Edit: Bối XuĐó là một giọng nam có sức hấp dẫn trí mạng với Dư Vãn, anh nói, anh là Lệ Thâm.
Dư Vãn ngạc nhiên một chút, chỉ nhớ phải hỏi lại “Lệ Thâm? Làm sao anh có số điện thoại của tôi?”
Sau khi chia tay không lâu, tất cả các phương thức liên lạc của cô và Lệ Thâm đều đã block nhau rồi, mấy năm sau hai người cũng đã đổi số điện thoại, có thể nói là chia tay rất triệt để.
Lệ Thâm trả lời “Tìm Ngô Miện đòi, trước đó chị đã đưa danh thiếp cho anh ta.”
“À …” Ở tiệc cưới của quản lý Quách, cô thực sự đã phát danh thiếp cho rất nhiều người.
“Gần đây chị nhận được rất nhiều điện thoại quấy rối sao?” Lệ Thâm hỏi lại.
Nhớ lại đoạn dài dòng cô vừa nói, Dư Vãn có chút xấu hổ vỗ trán “Đúng vậy, gần đây văn phòng nhà đất đem bán số điện thoại của tôi, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều những cuộc điện thoại như thế.”
“Vậy à.” Lệ Thâm đột nhiên nghĩ đến lúc mua nhà anh đã viết số điện thoại của trợ lý, không hiểu có phải mỗi ngày trợ lý của anh đều nhận được điện thoại quấy rầy không?
“Mà, anh gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?”
Lệ Thâm giật mình, che giấu kĩ cảm xúc của mình mới lên tiếng “Lúc chơi game đánh chữ không tiện lắm, vẫn là trực tiếp nói nhanh hơn.”
“À à, được.” Trước đây Dư Vãn từng nhìn Lệ Thâm chơi game, bọn họ đều trực tiếp kéo nhau một nhóm, ở trong đó nói chuyện cả ngày.
Đầu dây bên kia Lệ Thâm cầm điện thoại, con chó nhà anh chạy đến bên cạnh chơi đùa, liên tục rúc vào ngực anh. Nghe thấy tiếng chó sủa trong điện thoại, Dư Vãn có hơi ngạc nhiên “Anh nuôi chó?”
“Ừ.” Lệ Thâm xoa đầu con chó để nó không ôn ào nữa “Nhà yên tĩnh quá, nuôi thêm một con chó cho náo nhiệt.”
“Ừ, cũng phải.”
Ánh mắt Lệ Thâm hơi trầm xuống, thực ra không phải, là năm đó anh cùng Dư Vãn vẫn còn chen chúc nhau ở trong căn phòng nhỏ kia, cô từng nói, về sau bọn họ nhất định phải chuyển đến sống gần công viên Lệ Trạch, mua một căn phòng lớn, còn nuôi thêm một con chó nữa.
Con chó sủa loạn lên, Lệ Thâm tìm lại được giọng nói, anh trả lời Dư Vãn “Tôi tìm được người để tạo thành một đội rồi, lát nữa sẽ thêm chị vào.”
“Được.” Sau khi Dư Vãn đồng ý thì cắm tai nghe rồi đặt điện thoại lên bàn, cô nhận lời mời của Lệ Thâm. Lần này trong đội ngũ ngoại trừ Lệ thâm thì còn có thêm một nam một nữ, Lệ Thâm cũng không giới thiệu họ, trực tiếp nói “Theo.”
Dư Vãn đi theo, trên màn hình, nhân vật của cô và Lệ Thâm cùng nhau chạy, trong tai nghe thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, còn có tiếng hít thở nhè nhẹ của anh. Trái tim Dư Vãn lại đập nhanh hơn, cô đặt tay trên bàn phím, có chút không biết phải làm sao.
“Chúng ta quay lại chỗ vừa rồi, chị chú ý tránh boss tấn công, còn nhớ tiếp máu cho chúng tôi, nhớ kỹ, đầu tiên phải chọn trúng.”
“Được, đã biết.”
Có kinh nghiệm từ lần trước, rốt cuộc thao tác của Dư Vãn cũng thuần thục hơn một chút, hơn nữa Lệ Thâm có hai người trợ giúp, đánh Boss cũng nhanh hơn nhiều.
“Thêm máu.”
Lệ Thâm vừa lên tiếng, Dư Vãn lập tức chọn trúng anh, ném kĩ năng ra ngoài. Trong đội ngũ có một em gái nhắn tin đến “Vì sao cô chỉ thêm máu cho mình anh ta?”
Dư Vãn có chút xấu hổ, đang chuẩn bị đưa thêm, trên khung đối thoại có thêm một hàng chữ.
Tiểu vương tử: Kỹ năng trị liệu của cô ấy còn đang trong thời gian chờ.
Oreo Hepburn: Nhưng mà tôi cũng rất gấp nha! Tôi sắp chết rồi!
Tiểu vương tử: Cô chết không ảnh hưởng đến toàn cục.
Oreo Hepburn: …
Dư Vãn: ….
Từ lúc nào mà Lệ Thâm lại biết dỗi người vậy, rõ ràng trước đây anh không phải như vậy.
May mà lúc này kĩ năng trị liệu của Dư Vãn đã có thể dùng, vậy nên cô nhanh chóng thêm máu cho mọi người.
Boss chỉ có hai tay khó mà địch nổi bốn người, cuối cùng cũng trở thành vong hồn dưới đao của họ. Sau khi đánh xong Lệ Thâm giải tán đội ngũ, chỉ còn hai người cưỡi ngựa đi cùng nhau. Giọng nói của anh lại truyền đến “Qua bàn, chị có thể tiếp tục đi làm nhiệm vụ, coi như luyện tay một chút, buổi tối lại mang chị đi đánh boss.”
“Được, cảm ơn.”
Đến lúc này, cuộc điện thoại đã hoàn thành sứ mạng của nó, nhưng hai người không ai cúp điện thoại trước. Tiếng hít thở của Lệ Thâm truyền tới qua ống nghe, giống như thổi bên tai Dư Vãn, làm tai cô có chút nóng.
Dư Vãn cảm thấy mình nên làm gì đấy, cho dù là nói chuyện phiếm chẳng hạn.
Vì vậy cô bắt đầu nói lung tung: “Thực ra trước đây tôi cũng từng làm hôn lễ theo chủ đề game online, đôi vợ chồng đấy cũng là quen biết nhau trong game.”
“Ừ.” Lệ Thâm gật đầu, coi như là đáp lại.
Dư Vãn tiếp tục nói “Lúc tôi nói chuyện với họ, mỗi ngày họ đều cùng nhau chơi game, rất ăn ý, cũng rất vui vẻ vì có chung sở thích. Nhưng không lâu sau, họ lại ly hôn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ cảm thấy đối phương suốt ngày chỉ biết chơi game, chẳng làm một chút việc nhà nào cả.”
Lệ Thâm im lặng hai giây, anh cúi đầu cười ra tiếng: “Hồ Kiều và Du Thế Mẫn sẽ không có loại phiền não này, bọn họ có rất nhiều tiền để thuê người khác làm việc nhà.”
“Ha ha, cũng đúng.” Dư Vãn cũng cười theo, “Anh biết không, lúc bọn họ ly hôn vẫn còn phát trực tiếp trong vòng bạn bè, tôi suýt chút nữa không kìm được cười nhạo họ.”
Nghe Lệ Thâm cười nhẹ, Dư Vãn cuối cùng cũng không biết nói gì nữa “Tôi không quấy rầy anh nữa, anh đi làm việc đi! Buổi tối tôi tìm anh.”
“Ừ.”
Sau khi Lệ Thâm trả lời thì một tiếng chó sủa truyền đến, Dư Vãn không nhịn được hỏi thêm một cây “Nhà anh nuôi chó gì vậy?”
“Shiba Inu”(1)
(1) Shiba Inu (柴犬
) là loại chó nhỏ nhất trong sáu giống chó nguyên thủy và riêng biệt đến từ Nhật Bản. Chúng là một giống chó nhỏ, nhanh nhẹn và thích hợp với địa hình miền núi, Shiba Inu ban đầu được nuôi để săn bắt. Nó gần giống nhưng nhỏ hơn so với giống chó Akita Inu. Đây là một trong số ít giống chó cổ xưa vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.Dư Vãn có chút ngạc nhiên “Ồ, hàng xóm của tôi cũng nuôi một con Shiba Inu.” Nhưng mà nói là hàng xóm cũng có chút không thích hợp, người ta mua nhà ở mặt tiền, cô cùng lắm cũng chỉ có thể tính là một hàng xóm nghèo thôi.
Lệ Thâm cũng không có vẻ bất ngờ: “Trong tiểu khu có khá nhiều nhà nuôi Shiba Inu, tôi cũng thấy mấy lần rồi.”
“À, ra là vậy, Shiba Inu rất đáng yêu.”
“Đúng là rất đáng yêu.”
Dường như hiểu được chủ nhân đang khen mình, chú chó nhà Lệ Thâm lại sủa vài tiếng, Dư Vãn nghe thấy tiếng kêu tràn đầy sức lực của con chó bên kia, cô như có thể tưởng tượng được hình ảnh nó đang quấn quýt Lệ Thâm: “Tôi cúp điện thoại đây, anh đi chơi với chó đi.”
“Ừ.”
Lần này là thực sự cúp máy, đầu bên kia không có tiếng nói của Lệ Thâm, Dư Vãn ngồi trên ghế, thẫn thờ mở điện thoại ra.
Nhật kí điện thoại ghi lại dãy số của người gọi gần đây nhất, là Lệ Thâm. Cô lưu số điện thoại này, lại thử dùng nó để tìm nick Wechat.
Không ngờ, thực sự có thể tìm được.
Cô cứ nhìn nick Wechat đó chằm chằm, ngây người hơn 5 phút. Dư Vãn đang nghĩ cô có nên thêm Lệ Thâm không?
Dư Vãn rất do dự, nếu như thêm, dường như cô đang tỏ vẻ quá ân cần rồi, nhưng Lệ Thâm đã chủ động tìm số điện thoại của cô, còn mang cô đi chơi game, cô cũng chỉ thêm bạn trên Wechat, cũng coi như là có qua có lại mới toại lòng nhau đi?
Nghĩ đến cụm từ này, mặt Dư Vãn lại nóng bừng lên, cô nhớ rõ trước đây khi Lệ Thâm thêm Wechat của cô, cũng chính là dùng cụm từ đó.
Cái nút màu xanh biếc như mang theo một sức triệu hồi vô hình, không ngừng đầu độc cô. Dư Vãn đưa ngón tay, liều mạng chọc màn hình vài cái.
Hệ thống nhắc nhở lời mời kết bạn của cô cũng đã gửi, dường như Dư Vãn cảm thấy mình đã làm xong một chuyện lớn, cô hít sâu một hơi.
Nhưng cô không biết Lệ Thâm có đồng ý hay không, nếu như anh từ chối, cũng không có gì to tát, ít nhất cô cũng biết được thái độ của Lệ Thâm.
Dư Vãn đặt điện thoại sang một bên, không nhìn nữa. Cô đi tìm cô giáo được Ngụy Thiệu tìm hộ.
Người này là một game thủ chuyên nghiệp, kỹ năng tác chiến trong trò chơi không tệ, Dư Vãn cũng không biết Ngụy Thiệu tìm được người này ở đâu ra. Cô ấy đưa cho Dư Vãn một tài khoản phụ là Chim cánh cụt, còn gửi vài cái video, tất cả đều là video ghi hình những trận Hồ Kiều thi đấu. Sau khi Dư Vãn xem xong, cô xác định dù mình có luyện thêm 1 năm nữa cũng không đánh lại Hồ Kiều.
Một phần tài liệu khác là game thủ kia phân tích rõ ràng cách chiến đấu và nhược điểm của Hồ Kiều. Bởi vì tài khoản phụ của Hồ Kiều rất nhiều, nên họ cũng không chắc đến lúc đó Hồ Kiều sẽ dùng tài khoản nào chiến đấu, nên tài liệu còn chia ra làm rất nhiều phần để đối phó với các tài khoản phụ.
Trong nháy mắt, Dư Vãn có ảo giác mình sắp đi thi đấu chuyên nghiệp.
Đang lúc đau đầu đọc những tài liệu kia, điện thoại bị bỏ quên một xó bỗng nhiên vang lên một tiếng. Dư Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua, là một thông báo mới.
Lệ Thâm nhận lời mời kết bạn Wechat của cô.
Dư Vãn ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó đôi mắt dần dần cong lên.
Lại nhìn vào đống tệp tài liệu mà có thể so với tài liệu chuyên ngành, Dư Vãn cảm thấy hình như nó cũng không đến nói khô khan. Cô cầm tập tài liệu đọc hết một lượt, cuối cùng phát hiện ra một tệp tài liệu không đơn giản.
Dư Vãn: Xin hỏi, tệp tài liệu cuối cùng là cái gì vậy?
Cô giáo đi kiểm tra một vòng những tài liệu vừa gửi, một lát sau mới trả lời “Ô ô ô, thật ngại quá, tôi gửi nhầm rồi, đó là bài văn của đồng nghiệp ha ha ha ha ha ha hắc [mỉm cười xấu hổ lại không thất lễ.jpg]
Dư Vãn: ….
Cô giáo: Cô cứ coi như chưa nhìn thấy là được!!! [ha ha.jpg]
Dư Vãn hết cách, viết tận 18X tiêu đề, muốn cô làm như không thấy cũng thật quá khó.
Cả một buổi chiều Dư Vãn đâm đầu vào trò chơi, mãi đến khi cảm thấy đói bụng mói hẹn cô giáo thời gian online ngày mai rồi tắt máy. Gọi đồ ăn tối, Dư Vãn đi ra ban công, thư giãn gân cốt toàn thân.
Con chó Shiba Inu nhà đối diện lúc này không ở trong sân, điều này là Dư Vãn có chút thất vọng. Cô đứng ở ban công tầm 10 phút, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, con chó Shiba Inu chạy vào trong sân nhanh như một làn khói.
Con ngươi Dư Vãn sáng ngời, chó Shiba Inu hình như cũng có cảm ứng với cô, nó ngẩng đầu nhìn về phía Dư Vãn sủa một tiếng.
Dư Vãn dựa người trên ban công, mỉm cười vẫy tay với nó. Cô và con chó này là bạn tri kỉ đã vài ngày, không biết con chó Shiba Inu nhà Lệ Thâm có phải cũng đáng yêu như vậy không?
Một bóng người cao lớn đi sau con chó, anh ta mặc quần lông trắng rộng thùng thình và quần jean, hai tay đút túi quần, bước từ trong biệt thự ra. Nhìn thấy con chó ngẩng đầu lên sủa, anh ta cũng nghiêng đầu nhìn sang hướng đó.
Tay Dư Vãn vẫn còn ở trên không trung, nụ cười đọng lại trên mặt.
Giờ phút này cô bỗng nhớ lại câu nói của Chu Hiểu Ninh.
…. hai người dính cái nghiệt duyên gì vậy?
Lệ Thâm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, anh ngạc nhiên trong giây lát sau đó mới lên tiếng “Nhà chị ở đây sao?”
Giong nói của anh không lớn không nhỏ, hai tòa nhà chỉ cách nhà một con đường hẹp, Dư Vãn đứng ở tầng 6, vừa vặn nghe được tiếng anh nói.
Cô mở miệng đáp: “Đúng vậy, không ngờ con chó Shiba Inu lại là của nhà anh đấy.”
“Gâu.” Con chó ngẩng đầu lên nhìn cô, hưng phấn chạy tới vẫy đuôi.
Lệ Thâm cúi đầu nhìn chú chó, Dư Vãn không thấy được ánh mắt của anh.
“Thật là trùng hợp.”
Dư Vãn nghe thấy anh nói như vậy.
————————
Mình giải thích một chút về tên “Oreo Hepburn” trong game: Tên tiếng Trung của Oreo Hepburn là 奥利奥
.赫本
/Ào lì ào.Hèběn, gần đồng âm với 奥黛丽
.赫本
/Ào dài lì.Hèběn, người Trung nếu đọc hay nhìn qua sẽ tưởng/ nghĩ ngay đến 奥黛丽
.赫本
(Audrey Hepburn) là nữ diễn viên người Anh, bà xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách những huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử chiếu bóng Hoa Kỳ do Viện phim Mỹ bình chọn và được vinh danh tại Đại lộ Danh vọng Hollywood. (Thông tin theo Wikipedia)