Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 37

Lệ Thâm nghe thấy tiếng Dư Vãn, anh cố đè nén cơn giận đang sôi trào trong lòng, cố gắng tự nhiên chào hỏi với Dư Vãn: "Ừ, hôm nay em ở nhà à."

"Ừm, hôm nay tôi được nghỉ." Dư Vãn nói xong, nhấn mở khóa cổng dưới lầu cho Lệ Thâm, Lệ Thâm nhìn cánh cửa phát ra tiếng mở khóa trước mặt và đẩy cửa đi vào.

Khi đi thang máy lên lầu sáu, Dư Vãn đã đứng trước cửa chờ anh: "Sao anh lại đột nhiên tới đây? Có chuyện gì sao?"

"Ừ." Lệ Thâm khẽ gật đầu, nhìn Dư Vãn mang một đôi dép lê đi ra.

Là đôi dép Dư Vãn mang đi từ nhà anh trước kia.

Lúc này Dư Vãn cũng mới nhớ chưa trả đôi dép lê này: "À, vẫn quên trả đôi dép lê cho anh."

"Không sao." Lệ Thâm thay giày và đi vào nhà Dư Vãn ngắm xung quanh. Dư Vãn đóng cửa lại, đi theo anh vào phòng khách: "Anh trở về khi nào vậy?"

"Hôm nay." Lệ Thâm nói xong, lập tức đi về hướng ban công: "Nhà em được trang trí cũng không tệ lắm, có thể tham quan không?"

"Có thể, có thể." Dư Vãn cười ha ha hai tiếng: "Đều nhờ Ninh Ninh làm giúp, tôi không lo nghĩ chút nào."

Lệ Thâm đi xuyên qua phòng bếp và thẳng tới ban công, trên sào phơi đồ có treo một chiếc áo sơ mi nam, anh không nhìn nhầm. Dư Vãn nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy anh đang nhìn chiếc áo sơ mi nam kia, lập tức hơi lúng túng: "À, cái áo đó là của Ninh Ninh cho tôi."

"Ninh Ninh?" Lệ Thâm quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

Dư Vãn giải thích: "Ninh Ninh nói cô gái độc thân sống một mình thì phải treo một vài món đồ của đàn ông mới an toàn, lúc cô ấy mua áo sơ mi cũng mua giúp tôi một cái, bảo tôi treo cùng khi phơi quần áo."

Con ngươi của Lệ Thâm nhẹ nhàng chuyển động, anh lên tiếng: "Thế à."

Cơn giận nghẹn trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, anh suy nghĩ một lát rồi nói với Dư Vãn: "Vậy em treo một cái có đủ không? Nhà tôi có rất nhiều áo sơ mi, nếu không thì tôi lấy hai cái cho em."

"... Hả?"

"Còn quần, có cần quần không?"

"Không cần, cảm ơn." Dư Vãn quay đầu sang chỗ khác và ho khan một tiếng: "An ninh trong tiểu khu rất tốt, chắc là không có nguy hiểm gì."

"Tốt hơn là ngăn chặn trước khi nó xảy ra, em chỉ treo một cái áo sơ mi thì nhìn không thật."

"À..." Dư Vãn sờ mũi, đổi chủ đề khác: "Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe cô hỏi như vậy, Lệ Thâm mới nhớ tới Trúc Can đã bị mình quên ở ngoài chín tầng mây: "Là về Trúc Can, cậu ta muốn cầu hôn với bạn gái nên muốn hỏi em có phương pháp nào không?"

Dư Vãn hơi ngạc nhiên: "Trúc Can sắp kết hôn rồi á?"

"Ừ, điều kiện trước tiên là cậu ta phải cầu hôn thành công."

Dư Vãn cười nói: "Phát triển đến mức muốn cầu hôn với bạn gái thì chắc là đã hiểu nhau rồi. Tôi có thể giới thiệu thợ làm bánh ngọt cho cậu ấy, ngoài làm bàn bánh ngọt cho tiệc cưới, bọn họ còn làm bàn bánh ngọt cầu hôn."

Lệ Thâm nghĩ ngợi và hỏi cô: "Chỉ cần một bàn bánh ngọt là đủ rồi sao?"

"Không hẳn vậy, hãy để Trúc Can chọn ra địa điểm cầu hôn trước, sau đó thợ làm bánh ngọt sẽ tới nơi sắp xếp, việc này và bàn bánh ngọt ở hiện trường hôn lễ không khác nhau mấy, cũng cần trang trí hoa tươi và nến, chủ yếu xem cậu ấy dự tính chi bao nhiêu, muốn làm đơn giản hay tinh tế hơn."

Lệ Thâm lại nghĩ ngợi một hồi rồi nói với cô: "Tôi không quá hiểu về khía cạnh này, em xem khi nào có thời gian thì có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Trúc Can."

Dư Vãn biết Trúc Can là bạn thân nhất của Lệ Thâm thời đại học, bây giờ cậu ấy muốn cầu hôn, cô cũng sẵn sàng giúp đỡ: "Hôn lễ của Hồ tiểu thư được tổ chức vào ngày 29, mấy ngày gần đó tôi phải tới hiện trường hôn lễ để sắp xếp, không xác định được khi nào có thời gian. Nếu không anh hỏi Trúc Can thử xem hôm nay có được không?"

"Được, tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngay bây giờ."

Lệ Thâm gọi điện cho Trúc Can ngay tại nhà Dư Vãn, khi Trúc Can nghe anh nói trợ giúp hẹn Dư Vãn, đầu óc hơi mơ màng: "Hóa ra hai người các cậu có liên lạc bên ngoài trò chơi ư? Vậy mà nói hẹn ngày gặp mặt là hẹn?"

Lệ Thâm làm lơ vấn đề của hắn: "Vậy cậu có rảnh không?"

"Có, có, có, cậu cho cái địa điểm đi."

Lệ Thâm nghĩ rồi nói: "Tới nhà tớ đi."

Nếu hẹn ở nơi khác, anh và Dư Vãn phải di chuyển, hơn nữa anh cũng không tiện lộ mặt, không bằng để Trúc Can tới thẳng đây.

Trúc Can ở đầu dây bên kia vừa nghe anh nói tới nhà anh thì lại bùng nổ lần nữa: "Vậy nên cô ấy đã tới nhà cậu? Rốt cuộc hai người có phải đã quen lại hay không, cậu nói thật lòng đi, tớ sẽ không lộ ra ngoài."

"Cậu có muốn cầu hôn không? Lo làm chuyện của mình trước đi."

Anh cúp điện thoại và nói với Dư Vãn đứng bên cạnh: "Tôi hẹn Trúc Can gặp mặt tại nhà tôi, cậu ta sẽ tới đây ngay, chúng ta sang đó trước chờ cậu ấy."

"Được thôi." Dư Vãn đáp một tiếng rồi đi về phía phòng ngủ của mình: "Tôi thay quần áo, tiện thể lấy máy tính."

Lệ Thâm đứng trong phòng khách chờ cô, nhân tiện đi tham quan một chút. Nhà Dư Vãn được trang trí theo phong cách Bắc Âu phổ biến, ghế sô pha, bàn trà, tủ TV đều là màu trắng, bức tranh treo tường là màu hồng nhạt.

Rất giống với màu loại thuốc lá cô thường hút.

Lệ Thâm dạo một vòng quanh phòng khách nhưng không thấy hộp thuốc lá, không biết cô đã cai thuốc chưa.

"Tôi xong rồi, đi thôi."

Giọng Dư Vãn phát ra từ phía sau, Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô. Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cô ăn mặc tùy ý hơn khi đi làm rất nhiều, bên ngoài áo sơ mi sọc trắng xanh là áo len có mũ trùm màu trắng rộng thùng thình, phần dưới kết hợp một chiếc quần jean sậm màu, tóc bên tai phải được vén ra sau theo thói quen, lộ ra một đôi khuyên tai màu hồng đào.

Cô đeo cái túi lớn lên vai, mỉm cười nhìn Lệ Thâm: "Xuống thôi."

"Ừ." Lệ Thâm thu hồi tầm mắt, đi xuống lầu cùng cô.

Lili vẫn đang chơi trong sân, vừa thấy bọn họ trở về thì lập tức chạy tới. Dư Vãn ngồi xổm xuống chào nó, Lệ Thâm nhẹ nhàng chặn Lili lại và nói với Dư Vãn: "Nó vừa đi dạo về, lại chạy giỡn trong sân lâu như vậy, móng vuốt hơi dơ, đừng để nó làm bẩn áo của em."

"Gâu gâu!" Lili bất mãn nhìn Lệ Thâm sủa, giống như đang nói anh nói ai dơ đó?

"Tôi lau móng vuốt cho nó đã." Lệ Thâm lấy khăn lông chuyên dùng để lau chùi móng vuốt của Lili và lau sạch bốn móng vuốt của nó, sau đó ôm vào nhà: "Vào đi."

"Ừ." Dư Vãn đi theo sau anh, vừa bước vào phòng khách đã hoảng sợ: "Nhà anh bị sao vậy?"

Lần trước cô tới đây, phòng khách của Lệ Thâm được dọn dẹp rất ngăn nắp, lần này không chỉ có chậu cây xanh bị quật ngã, bùn vương vãi khắp nhà, ngay cả vách tường màu trắng cũng có vài dấu chân đen.

"..." Dư Vãn nghĩ, vừa rồi Lệ Thâm lau móng vuốt cho Lili là hành động rất đúng đắn.

"Tất cả đều là kiệt tác của Lili, bây giờ tính tính của nó rất nóng nảy, không vui một chút là phải phá nhà."

Lili ngoan ngãn ngồi một bên, mở to mắt nhìn anh – anh đang nói gì vậy? Lili không biết, không phải Lili làm.

Lệ Thâm nhéo mặt nó rồi đứng dậy nói với Dư Vãn: "Hôm nay tôi vừa trở về nên vẫn chưa kịp thu dọn, vốn định quét sơ qua thì Lili lại đòi ra ngoài đi dạo."

Anh thu dọn ghế sô pha lại một chút và nói với Dư Vãn: "Em ngồi trước đi, tôi quét đất trên sàn."

Dư Vãn đặt túi xuống, trái lại không ngồi yên: "Tôi giúp anh, Trúc Can sắp tới đây rồi, hai người quét sẽ nhanh hơn."

Lệ Thâm nhìn cô một hồi, mở miệng nói: "Được thôi."

Lúc Lệ Thâm quét rác, Dư Vãn vẫn luôn nghiên cứu chậu cây xanh kia, cô đào một ít đất từ trong sân và trồng nó vào chậu lại, không biết có sống được không: "Lili, em quá nghịch ngợm."

"Gâu!" Lili ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ánh mắt ngây thơ vô tội.

Dư Vãn: "..."

Mắt to quả thực rất có ưu thế.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment