống, trong lòng đã có
chủ ý. Nhưng sự uy nghiêm của bà khiến bà phải tạm thời giữ im lặng.
Vụ scandal gây xôn xao cả nhà họ Đường không gây phiền
phức gì cho Phong Bình, nhưng lại khiến một đương sự khác là Phương Bá Thao tức
điên lên. Ông ta gọi điện đến tòa báo mắng cho người đầu tiên nghe điện thoại
một trận tơi bời, sau đó kiên quyết yêu cầu giới truyền thông phải làm sáng tỏ
chuyện này. Phong Bình mỉm cười ngăn ông ta lại, cô nói những chuyện như thế
này từ trước đến nay càng tô càng đậm, càng cố thanh minh thì càng bị hiểu lầm,
vì vậy không nên làm như vậy.
Phương Bá Thao tức đến nỗi không thể chịu đựng được,
vội nói: “Không được, không được, thật không ra thể thống gì cả”.
Phong Bình cười khì khì rồi nói: “Chú Phương, nếu chú
muốn người ta lưu truyền tên tuổi của mình trên thế giới này, vậy thì nhất định
không cần giải thích bất kỳ điều gì với họ cả. Hãy để cho họ thả sức với đôi
cánh của mình đi, xem trí tưởng tượng của họ được phát huy đến đâu. Sở dĩ con
người là loài linh trưởng là bởi vì họ có một bộ não giỏi tưởng tượng. Không
biết tận dụng thì quả là đáng tiếc”.
Phương Bá Thao nghĩ rằng lòng nhiệt tình của mình
không được đền đáp. Ông trợn tròn mắt nhìn cô: “Chú lo Đường Ca Nam sẽ hiểu lầm
cháu…”
Phong Bình cười ha ha, ngắt lời ông: “Chú Phương nghĩ
nhiều rồi. Cháu không lo”.
“Thật sao?”
“Scandal tình ái của anh ta nhiều như vậy, cháu mới có
một cái, trừ phi cháu…”, cô vừa nói vừa mặc chiếc áo khoác lông cừu màu xanh lá
cây, “Trừ phi một ngày nào đó cháu trở thành nữ hoàng scandal, nếu không anh ta
quyết không có lập trường để chỉ trích cháu. Cháu hẹn Dịch Nhĩ Dương xem quần
áo, không nói chuyện với chú nữa. À đúng rồi, cho cháu mượn lái xe của chú”.
Phương Bá Thao toát mồ hôi: “Dùng xe của chú? Cháu còn
lo thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?”
Phong Bình xách túi rồi mở cửa, trước khi đi cô cười
và nói: “Cho dù giới truyền thông có viết thế nào, người khác có nói gì thì
cũng không thể thay đổi được quan hệ của chúng ta. Cứ coi nó như là cơn gió
thoảng qua”.
Phương Bá Thao lắc đầu không ngừng, nói vọng ra nhắc
nhở cô: “Chú ý an toàn”.
Phong Bình đi thang máy xuống tận tầng hầm, lái xe trẻ
với comple giày da lịch sự đã ngồi trong xe chờ sẵn để phục vụ. Chiếc xe dừng
trước cửa tòa nhà làm việc của Dịch Nhĩ Dương, lái xe xuống xe muốn đưa cô lên
tầng, cô vội từ chối: “Không cần, tôi quen rồi”.
Lái xe vẫn kiên quyết đưa cô đến cửa phòng làm việc.
Lần này nhìn thấy cô, thái độ của Dịch Nhĩ Dương có vẻ
khang khác, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, dường như có chuyện gì đó rất khó
mở miệng. Phong Bình hiểu được cái khó của anh ta nên chủ động giải thích: “Báo
chí viết lung tung, không có chuyện đó đâu”.
Dịch Nhĩ Dương đang không biết phải mở miệng thế nào,
cô ta chủ động nhắc đến thì không còn gì hơn, quyết định truy đến cùng, anh
hỏi: “Chuyện của cô với Ca Nam là thế nào? Tối hôm trước cậu ta lái xe đến tìm
cô. Kết quả là ngày hôm sau cô và Phương Bá Thao có scandal tình ái, rốt cuộc
hai người đang làm gì vậy?”
Phong Bình bĩu môi: “Không làm gì, anh ta quan tâm đến
tôi nhưng dùng sai phương pháp. Chúng tôi cãi nhau vài câu. Chuyện với Phương
Bá Thao hoàn toàn là báo chí viết lung tung, tin hay không tùy anh”.
Dịch Nhĩ Dương bỗng nghiêm túc hẳn lên: “Tôi tin hay
không tin không quan trọng, quan trọng là Ca Nam, thái độ của cậu ta thế nào?”
“Không biết”.
“Không biết?”
“Ừ. Anh ta chẳng có phản ứng gì cả”.
“Không có phản ứng gì mới là chuyện lớn”. Dịch Nhĩ
Dương tỏ ra vô cùng căng thẳng: “Chuyện lớn thật rồi đó”.
“Thật sao? Vậy cứ để cho nó lớn đi”. Phong Bình tỏ vẻ
bất cần: “Cho tôi xem quần áo đi”.
“Quần áo?” Thấy cô như mắc bệnh não chậm phát triển,
Dịch Nhĩ Dương rất ức chế, không kìm được nhắc nhở cô: “Đại tiểu thư của tôi
ơi, nếu Ca Nam nhất thời tức giận cho cô đi luôn thì chẳng phải cô…”
“Anh ấy sẽ không làm thế đâu”. Phong Bình ngắt lời anh
ta, mỉm cười và nói: “Vì vậy anh không cần lo đến việc đã đầu tư từng thước vải
lên người tôi”.
Dịch Nhĩ Dương giận tím mặt, trợn tròn mắt như muốn
gầm rú “Đúng là phụ lòng người khác, thôi thôi, tôi mặc kệ chuyện của hai
người”. Anh ta hùng hùng hổ hổ bước đi, vừa lớn tiếng dặn dò trợ lý: “Hủy tất
cả các cuộc họp chiều nay, tôi không muốn gặp ai hết”, giọng nói vang vang, nếu
đập xuống đất thì e rằng tóe lửa.
Phong Bình cười phá lên.
Suýt nữa thì cô quên rằng Dịch Nhĩ Dương cũng là một
trong số ít nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước.
Thông thường những người làm nghệ thuật, thành tựu
nghệ thuật của họ tỷ lệ thuận với tính cách của họ. Nhưng Dịch Nhĩ Dương thì
không phải, chí ít là trước mặt Phong Bình thì không phải. Vì thế khi anh ta
giận dữ hạ lệnh tiễn khách, Phong Bình cũng rất biết điều tránh đi.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, trời cao và trong xanh, ánh
nắng chan hòa, ấm áp.
Cô bước ra khỏi phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương,
không vội quay về, liền vào siêu thị ba tầng dạo một chút. Đây là tòa B trong
hai tòa siêu thị nổi tiếng của thành phố, cách tòa A một vườn hoa có vòi phun
nước. Cô dạo một vòng, ngồi ở vị trí gần cửa Haagen-Dazs, gọi một xuất bánh
điểm tâm cùng một cốc trà.
Kế hoạch ban đầu bỗng nhiên bị hủy, tự nhiên có nửa
ngày nhàn rỗi, bỗng chốc không có việc gì để làm, đã vậy thì trốn ở đây phơi
nắng. Cô tắm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng ươm chiếu vào
mắt khiến cô nheo mắt lại.
Hay là gọi điện cho Đường Trạm? Hôm nay có rất nhiều
thời gian rảnh rỗi.
Cô có chút chần chừ.
Trong lòng cảm thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc
Đường Trạm muốn nói gì với cô.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cho tay vào túi lấy
mẩu giấy đó, trên đó có số điện thoại của Đường Trạm. Nhưng bỗng nhiên nhớ lại
bộ quần áo mặc hôm qua vừa mới được giặt khô là hơi, mẩu giấy đó chắc chắn là ở
trong khách sạn. Sờ đi sờ lại, quả nhiên, trong túi trống rỗng.
Cô thổi phù một cái, cảm giác như chút được gánh nặng
trong lòng. Quay sang nhìn ra ngoài cửa kính, liếc nhìn vu vơ, tầm nhìn đã di
chuyển nhưng không kìm được lại quay lại nhìn.
Không sai, trong tòa nhà đối diện, ở vị trí tầng sáu
hoặc tầng bảy, có hai người đang nói chuyện trước tấm cửa kính trong suốt, hai
người đều dùng ngôn ngữ cơ thể. Trong đó có một người, bao gồm tư thế tay của
anh ta khi nói chuyện, đôi lông mày chếch lên, cô đã từng rất quen thuộc với
bóng hình ấy, vì vậy sẽ không nhận nhầm.
Thì ra công ty của anh ta đã chuyển đến đây, xem ra
việc làm ăn rất thuận lợi.
Mặt anh ta hướng về phía cô, chỉ có thể nhìn thấy
đường nét bao quát của cơ thể và khuôn mặt. Hai người họ cách nhau tấm cửa
kính, cách nhau ánh nắng của buổi quá trưa, cách nhau tấm lưới của thời gian và
ký ức mịt mờ, cảm giác ấy rất giống kỹ xảo điện ảnh, dường như bước ra từ trong
sâu thẳm ký ức, cảm giác mông lung, mờ ảo.
Những ngày tháng hai người ở bên nhau, cô đã làm mọi
cách để lấy lòng anh, đã vứt bỏ thân phận cao quý của mình, có lúc nghĩ lại cũng
thấy cảm động về mình. Ví dụ như buổi sáng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ví dụ như
giặt quần nhỏ, tất cho anh ta, ví dụ như rửa nhà vệ sinh… Tất cả những việc ấy,
quá phổ biến, quá mức bình thường, dừng như người phụ nữ nào cũng sẽ làm cho
người đàn ông mình yêu. Nhưng đối với cô, một người đã quen với việc được người
khác hầu hạ thì những chuyện ấy lại có một ý nghĩa khác. Dù cô làm những việc
đó, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy thỏa mãn, nhưng cô vẫn mong muốn
nhận được những lời khen ngợi, những lời khích lệ. Chỉ có điều cô là người mới
học nghề, phương pháp kỹ năng đều không thành thục, không thích hợp, vì thế anh
thường không hài lòng, nói thức ăn cô nấu không ngon, quần áo giặt không sạch,
làm việc nhà thì vụng về, đến cả chổi lau nhà cũng không biết dùng… Thời gian
ấy cô ở nhà nhàn rỗi, lúc ấy cảm thấy rất tự ti, cô không hề biết rằng mình lại
kém cỏi, việc gì cũng không biết làm như vậy.
Lúc một mình, nhớ lại khoảng thời gian ấy khó tránh
khỏi cảm thấy ấm ức. Vốn dĩ cô không cần phải vất vả như thế, bởi anh ta cũng
không ép buộc cô. Tuy nhiên, dù là tình yêu vĩ đại đến đâu thì trong đó cũng
khó tránh khỏi lẫn một chút ích kỷ. Chính vì chút ấm ức ấy mà cô cũng nổi nóng.
Cái cách mà cô nổi nóng là im lặng.
Im lặng có nghĩa là từ chối giao tiếp. Đôi lúc tâm sự
của đàn ông và phụ nữ trái ngược nhau hoàn toàn. Cô ngày càng thấy mình không
hiểu anh ta. Còn An Duyệt Sinh thì hoàn toàn ngược lại, anh tự cho rằng mình
rất hiểu cô, đặc biệt là sau lần họ cãi nhau với người khác. Anh không biết
rằng cái cô quan tâm không phải là tiền mà là sự hy sinh của mình. Ngày nào cô
cũng dậy từ sáu giờ sáng, chen chúc trên xe bus, đi nửa vòng thành phố để đi
làm, ngồi đúng tám tiếng, đánh máy, nghe điện thoại, bận tối mắt tối mũi, một
câu mà có thể đuổi cô đi, cô không phục. Nhưng anh không nghĩ như thế. Anh yêu
thể diện của mình hơn yêu cô. Cô cảm thấy buồn vì điều đó, về sau cô thậm chí
còn nghĩ rằng anh đến với cô chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, vì vậy mà cô
thấy xót xa, bi thương.
Đã rất nhiều lần cô nghĩ đến việc ra đi nhưng chưa lần
nào hành động. Cuộc cãi vã nhỏ sáng hôm ấy chẳng qua là giọt nước tràn ly. Sau
chuyện đó nếu anh dịu dàng hơn thì không biết chừng cô sẽ rung động, nhưng anh
không làm gì cả, ngày nào cũng như thế, không hề thay đổi. Quả thực cô không
tìm ra lý do để tiếp tục ở bên anh, thế nên cô ra đi. Sự ra đi của cô đúng với
nguyện vọng của anh, cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh.
Cứ tưởng ai cũng mê mình là điều ngu ngốc nhất trên
thế giới này.
Có một khoảng thời gian cô thấy mình thực sự rất ngu
ngốc. Dĩ nhiên, bây giờ cũng không thông minh hơn là bao. Chỉ có điều cuộc sống
có thể dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, những thứ ấy khác hoàn toàn so với sách
vở. Có nhiều cái biết là dễ nhưng làm thì khó. Mỗi người đều biết làm thế nào
mới là đúng đắn nhất nhưng chưa chắc mọi người đều không phạm sai lầm. Con
người vốn rất giỏi trong việc đề ra những câu châm ngôn nhưng lại không nghe
theo nó.
Khi Phong Bình ngẩng đầu, nheo mắt nhìn sang thì không
thấy bóng dáng của hai người ở tòa nhà đối diện đâu.
Cô rầu rĩ một lúc rồi đứng dậy ra về. Bước ra khỏi
siêu thị, không có một gợn gió, thời tiết nắng ấm hiếm có từ khi tiết trời
chuyển sang đông, quả thật là đẹp đến nỗi khiến người ta thấy ngạc nhiên.
Cô đã bảo lái xe về từ lâu, cô không hề lo sợ cái gọi
là bắt cóc tống tiền.
Buổi tối Quân Di và Richard quay về, chú Phương mời cô
cùng ăn bữa tối. Tuy đã gặp Quân Di trong bữa tiệc từ thiện lần trước nhưng
Quân Di không hề quen cô. Buổi tối hôm nay coi như là lần đầu tiên hai người
chính thức gặp mặt nhau. Cô nghĩ phải chuẩn bị món quà nhỏ mới được.
Cô tạm gác lại những phiền muộn trong lòng, cố gắng
nhớ lại sở thích của mình hồi mười bảy, mười tám tuổi. Châu báu, quần áo, trang
sức, những thứ ấy cô không cần bận tâm, muốn thứ gì, chỉ cần nói với người dưới
là được. Về vật chất, không có thứ gì là họ không làm được, chỉ có những thứ
không nghĩ ra được.
Cô vừa suy nghĩ miên man, vừa bước vào quầy bán đồ
trang sức của siêu thị.
Nhân viên bán hàng quả là thành phần yêu thích các vụ
scandal, vừa mới nhìn đã nhận ra vị khách này là nhân vật làm mưa làm gió trong
các vụ scandal gần đây, vội đưa cô vào phòng khách vip, giám đốc đích thân tiếp
đón.
Thực ra cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên mua cái gì,
nhưng thấy đối phương nhiệt tình như vậy, đành phải vào xem.
Hai viên kim cương tám cara, cô vừa nhìn lập tức lắc
đầu, không đủ độ thuần chất, kỹ thuật chế tác cũng không tốt. Nếu cuộc sống của
Phương Quân Di xa hoa giống như lời Phương Quân Hạo nói thì chắc chắn sẽ không
để mắt đến cái này.
Giám đốc không ngờ cô là người sành hàng như vậy, hoàn
toàn không giống với mắt nhìn của một cô gái lọ lem liền lấy viên kim cương
hình trái tim hơn hai mươi cara mà người khác đã đặt ra. Đây là viên Sapphire
hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, không ngờ cô vẫn chưa vừa ý.
Giám đốc trợn mắt há miệng, nhấn mạnh đây là viên kim
cương được dùng trong lễ đính hôn của con trai cả ngài thị trưởng.
Phong Bình cười nhẹ nhàng, đang định nói quân tử không
cướp đồ của người khác, nhưng ngẩng đầu lên thấy sắc mặt của giám đốc, chỉ có
thể dừng lại, vừa lấy ngân phiếu, vừa hỏi giá cả.
Giám đốc lập tức nói rất thân với giám đốc Đường Ca
Nam, giảm giá thấp nhất. Anh ta cúi đầu tính tiền, nói ra một con số. Phong
Bình đặt bút viết rồi đưa ngân phiếu cho anh ta.
Giám đốc nhận lấy tờ ngân phiếu, bỗng chốc mặt anh ta
đỏ bừng lên, không nói được lời nào.
Phong Bình cười thản nhiên như không có chuyện gì xảy
ra: “Còn về việc nạm thế nào thì tôi sẽ thông báo cho anh sau”.
Giám đốc lấy lại tinh thần, tiễn cô ra khỏi cửa bằng
một nụ cười hết sức không tự nhiên, sau khi quay lại mới lau mồ hôi trên trán,
nhìn lại chữ ký trên tờ ngân phiếu ấy, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Chữ ký trên tờ ngân phiếu ấy là Phương Bá Thao, hoàn
toàn không phải là Đường Ca Nam mà anh quen.
Đúng là không thể tưởng tượng được, không thể tưởng
tượng được.
Nhưng vì sao vợ sắp cưới của Đường Ca Nam lại dùng
tiền của Phương Bá Thao? Cô ta không phải họ Phương, lại không phải là con gái
của Phương Bá Thao, số tiền lớn như vậy có thể để cô ta tiêu một cách tùy tiện
sao? Nhìn dáng vẻ thì dường như cô ta có một tập ngân phiếu trống có chữ ký của
Phương Bá Thao. Trời ơi, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Xem ra, vụ scandal này
chưa chắc đã là giả, ruồi không đậu vào chiếc bánh không có mật, quả nhiên là
họ ngoại tình.
Dĩ nhiên, điều đó anh ta chỉ có thể giữ trong lòng để
dạ dày và ruột trao đổi với nhau, là một giám đốc cao cấp, giữ kín bí mật của
khách hàng là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.
Tuy đã đặt kim cương nhưng Phong Bình không nghĩ rằng
đó là món quà lý tưởng, cô tiếp tục đi xem đồ.
Mới đi được vài phút đã cảm giác thấy có cái gì đó là
lạ. Khi đi ngang qua cửa hàng giày mũ, nhân cơ hội thử mũ trước gương thử đồ,
cô nhìn kỹ phía sau nhưng không phát hiện có gì bất thường.
Lúc ấy là hơn bốn giờ chiều, tuy vẫn chưa đến giờ tan
tầm nhưng người đi bộ không phải là ít. Phong Bình vô cùng tự tin vào trực giác
của mình. Cô suy ngẫm một lúc, đặt mũ xuống rồi đi ra ngoài, bước vài bước là
đến một chỗ rẽ, phía bên phải là dãy phố bán quần áo, không phải là rất sâu
nhưng chỉ cần vậy là đủ.
Phong Bình rảo bước, nhanh chóng chọn một cửa hàng
quần áo rồi đi vào.
Khoảng ba phút, quả nhiên có một người đàn ông mặc áo
lông đen xuất hiện. Dáng người không cao, tay cầm cặp kính râm, ánh mắt lướt
nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tìm ai đó.
Phong Bình nhìn thấy anh ta, cảm thấy vô cùng ngạc
nhiên.
“Anh đang tìm tôi sao?” Cô kéo cửa bước ra.
Người đàn ông đó quay người lại, khuôn mặt màu đồng
bỗng chốc đỏ bừng lên, không nói được lời nào.
Người đàn ông đó chính là A Cửu, lái xe kiêm vệ sĩ của
Đường Ca Nam.
Phong Bình ngạc nhiên hỏi: “Anh bám theo tôi làm gì?”
Anh ta tỏ vẻ lúng túng, im lặng một lúc rồi mới nói:
“Giám đốc Đường bảo tôi đến”.
“Anh ta bảo anh đến làm gì?”
“… Giám đốc không cho tôi nói”.
“Không sao, tôi sẽ không nói với anh ta”.
“Anh ấy bảo tôi…”, anh ta ngập ngừng hai giây, hơi cất
cao giọng nói: “Anh ấy bảo tôi đến bảo vệ cô”.
Phong Bình sững người, sau đó mỉm cười và nói: “Thật
sao? Vậy thì nhờ anh cảm ơn anh ta hộ tôi”.
“Anh ấy bảo tôi mời cô về nhà tối nay…”
“Sao anh ta không tự đến?” Phong Bình thản nhiên như
không.
“Giám đốc đang làm việc”.
“Ừ”. Phong Bình gật đầu, chuyển chủ đề nói chuyện:
“Chỉ có điều tối nay tôi có hẹn rồi”.
“Điều này…”, vẻ mặt của A Cửu có vẻ rất khó xử: “Giám
đốc bảo cô nhất định tối nay phải về nhà…”, càng nói đến cuối tiếng nói càng
nhỏ lại, đầu cũng hơi cúi xuống. Bỗng nhiên anh ta liếc nhìn thấy lông mày của
Phong Bình hơi nhíu lại, vội nói: “Nếu cô không về thì chẳng phải phụ lòng của
giám đốc sao? Anh ấy sẽ rất đau lòng…”
Tuy Phong Bình nghĩ rằng “phụ lòng” và “đau lòng” có
vẻ hơi nghiêm trọng nhưng không hỏi lại. Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì anh
bảo anh ta tám giờ tối nay đến khách sạn Thời Quang tìm tôi, cùng ăn tối…”
A Cửu nghe thấy hai chữ “Thời Quang”, lập tức liên
tưởng đến vụ scandal tình ái trên báo, bỗng chốc sắc mặt trở nên rất khó coi,
muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Phong Bình mỉm cười và hỏi: “Sao, tối nay anh ta phải
đi tiếp khách sao?”
“Không…” A Cửu định nói là không nhưng nghĩ lại, chẳng
may giám đốc Đường không muốn đi thì sao? Thế nên anh vội vàng nói: “Tôi không
rõ lịch làm việc của giám đốc…”
Phong Bình không kìm được cười phá lên. Ha ha, cái tên
A Cửu này, lần đầu gặp thì cảm thấy vô cùng lạnh lùng, quyết không nói thêm nửa
câu, sao hôm nay lại lúng túng ngập ngừng như gà mắc tóc vậy?
“Vậy thì anh nói với anh ta rằng nếu không phải đi
tiếp khách thì đến tìm tôi”. Nói xong cô quay người đi.
“Thế nếu phải tiếp khách thì sao ạ?” A Cửu vội hỏi với
một câu, trong lòng thầm nghĩ rất có thể giám đốc sẽ không đi.
Câu hỏi của anh ta khiến Phong Bình hơi ngạc nhiên, cô
ngây người một lúc rồi nói: “Vậy thì cứ đi tiếp khách…”
A Cửu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thấy Phong Bình nói tiếp: “Khi nào xong thì đến
tìm tôi”.
A Cửu giật mình, đầu thì gật nhưng tâm trí thì đang
nghĩ đến việc khác, không khỏi thầm than thở: Giám đốc, tôi đã cố gắng hết sức
rồi, có thể tìm được lý do thích hợp hay không là phụ thuộc vào anh.
Anh dõi mắt theo Phong Bình đến tận khi bóng cô biết
mất ở góc rẽ, sau đó mới rút điện thoại gọi điện cho Đường Ca Nam.
Vừa nhấc máy, Đường Ca Nam đã hỏi ngay: “Thế nào rồi?
Mọi việc ổn thỏa chứ?”
“Giám đốc…” A Cửu nói rất nhỏ nhẹ
“Có vấn đề gì sao?” Giọng nói của Đường Ca Nam có chút
biến đổi.
“Thế này ạ, cô Phong vừa mới…”, A Cửu quyết định lảng
tránh vấn đề chính, “Dạ, cô ấy nhờ tôi bày tỏ lòng cảm ơn với anh…”
“Cảm ơn?” Đường Ca Nam chau mày, nghĩ: Tôi bảo đi trói
cô ta về đây, cô ta không tức giận mà còn cảm ơn tôi?
A Cửu lau mồ hôi, trước khi anh hỏi vội nói trước:
“Giám đốc, tối nay anh có phải đi tiếp khách không?”
“Tiếp khách?” Đường Ca Nam cảm thấy rất khó hiểu. Anh
ngồi dựng dậy khỏi chiếc sofa, quát lên: “Cửu, rốt cuộc cậu đang làm cái gì
vậy? Bây giờ Phong Bình đang ở đâu?”
A Cửu giật mình, hốt hoảng nói: “Cô Phong mời anh tám
giờ tối nay đến khách sạn Thời Quang ăn tối. Nếu anh phải đi tiếp khách thì
xong việc hãy đi. Nghe cô ấy nói thì tối nay nhất định anh phải đến. Anh xem
thế nào ạ. Điện thoại của tôi hết pin rồi. Tạm biệt giám đốc”.
Anh ta nói liền một mạch rồi dứt khoát tắt điện thoại.
Thầm nghĩ sớm hay muộn cũng sẽ bị chửi, tránh được phút nào hay phút ấy.
Anh ta cầm chặt điện thoại một cách tuyệt vọng, thành
khẩn cầu nguyện, thiếu chút nữa thì nước mắt lăn dài trên má.
Đường Ca Nam trợn mắt nhìn điện thoại, không tin anh
ta dám cúp điện thoại của mình, gọi lại thì thấy tắt máy. Tức chết đi được. Anh
rất muốn nói với A Cửu rằng: “Cậu không có lỗi gì cả, dù sao thì cậu cũng nói
rõ mọi chuyện với tôi”. Chỉ có điều A Cửu không hiểu ý của anh.
Anh đi đi lại lại trong văn phòng hai vòng, rồi lại
nằm xuống sofa, suy ngẫm thật kỹ về những lời A Cửu nói. Dường như đại để là
Phong Bình muốn cảm ơn anh nên mời anh đến khách sạn Thời Quang dùng bữa?
Cô ta lại định giở trò gì đây?
Ha ha, lần này anh quyết sẽ không mắc bẫy.
Anh nằm trên ghế, hai chân gác lên bàn làm việc, dáng
vẻ nhàn rỗi nhưng trong đầu lại đang bàn tính âm mưu quỷ kế. Lúc suy ngẫm, đôi
mắt của anh trở nên thật linh hoạt, nhạy bén. Anh có đôi lông mày đẹp và rậm,
đôi mắt đẹp và cuốn hút. Hồi nhỏ, đôi mắt ấy đã từng làm trào dâng tình mẹ bao
la của biết bao phu nhân giàu có, trưởng thành rồi, đôi mắt ấy làm thổn thức
trái tim của biết bao cô gái trẻ.
Từng đường nét trên khuôn mặt anh đều rất hài hòa,
hoàn mỹ, tuy không phải là chàng trai “tuyệt sắc” nhưng vì có gia thế huy hoàng
nên vô hình chung đã tạo thêm cho anh một vầng sáng hết sức lôi cuốn, vì vậy
anh không bao giờ thiếu phụ nữ. Dường như lúc nào xung quanh cũng có một tấm
lưới vô hình của các bóng hồng, sẵn sàng chờ đợi để “săn” anh. Anh đã vờn quanh
những cái bẫy ấy biết bao nhiêu năm, đã trở nên rất xảo quyệt, bây giờ cũng
muốn thử thách một chút với thân phận người đi săn.
Sau khi biết mình phải làm gì, anh ngồi bật dậy, tư
thế nghiêm chỉnh, nhanh chóng xử lý những công việc quan trọng để có thể đến
khách sạn Thời Quang cho kịp giờ hẹn với người đẹp.