Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 73

Dư Vãn kéo Lệ Thâm đi thẳng ra khỏi quán bar mà không quay đầu lại.

Xe của Dư Vãn đậu bên ngoài quán bar nhưng không cùng lề với Lệ Thâm. Tiểu Đổng nhìn cô kéo Lệ Thâm lên xe, trong lòng chỉ để lại một hàng dấu ba chấm.

Vậy còn cô thì sao? Cô trực tiếp lái xe đi à?

Cô thừa dịp Dư Vãn vẫn chưa lái xe đi bèn nhanh chóng gọi điện cho Lệ Thâm: "Anh Thâm, sao anh lại lên xe của người phụ nữ khác!"

"..." Lệ Thâm im lặng một lát rồi tháo khẩu trang xuống và nói: "Tôi tự mình trở về, em lái xe đi đi."

"... Vâng." Tiểu Đổng nói xong lại không yên tâm hỏi: "Hai người còn muốn đi đâu ư?"

"Không, đi thẳng về nhà, ngày mai em lái xe tới đón tôi."

"Vâng."

Dư Vãn thấy Lệ Thâm đặt điện thoại xuống bèn nói: "Thắt dây an toàn vào."

Lệ Thâm nghe lời thắt dây an toàn lại rồi cởi mũ và tóc giả xuống. Dư Vãn vừa khởi động xe vừa hỏi anh: "Sao lại ăn mặc thành kiểu này?"

"Chỗ này có nhiều fans của anh, sợ bị fans nhận ra." Lệ Thâm chỉnh lại tóc của mình rồi nghiêng đầu mỉm cười nhìn Dư Vãn: "Cũng may bọn họ không lợi hại như em, nhìn một cái là nhận ra anh ngay, nếu không hôm nay cũng không chạy được."

Dư Vãn nhìn tóc giả trên tay anh: "Không ngờ anh để tóc vàng cũng rất đẹp."

"Thật sao? Vậy anh đi nhuộm thử?"

"Đừng, tóc đen vẫn đẹp hơn, quần áo trên người anh là của ai?"

"À, trợ lý, ngày mai trả lại cho cô ấy." Lệ Thâm ném đồ ra ghế sau rồi nhìn sang Dư Vãn đang lái xe: "Chúng ta cứ vậy mà đi, mặc kệ gã khách hàng kia thì có sao không?"

Dư Vãn nhíu mày nói: "Dù sao em cũng định từ chức, mượn cơ hội này nói cho Ngụy tổng vậy."

Mới nhắc đến Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu đã gọi tới. Dư Vãn nhìn thoáng qua và thầm nghĩ chắc chắn là do Hoàng Mãn Phú tố cáo với Ngụy Thiệu, hiệu suất khá cao đấy.

Cô đeo tai nghe và tiếp điện thoại: "Ngụy tổng."

Lệ Thâm nghe cô gọi một tiếng "Ngụy tổng" bèn nghiêng đầu sang nhìn cô.

Ngụy Thiệu ở đầu dây bên kia hỏi Dư Vãn: "Bên phía Hoàng Mãn Phú có chuyện gì vậy?"

Dư Vãn mím môi trả lời: "Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên nổi giận với khách hàng, nhưng mà đơn hàng lần này của hắn tôi thật sự không gánh nổi nữa. Bây giờ tôi đang lái xe, đợi lát về đến nhà rồi gọi lại cho anh được chứ?"

"Không vội, ngày mai tới công ty nói cũng được. Tôi nghe Hoàng Mãn Phú nói hai người ở quán bar, em có uống rượu không đấy?"

"Không có."

"Vậy em chú ý an toàn, chuyện này tôi sẽ tiếp tay, em không cần phải để ý đến."

"Vâng, xin lỗi Ngụy tổng."

Ngụy Thiệu cười một tiếng, hắn đã hợp tác với Dư Vãn gần bốn năm nên rất hiểu tính tình của cô. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nổi giận với khách hàng, chắc chắn là do Hoàng Mãn Phú quá đáng: "Cũng do tôi không tốt, ngay từ đầu tôi không nên giao đơn này cho em. Được rồi, em lo lái xe đi."

"Vâng."

Dư Vãn nói xong thì lập tức cúp máy, Lệ Thâm nhìn sang cô: "Ngụy Thiệu nói thế nào?"

"Anh ấy nói chuyện của Hoàng Mãn Phú để anh ấy tiếp tay, em không cần để ý nữa."

"Anh ta không mắng em sao?"

"Thế thì không có." Nhưng mà Hoàng Mãn Phú rất có thể mắng anh ta...

Lệ Thâm nghĩ ngợi rồi hỏi cô: "Ngày mai có cần anh tới công ty cùng em không?"

Dư Vãn nhìn anh: "Vậy thì có khả năng sẽ không ra được, trong công ty có rất nhiều fangirl của anh."

Lệ Thâm nhếch lông mày, biểu tình có chút đắc ý: "Anh có thể ngụy trang."

Dư Vãn cười nói: "Không cần, em cũng không phải trẻ nhỏ, tự mình gây họa thì sẽ tự gánh vác được."

"Vậy thì không phải em gây họa, là anh gây họa."

"Thế cũng là anh giúp em thôi."

Lệ Thâm im lặng một lát rồi nói: "Thực ra nói xin lỗi với Hoàng Mãn Phú cũng không sao, đại trượng phu co được dãn được."

"Anh không có làm gì sai, tại sao phải xin lỗi ông ta? Được rồi, đừng nhắc ông ta nữa, mất vui hết."

Lệ Thâm cười một tiếng, ánh mắt anh đầy ý cười nhìn Dư Vãn: "Nhưng mà anh rất vui vẻ."

"Có gì vui?"

"Em vì anh mà đắc tội cả khách hàng." Lệ Thâm nói, khóe miệng anh cong lên: "Còn là khách hàng lớn phải không?"

Dư Vãn nhìn anh: "Chắc hẳn bây giờ Hoàng Mãn Phú vẫn chưa đi, hay là em lái xe quay lại để anh nói xin lỗi ông ta?"

Lệ Thâm cười tươi hơn: "Em chịu được ư? Em chịu được thì anh nói được nha."

"..." Đáng ghét.

Sợ Hoàng Mãn Phú tức giận không nhịn được mà gọi tới mắng mình, sau khi Dư Vãn về đến nhà thì lập tức kéo gã vào danh sách đen. Sáng sớm hôm sau cô đến công ty gõ một lá thư từ chức mới đi tới văn phòng của Ngụy Thiệu.

"Ngụy tổng?"

Dư Vãn đứng bên ngoãi gõ cửa, Ngụy Thiệu đang dựa vào ghế chợp mắt vừa nghe thấy tiếng động bèn ngồi dậy mở miệng: "Vào đi."

Dư Vãn mở cửa đi vào và thấy tinh thần của hắn không quá tốt thì hơi tự trách: "Ngụy tổng, tối qua anh thức đêm?"

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Ngụy Thiệu cười một tiếng: "Hoàng Mãn Phú còn khó phục vụ hơn tôi tưởng tượng, nhưng mà không sao, đã xử lý xong."

Dư Vãn mím môi khom người về phía hắn: "Thật xin lỗi Ngụy tổng, là do tôi không làm tròn bổn phận."

"Được rồi, tôi đã biết rõ chuyện hôm qua, không trách em." Ngụy Thiệu nhìn cô: "Em ngồi xuống rồi nói."

Dư Vãn đưa thư từ chức qua và nói với hắn: "Ngụy tổng, tôi có ý định từ chức."

Ngụy Thiệu hơi ngẩn ra tựa như không ngờ cô sẽ đột nhiên nói như vậy. Hắn không nhận lấy thư từ chức của cô mà ngước lên nhìn cô: "Tại sao muốn từ chức? Nếu là vì chuyện ngày hôm qua, tôi nói rồi, tôi đã biết rõ. Hôm qua Hoàng Mãn Phú có uống chút rượu, bên cạnh còn có mặt bạn bè nên hơi nóng nảy. Hôm nay bạn gái của hắn ta đã liên lạc với tôi và nói sau này về chuyện hôn lễ có thể trao đổi trực tiếp với cô ấy."

Dư Vãn nói: "Dù có nói thế nào thì chuyện này vẫn do tôi thất trách, do tôi không kiểm soát được cảm xúc. Vả lại cũng không chỉ vì chuyện này."

"Thế thì vì cái gì? Bởi vì thái độ của tôi đối với em sao?"

Dư Vãn không ngờ hắn lại nói thẳng thừng như vậy, cô lập tức có chút áy náy: "Không phải, là xuất phát từ việc quy hoạch kiếp sống nghề nghiệp của tôi."

Ngụy Thiệu yên lặng một lát rồi nói: "Tôi muốn nghe thử xem em có quy hoạch thế nào."

"Chuyện này, Ngụy tổng anh cũng biết rằng đi làm ở công ty hôn lễ thì cao nhất chỉ là giám đốc kế hoạch, tôi không muốn luôn luôn làm công cho người khác nên muốn tự mình ra ngoài làm."

"Tự mình mở công ty ư?"

"... Việc này vẫn đang được lên kế hoạch."

Ngụy Thiệu nhìn cô hồi lâu mới mở miệng: "Nếu là như vậy thì tôi có thể để em làm đối tác của tôi, hai chúng ta đều là sếp, em cũng không cần nghĩ tên công ty."

Dư Vãn ngơ ngẩn, cô nằm mơ cũng không ngờ Ngụy Thiệu sẽ để cô làm đối tác. Lời đề nghị này có sức hấp dẫn rất lớn, Dư Vãn suy xét một chút vẫn nhịn đau từ chối: "Ngụy tổng, cảm ơn ý tốt của anh nhưng mà tôi càng muốn tự mình ra ngoài làm thử."

Ngụy Thiệu mím môi không nói, Dư Vãn chủ động mở miệng: "Nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ không nói đi là đi ngay, trước khi rời khỏi tôi nhất định sẽ làm tốt công tác chuyển giao."

Nội dung hợp đồng đã nói thư từ chức phải đưa trước một tháng, nói cách khác cô nộp đơn từ chức rồi phải làm ở công ty một tháng mới có thể đi.

Ngụy Thiệu thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, em không cần từ chối nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này em có thể suy xét lại đề nghị của tôi."

Dư Vãn nhìn hắn mỉm cười: "Vậy tôi ra ngoài trước, Ngụy tổng."

Thấy cô ra khỏi văn phòng của Ngụy Thiệu, Triệu Hân và Đồ Giai Giai vẫn luôn chú ý bên ngoài lập tức xông tới.

"Thế nào? Tôi mới nghe nói chuyện của Hoàng Mãn Phú sáng nay, hôm nay trông Ngụy tổng không tốt lắm, anh ấy có nói cô gì không?"

Dư Vãn mỉm cười nhìn bọn họ: "Tôi từ chức."

Triệu Hân ngẩn ra hai giây mới phản ứng lại: "M* ki*p, cô từ cái gì chức đấy, có nghiêm trọng như vậy ư? Việc này cũng không thể hoàn toàn trách cô được mà? Nếu bọn họ không cảm thấy đuối lý thì sáng nay sẽ không gọi điện tới đây chứ nhỉ?"

Dư Vãn trả lời: "Tôi đã nộp đơn từ chức nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không rời đi ngay, công việc trên tay tôi còn phải bàn giao cho cô."

"..." Triệu Hân nghe cô nói như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khổ sở: "Đừng đi, khách hàng trên tay cô đều khó nhất, tôi không trị được đâu."

"Trị không được cũng phải được, sau khi tôi đi rồi phải dựa vào cô đỡ lấy." Dư Vãn vỗ vai cô ta cổ vũ: "Cố lên, tôi sẽ huấn luyện cô thật tốt."

Triệu Hân: "..."

Không phải, chuyện từ chức nên bàn bạc lại một chút đi!

Dư Vãn quay lại văn phòng và bắt đầu xử lý chuyện bàn giao công việc. Cô gửi một đống tài liệu lớn cho Triệu Hân lại nhận được một icon quỳ xuống khóc lóc.

Dư Vãn cười một tiếng, cô vừa định gọi Triệu Hân tới văn phòng để trực tiếp nói với cô ấy, tin nhắn còn chưa gửi đi thì Lệ Thâm đã gọi điện tới.

Cô ấn nghe: "A Thâm, sao vậy?"

"Chuyện ở công ty thế nào rồi? Ngụy Thiệu có mắng em không?"

"Không có, anh ta còn nói muốn em làm đối tác."

"..." Lệ Thâm dừng một chút rồi hỏi: "Em đồng ý rồi sao?"

"Đương nhiên là không rồi, nhưng mà trên tay em còn rất nhiều việc cần bàn giao cho đồng nghiệp, không thể nói đi là đi được."

"Ừm, việc này thì anh biết." Lệ Thâm mới nói đến đây, Tiểu Đổng đã tới gõ cửa phòng anh và nói cần phải đi.

Anh đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói với Dư Vãn: "Anh có việc, buổi tối về nhà nói sau."

"Ok."

Lệ Thâm cúp máy rồi theo Tiểu Đổng đi tới văn phòng của Trì Lộ. Trì Lộ tìm anh chủ yếu là vì nói với anh chuyện hợp ca, anh đã nghe qua demo của bài hát, vẫn duy trì tiêu chuẩn luôn có của Đoạn Chí Minh, là một bài hát rất tốt.

"Lý Trừng Trừng đã học xong bài hát này, có thể vào phòng thu âm bất cứ lúc nào."

Lệ Thâm biết ý tứ của Trì Lộ, cô ta muốn mình cũng nhanh chóng học xong: "Tôi biết rồi, khi nào tới phòng thu âm?"

"Cuối tuần."

"Ừ."

"Ngày 20 còn có liên hoan nghệ thuật truyền hình, <Dằm Trong Tim> được để cử cho bài hát chủ đề phim truyền hình hay nhất, đến lúc đó cậu cũng phải đến hiện trường lễ trao giải."

Lông mày của Lệ Thâm giật giật, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt. Hiện nay có rất nhiều nhà truyền thông mới, mỗi nhà truyền thông tự tổ chức lễ trao giải cũng rất nhiều. Trong năm nay Lệ Thâm nhận không ít giải thưởng loại này nhưng những giải thưởng đó dù là từ mức độ nổi tiếng hay uy tín đều vẫn chưa đủ.

Liên hoan nghệ thuật truyền hình là lễ trao giải được tổ chức hàng năm bởi ABA, nó đã tổ chức hơn hai mươi đợt. Mặc dù không được thiết kế riêng cho âm nhạc, nhưng mỗi năm có nhiều nhạc phim như vậy mà chỉ chọn một bài hát tốt nhất thì vẫn có trọng lượng nhất định.

Nhận thêm một giải thưởng chứng tỏ cách ngày anh và Dư Vãn công khai gần thêm một bước nữa.

Trên mặt xưa nay không có biểu tình gì của Lệ Thâm cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, anh gật đầu nói với Trì Lộ: "Đã biết."

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment