Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 100

Sau những ngày tháng tuyệt diệu như thần tiên trôi qua, tôi và Thuần Hy quay trở lại cuộc sống trường học vô cùng ảm đạm, sự chênh lệch như giữa thiên đường và địa ngục này đúng là khiến người ta bực bội, đến ưò chơi vừa tải xuống ở điện thoại di động cũng không cứu vớt nổi tâm trạng tôi tệ của tôi lúc này.

Thầy hói thân yêu chủ nhiệm lớp tôi vẫn đang đứng trên bục giảng, diễn giảng hăng đến độ nước bọt bay vèo vèo như mưa, tôi và bạn cùng bàn Gi­ai Liên lợi dụng cái lung của người ngồi đằng trước để làm bia che đỡ, núp phái sau tha hồ trò chuyện rôm rả mà không sợ ai biết.

“Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, cả lóp hãy vỗ tay nồng nhiệt hoan nghênh bạn ấy nào!”

“Hử-? Bạn mới?”

Khi những tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên, tôi và Gi­ai Liên không hẹn mà cùng thò cổ ra như hươu cao cổ, bắt đầu cố gắng, cố gắng và rất cố gắng nhìn về phía bục giảng

A_A Khi người bạn mới uyển chuyển bay vào trong tầm mắt tôi, mồm tôi không nén nổi mà há ngoác ra đến nỗi có thể nhét vào hai, không, ba quả trứng gà, mồ hôi tôi bắt đầu rỏ xuống từng giọt từng gioi, tí tách, tí tách, tí tách...

“Woa~! Bạn ấy dễ thương quá ~!”

“ừ, giống một cây bắp cải căng mọng trong mùa hè ấy”

“ngốc! mùa hè làm gì có bắp cải, tớ thấy hình như giống măng mới mọc trong mùa xuân mới đúng....”

“Oi chao ~!! Mắt to, người nhỏ bé, dáng mảnh mai, da trắng trẻ đáng yêu quá ~!”

“Woa, Woa ~! Xinh đẹp quá ~, ngọc nữ thuần khiết -Ị”

Đám nam sinh mê gái buồn nôn trong lóp vừa chảy nước dãi lém nhèm AÒra bình luận rất nhiệt tình về em gái xinh đẹp vừa đến, thậm chí còn ữanh cãi nhau ai nhận xét đúng hơn. Oi cái đâu đáng thương của tôi, đang rụt lại, sau bàn như một con rùa vậy, A_A Bắt đầu rơi trở lại vào hồi ức đau khổ mà không thể ngăn lại được....

Một ngày đẹp trời khi còn ở trường Sơ trung, tôi hí ha hí hửng ôm một chiếc chậu cây nho nhỏ, bước trong ánh nắng ban mai rực rỡ để đến trường

“ Hi, Tiễn Ni, chào buổi sáng”

Phía sau lưng vẳng đến một giọng nói rất đỗi yểu điệu, không cần đoán cũng biết là bạn Tiểu B.

“Ồ, he he, chào bạn.”

“Woa, Tiễn Ni, Tiễn Ni, trên tay cậu là gì thế?” Tiểu B đột ngột thò đâu ra phía trước, nhìn chậu cây chằm chằm và kêu lên rất khoa trương.

“Là chậu cây đó mà, tôi hôm qua mình làm đó, đẹp quá phải không?” Tôi có vẻ rất đắc ý, đáp.

“Cậu định mang nó đến trường à?” Cô nàng trả lời câu hỏi của tôi một cách lãng xẹt.

“Đúng thế. Cậu nhìn này, đặt nó lên bệ cửa sổ lớp học có phải đẹp không? Hơn nữa... hơn nữa thầy Vũ Thừa nói là nếu trong lóp có thể đặt một vài cây cảnh nào đó thì sẽ sinh động hơn, chắc chắn thầy thích chậu cây vừa xinh vừa be bé thế này lắm.” Tôi mơ màng nuốt nước bọt, vừa tưởng tượng thầy Vũ Thừa khi nhìn thấy chậu cây này xong sẽ cười và nói: “Tiễn Ni, em làm đấy à? Đẹp quá”

“Xì ~” Cái tiếng xì dài còn hơn còi tàu hỏa này đã tàn nhẫn cắt đứt cơn ảo mộng đang đến hồi đẹp đẽ của tôi.

“Tiễn Ni, có phải đầu óc cậu có vấn đề rồi không? Cái thứ này mà dám mang vào lóp học ư? Tôi thấy mất mặt thay cho cậu.”

Cái gì? Tôi nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, ngắm nghía rất kĩ chậu cây trong tay mình

Rất đẹp mà - màu sắc phù hợp. Ok! Thiết kế tại hình, Ok! Diện mạo tinh thần, Ok! Quả thực là vô cùng hoàn mỹ!

“Không thể nào? Tớ thấy rất đẹp mà!”

“Xì ~ Tiễn Ni, cậu đúng là mèo khen mèo dài đuôi! Cái thứ cỏ dại quơ tay là có cả một nắm này lại đặt vào trong một cái chậu nhỏ xấu xí thế kia, e rằng cũng chỉ có mình cậu thấy đẹp thôi!”

Cái thứ cỏ dại quơ tay là có một nắm này lại đặt vào trong một cái chậu nhỏ xấu xí! 0_0A Đây là chậu hoa mà tối qua tôi phải theo học lóp cắm hoa mãi mới xuất xưởng được đấy! Thế mà bị nó khinh thường đến mức này, đúng là tức chết mất thôi!

“Làm gì mà ghê thế, dù sao tớ thấy rất đẹp!”

“Tiễn Ni, tôi phục cậu thật đó, sao mà cố chấp thế nhỉ?” tiểu B giật lấy chậu cây trên tay tôi, “xoảng” một tiếng ném vào thùng rác gần đó.

“Oi chao, sao cậu dám...... ” Tôi cuống quá hét lên

“Tiễn Ni, là bạn của cậu, tôi thực sự không nhẫn tâm nhìn cậu bị mọi người cười giễu vì mắt thẩm mĩ của cậu, đặc biệt là thầy Vũ Thừa.” Tiểu B vẻ mặt vô cùng thành thực nói với tôi.

“Thầy Vũ Thừa? Thầy ấy sẽ thấy xấu xí thật sao?”

“Tất nhiên rồi! Thầy Vũ Thừa là người rất có khiếu thẩm mĩ, thấy Tiễn Ni cầm cái thứ xấu kinh hoàng này vào lóp học, chắc chắn sẽ ghét cậu lắm!”

Đương nhiên là tôi không muốn bị thầy Vũ Thừa ghét rồi, nên đành ra vẻ phóng khoáng chào “bye bye” với chậu cây nhỏ đáng thương trong thùng rác, nhưng vẫn thấy có chút không đành lòng.

Ngày hôm sau, vừa bước vào lóp học, đã nhìn thấy một đám bạn học đang vây quanh cửa sổ bàn tán xôn xao.

“Woa, đẹp quá!”

“Thật đó, đặt ở đây hợp cực kì luôn!”

“Sao cậu nghĩ được nhỉ? Đúng là tinh tế quá!”

Tôi chen vào trong xem, quả nhiên trên bệ cửa sổ đang đặt một chậu câu nhỏ, bên cạnh còn có gương mặt tươi cười đắc ý của tiểu B.

Hơn nữa, chậu cây đó - thực sự vô cùng, vô cùng quen mắt, đúng là chậu cây đáng thương của tôi mà hôm qua bị Tiêu B tàn nhẫn ném vào thùng rác.

“Tiểu B, chậu cây này?”

“ờ he he, do tớ làm đó, đẹp lắm đúng không?”

“Nhưng mà, đây rõ ràng là chậu cây hôm qua tớ làm mà? Hôm qua cậu còn nói ”cái thứ cỏ dại quơ tay là có một nắm này lại đặt vào trong một cái chậu nhỏ xấu xí“ cơ mà?”

“Cái gì? Tớ nói thế bao giờ? Có phải cậu định nói là chậu cây tớ làm xấu xí lắm à? Vậy tớ vứt đi là được chứ gì?” Tiểu B nói xong, làm ra vẻ cầm chậu cây đó lên.

“Đừng ném đi mà, Tiểu B, chậu cây đẹp thế kia, Quách Tiễn Ni chẳng biết thưởng thức gì cả, cậu mặc kệ cậu ấy đi!” Vài đứa bạn học nhiều truyện ngăn Tiểu B đang ra vẻ vô - cùng - uất - ức.

Oi trời! Đúng là tức chét đi mát! Hôm qua rõ ràng nó còn bảo như thê với tôi, lại còn vứt chậu cây tôi làm đi nữa, hôm nay lại mang thứ giống hệt đến, rõ ràng là chơi tôi mà!

“Chuyện gì thế? Sao nhiều bạn tụ tập ở đây vậy? A_A” Là thầy Vũ Thừa

“Thầy Vũ Thừa, Tiểu B mang đến một chậu cây rất đẹp, nhưng Tiễn Ni không thích, muốn vứt nó đi.”

Trời đất, tôi bảo vứt nó đi hồi nào? Rõ ràng Tiểu B tự làm cái động tác đó mà. Cái bọn lắm mồm kia, đứng trước mặt người trong cuộc mà còn dám thêm mắm thêm muối!!

“ồ, chậu cây đẹp quá. Mang đến sức sống cho lóp học chúng ta! Tiểu B đúng là một cô gái tình tế!” Thầy Vũ thừa mỉm cười tán thưởng Tiểu B, sau đó quay sang hỏi tôi, “Tiễn Ni tại sao lại thấy không đẹp nào?”

Hu hu, —! >_

Đó chỉ là một ví dụ có tính chất vô cùng và vô cùng nhẹ nhàng ~. Tôi vì nghĩ đến sức khỏe của mọi người, chỉ sợ dọa mọi người chết khiếp nên mới lấy nó làm ví dụ thôi. AAA

Haizzzzzz! Tiểu B chính là một đứa vô cùng quá đáng, vô cùng rác rười như thế đấy! Dù là thứ gì, chỉ cần người khác thích, cô ta sẽ học, sẽ cướp, mà thủ đoạn thì cực kì bì ổi. Điều đặc biệt đáng ghét là, cô ta rất thích học theo tôi, nhìn thấy thứ tôi thích sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế để đoạt lấy nó, lại còn hại tôi thê thảm nữa. Hu hu!

Nguyên nhân kết quả học tập vô cùng thậm tệ của tôi khi ở trường Sơ trung, ngoài lí do làm “thợ săn ác quỷ” ra, còn bởi tôi phải khổ tâm nghĩ cách để ứng phó với cô ta -một nhân tố cực kì quan trọng không thể bỏ qua được. Hu hu A_A

Haizzz!Tôi nghĩ nếu nhìn thấy tôi nhặt được một hòn đá ven đường, đảm bảo cô ta cũng sẽ nghĩ cách để dùng thủ đoạn cướp cho bằng được. Không biết có phải là vì tôi và cô ta là hàng xóm của nhau hay không?AAA

Nhưng điều đáng mừng là sau khi tốt nghiệp Sơ trung cô ta đã dọn đi theo bố mẹ, không biết đã chuyển đến cái nơi quỉ quái nào rồi.

Haizzzz, cứ ngỡ đã có thể thoạt khỏi móng vuốt ma quỷ vô cùng kinh khủng của cô ta rồi, nào ngờ.... ...... nào ngờ.... ......

Không sai!!! >_

Chính là người đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu, khiến bao thằng con trai mê gái phải nuốt nước bọt ừng ực ki­aPhác Trân Hiền!!!!!!

AAAAAAA Oi! Vận mệnh đúng là bát công quá! tại sao thê giới lại nhỏ bé như vậy? Chắc cô ta cố ý quay lại để đối đầu với tôi rồi! Hu hu ~

Thảm rồi, xem ra tôi phải nhanh chóng bảo vệ Thuần Hy bảo bối của tôi mới được, chắc chắn cô ta sẽ cướp đoạt bảo bối tôi yêu thương nhất! Hu ~

“Quách Tiễn Ni! Em rụt đầu vào bàn học làm gì thế? Đang ăn ”vụng à?" Giọng nói khô không khốc của thầy hói bay vào tay tôi rất chi là không đúng lúc.

Xong đời tôiỊ Lần này chết chắc, tôi chỉ cần động đậy nửa cái móng chân cũng biết được Phác Trân Hiền bây giờ đang nhìn tôi chằm chằm và phát ra nụ cười lạnh lùng điên loạn của cô ta.......

Hu hu! Cứ ngỡ mình đã có thể cố gắng thoát được hôm nay để cô ta không phát hiện ra, ai ngờ chỉ mười phút mà cũng không trốn được, hu hu hu.... ...... ....... Quách Tiễn Ni này sao mà số khổ thế không biết? AAA Đúng là đời ghen ghét hồng nhan mà.... ...... .....

Hả? Hình như bạn Hân Hữu ngồi trước tôi chuyển sang trường khác nhưng chỗ vẫn chưa có ai ngôi. Trời đất ơi, không thể nào.... ...... .... Ong trời ơi, làm ơn, làm ơn. Please!!!!

ông thây hói đẹp trai của em, please! Please!!! Xin đừng bao giờ xếp cho con bé Trân Hiền đó vào trước em nhé!... ........ Nếu không >__

Nhưng, nhưng, bất hạnh lại cứ giáng vào đầu tôi!!! Cái ông lão đầu hói kia đúng là đáng ghét!!! Không ngờ, không ngờ lại xếp Trân Hiền vào chỗ ngồi phía trước tôi thật

>_

“ Chào cậu, Tiễn Ni, lâu quá không gặp!” Phác Trân Hiền vừa ngồi xuống đã nhiệt tình lên tiếng chào tôi.

“he he he he, phải, phải, lâu quá không gặp!” Cái gì lâu quá? Không gặp cả đời tôi cũng thấy chưa đủ lâu nữa là.... .....

“Sao? Hai cậu quen nhau rồi à?” Gi­ai Liên ngạc nhiên hỏi tôi.

“ờ phải, he he” Quen với cô ta có lẽ là bất hạnh lớn nhất đời tôi.

“Quách Tiễn Ni, em lại làm gì thế? Bây giờ đâu phải lúc ôn lại tình cảm xưa.”

Ông thầy hói đầu này, đúng là đáng ghét, rõ ràng là cái tên Phác Trân Hiền chết tiệt kia chào em trước mà, sao chỉ gọi có mình em mà không gọi cô ta? >_

Hu hu hu hu hu ——... .......

Hừ, ông già có mới nới cũ, có trăng quên đèn, vong ân bội nghĩa, không nhớ tôi đã đau khổ thế nào để đạt được thứ hạng 89 cho ông ta nở mày nở mật hay sao chứ? Thật là.... !!! Đáng ghét!!!
Bình Luận (0)
Comment