Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 152

Tôi cũng bắt đầu hét lên đầy kích động, chờ đợi âm thanh “rắc rắc” khi khúc cây gãy đôi, thế nhưng…

Tại sao không có âm thanh nào? Chỉ nghe thấy Tú Triết nhắm mắt, hoan hô một tiếng đầy hưng phấn:

“A a!!! Cây gãy rồi~! Cây gãy rồi~!! Anh lợi hại chưa?! (^o^)/ Yeah~ Yeah~ Yeah~! Tuyệt quá, tuyệt quá, tuyệt tuyệt quá!!! Ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha ha…”

“Có gãy chỗ nào đâu?”, tôi chỉ khúc cây hoàn toàn nguyên vẹn, hỏi anh.

“Hả? Cái gì?”. Anh như sực tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt. Nhìn thấy khúc cây không hề suy suyển tí gì anh ra sức dụi mắt như thể không tin được. Khi đã ý thức được sự thật bi thảm đó, anh bèn lắc Nguyên Nguyên, hét lên vẻ bị sốc nặng, “Tròn Vo ơi Tròn Vo, chuyện này là sao hả??? Rõ ràng lúc tập luyện lần nào cũng gãy mà??? Hu hu hu, ôi danh tiếng cả đời của Lý Tú Triết tôi ơi…”

“Em sợ làm đau anh, nên hơi nhẹ tay hơn một chút…”, Nguyên Nguyên nhìn anh, tỏ vẻ vô tội.

“Cái gì??? Sao lại làm đau anh được?! Hừ~, đại tỷ thân yêu của tôi ơi, anh đã nói với em trước rồi mà? Cái này làm từ xốp mà, xốp đấy…”. Tú Triết hình như ý thức ra đã lỡ lời nên vội vã bịt miệng lại, câm bặt.

Gì cơ? Không phải hình như lỡ lời, mà rõ ràng là lỡ lời rồi!!! Lý Tú Triết chết tiệt, dám lấy khúc cây làm bằng xốp để lừa tôi à? Làm tôi phí công cổ vũ hết lời cho anh ta, đúng là phí phạm công sức của tôi quá!

“Lý! Tú! Triết!”, tôi trừng mắt nhìn Tú Triết đang cúi gằm đầu như trẻ con vừa phạm lỗi.

“Tiễn Ni!” Tú Triết nghiêm túc nhìn tôi, “Anh không lừa em, anh thật sự đã luyện qua cái gọi là “Đồng Tường Thép Bích công”. Trong các tiết học tự chọn của khoa Thể chất bọn anh có môn đó, ban đầu anh chọn vì ngỡ là rất dễ, cứ làm một kiểu POSE rồi hét một tiếng, khúc cây đập vào là sẽ gãy tan, tuyệt vời biết mấy, đúng là không ai chê vào đâu được, nhưng lúc luyện tập rồi mới biết là khó~. Anh bị cây đập vào người muốn bay cả linh hồn đi mà khúc cây chẳng sứt mẻ miếng nào, nhưng nếu không gãy thì vô vị quá, em sẽ thấy chán, nên mới nghĩ ra cách này, he he…”

“Chị Tiễn Ni, chị đừng trách anh Tú Tú, lỗi do em cả. Hu hu…”, Nguyên Nguyên níu vạt áo tôi, vẻ như sắp khóc đến nơi…

Tôi choáng, thì ra cô bé còn mau nước mắt hơn cả tôi…

“Tròn Vo à, ngoan nhé~, đừng khóc, đợi lát nữa anh Tú Tú mua kem chuối cho em ăn”. Đang định an ủi cô bé, bảo rằng tôi không giận thì Tú Triết đã dịu dàng vò tóc cô bé, an ủi với vẻ cực kỳ dịu dàng.

Xì xì xì~, da gà, da vịt tôi nổi lên hết rồi.

Nhưng cô bé lại ngoan ngoãn nghe theo, nín khóc hẳn, chớp đôi mắt to long lanh nói, “Thật không? Ai lừa em thì là trứng cá sấu đó~”.

“Thật mà, thật mà, thật mà!!!” Tú Triết tươi cười nhấn mạnh, Nguyên Nguyên bèn toét đôi môi đỏ tươi ra cười, lộ một chiếc răng khểnh rất đáng yêu, và cả đôi lúm đồng tiền ngọt ngào nữa.

“Anh Tú Tú, vậy bây giờ em muốn ăn, được không?”, cô bé nũng nịu bằng giọng cực kỳ ngọt ngào.

Làm ơn, làm ơn, chú ý đừng để ảnh hưởng đến người khác! Ở đây có bao nhiêu người cơ mà.

“Được!! Bây giờ anh đi mua, em ở đây ngoan ngoãn với chị Tiễn Ni nhé! Tiễn Ni à, anh cũng mua cho em nhé! Anh quay về nhanh thôi! Hù ~ ~, xuất phát đây…”

Tú Triết nói xong bèn phóng ra ngoài với tốc độ của đoàn tàu hỏa, tôi đành vội vàng bắc loa gọi với theo, “(>O

Buồn, không hồi âm, chắc chắn đã chạy mất dạng mà chả thèm để ý đến ai rồi.

Ha ha, có Tú Triết, Nguyên Nguyên, bác gái và Thuần Hiến bên cạnh, những ngày tháng này tôi thấy rất vui~, đến nỗi tôi quên mất mình là người bệnh nặng, nhưng hễ Tuấn Hạo và Thuần Hy đến thăm thì tôi lại nhớ đến bệnh của mình, vì họ đang giúp tôi tiến hành hóa trị mà~! Đau buồn!

Lúc đó tôi rúc vào chăn và hét to, “Em không thèm làm cái hóa trị vớ vẩn đó đâu!!! Em thấy rất nhiều người bệnh điều trị như vậy, tóc của họ rụng hết cả, da dẻ cũng rất tệ, giống như da khô ấy, rất đáng sợ, em không muốn thành ra như thế!!! p(>_

“Nhưng, Tiễn Ni, hóa trị giúp bệnh tình của em đỡ rất nhiều, đó là một phần không thể thiếu trong quá trình điều trị ung thư não!”, Tuấn Hạo kiên nhẫn giải thích.

“Không thèm, không thèm, không thèm!!! p(>o

Đùa à, “Cuộc đời rất quý giá, sắc đẹp giá càng cao” mà, vả lại hóa trị rồi cũng chưa chắc khỏe hơn được, vậy tại sao tôi phải hy sinh nhiều đến thế chứ?

“Sẽ không xấu xí đâu, Tiễn Ni em vốn đã xinh đẹp, làm sao xấu xí được…”, Tuấn Hạo vẫn khuyên tôi không mệt mỏi.

“Làm sao mà không xấu xí được? Thân Tuấn Hạo, rốt cuộc anh có mắt thẩm mỹ không? Anh nghĩ kỹ đi, nếu không có tóc, trọc lóc cái đầu, da lại tróc ra từng mảng như lá khô ấy, cho dù đẹp đến đâu thì bảo đảm lúc ấy cũng chả khác gì một mụ phù thủy đáng sợ! Anh muốn em trở thành tội phạm sát nhân, khiến người trong bệnh viện sợ chết khiếp hay sao? Thà là cứ giữ sắc đẹp rồi chết một mình còn hơn, đó cũng là một nét đẹp bi tráng quang vinh…”

“Em cứ lo cho sắc đẹp bi tráng quang vinh đi, bọn anh đi đây!”, Thuần Hy vừa nói vừa kéo Tuấn Hạo đi.

“Sao? Không bảo cô ấy hóa trị nữa à?”, Tuấn Hạo nghi ngại hỏi.

“Nghĩ cách khác vậy!”

“Vậy, Tiễn Ni, bọn anh tiếp tục nghiên cứu, em ở đây dưỡng bệnh đi nhé, biết chưa?”

“~^O^~ Dạ, tạm biệt!”

“︵_︵ Tạm biệt!”, Tuấn Hạo cười với tôi rồi theo Thuần Hy ra ngoài.

“Thuần Hy, ~^O^~ hẹn gặp lại anh nhé~!”. Tôi gọi với theo bóng Thuần Hy, nhưng anh chẳng thèm quay đầu lại, chỉ “ừ” một tiếng cộc lốc.

Thật là! Đáng ghét! Ghét quá! Đã nhận lời bác trai sẽ chăm sóc tôi, vậy mà chăm sóc kiểu ấy! Kim Thuần Hy đáng chết! Kim Thuần Hy xấu xa! Hừ~!

Nhưng… ha ha, cuộc chiến hóa trị này tôi đã giành phần thắng~, he he, ha ha, tôi đã thành công! (^o^)/

Yeah~, sắc đẹp vạn tuế! Quách Tiễn Ni vạn tuế!!!

Ồ~, buồn quá, mùa hè đã gần kết thúc rồi, sắp đi học trở lại rồi~, bác trai bác gái cũng sắp đưa Thuần Hiến về Mỹ rồi, Tú Triết cũng đưa Nguyên Nguyên đi học lại rồi, trong phòng bệnh thoáng chốc lại trở nên lạnh lẽo, tôi thấy không quen tí nào. Nhưng Tú Triết đưa Nguyên Nguyên đi rồi sẽ trở lại, vì dù sao anh cũng đã học đại học rồi, thời gian rất tự do, huống hồ thái độ học tập của anh là: “Muốn học thì học, không muốn học thì thôi”, ha ha.

Tú Triết à, quay lại nhanh nhé, em đang đợi người vô tư vui vẻ như anh quay lại giúp em giải sầu đây, he he, ha ha, HOHO~!
Bình Luận (0)
Comment