Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 83

“Thầy ơi! Thầy Kim!”

Bông một giọng nói trong trẻo vang lên nhăm vê phía chúng tôi, trước mát tôi bỗng xuất hiện một cô bé rất xinh đẹp.

Gì thế này? Sao tôi thấy cô bé lại có nét giống Anh Ái thế nhỉ? Có phải cô ta đã đi Mỹ nên tôi thấy nhớ chăng? Dù sao cũng đã từng “gi­ao đấu” với cô ta nồng nhiệt rồi cơ mà...

“Để thầy đợi lâu quá, em xin lỗi! Chúng ta đi thôi!” Cô bé kia đã chạy đến trước mặt

Sao? Thì ra cao thủ mà Thuần Hy đang đợi là cô bé đó sao? A_A

“trời! Chắc chị ta là... .Quách Tiễn Ni” ánh mắt cô bé đó thoáng chốc chuyển sang tôi.

“Em.... sao em biết được?”

“...Quả nhiên chị giống hệt như những gì thầy từng nói, dáng vẻ thật là ngốc nghếch” “Cái gì? Em....”

Đáng ghét! Kim Thuần Hy đáng chết! Nói tôi ngốc trước mặt tôi là đù rồi lại còn nói với người khác. Huhu. Tức chết đi được! Đau lòng!!!!

“Chị em là ai? Tại sao em có thể tự tiện mắng người khác vậy?”

“Chị tôi chính là Thôi Anh Ái, Thôi Anh Ái chính là chị tôi. Tôi có mắng chị đâu mà đang kể lại một sự thực đó chứ.”

Cái gì? Thôi Anh Ái tự dưng có một cô em gái này từ khi nào vậy? Tôi nhớ rõ Thuần Hy nói cô ta là con một mà.

“Hà Na là em họ của Anh Ái, năm nay học Sơ trung năm thứ ba”

Thì ra cô bé tính cách khó ưa trước mặt tôi tên là Hà Na, một đứa trẻ con mặt búng ra sữa, mới Sơ trung năm thứ ba mà....

Cô bé đột ngột xuất hiện, chắc không phải muốn làm vật thế thân cho Thôi Anh Ái đã đi Mỹ, tiếp tục tiến hành “đại chiến tranh đoạt Thuần Hy” đó chứ?

Hà Na thấy tôi sa sầm mặt thì càng tự đắc hơn/

“còn nữa, thầy Kim hiện giờ là gia sư của tôi, mỗi tuần thầy luôn đến nhà chị để dạy tôi học đó. Thầy chưa bao giờ nhận lời dạy ai dễ dàng cả, nhưng luôn dạy thêm để giúp tôi thi vào trường Cao trung trong điểm. Thế nào? Khâm phục không?”

Đến nhà chị để dạy thêm? Vậy chính là nhà mụ phù thủy.... ...... ....... Chẳng lẽ, chẳng lẽ đêm trước Lễ tình nhân, Thuần Hy ở nhà tiếng... chính là đế dạy thêm cho Hà Na ư? Vậy đứa bé mà anh ấy nói chính là Hà Na? Tôi phải xác định....

“vậy đêm trước lễ tình nhân thì sao? Anh ấy cũng ở nhà Anh Ái để dạy em học à?”

“Đúng thế, mà lại còn dạy những hai tiếng, đã chứng minh thầy rất tốt với tôi rồi chứ! Ha ha”

Thì ra thế.

“Hà Na, xe buýt đến rồi, phải đi học thôi, chúng ta đi”

Thuần Hy chẳng nói chẳng rằng kéo cô bé lên xe, mất hút sau cánh cửa.

Nhưng mà, tại sao bóng dáng ấy ngày hôm nay lại khiến tôi có cảm giác không còn lạnh lùng như trước kia? Mà là... .mà là như đang che dấu điều gì đó, trốn tránh gì đó...

Kim Thuần Hy, tại sao? Hôm Lễ tình nhân, tại sao anh lại giải thích với em như thế? Anh nói anh nghĩ rằng em không quan tâm, nếu sự việc là vậy thì tất nhiên em sẽ không quan tâm...

Nhưng...nhưng anh lại thừa nhận với em là anh ở bên Thôi Anh Ái, như cố ý thuận theo sự đoán mò sai lầm của em, cứ để cho em hiểu lầm, đến nỗi em cứ ngỡ đó là sự thật...

Tại sao? Tại sao anh và Anh Ái rõ ràng không có gì, mà lại cố ý tạo ra hiện tượng giả để em hiểu nhầm chứ? Tại sao anh cứ lừa dối em mãi vậy? Sự từ chối trong im lặng của anh trong đêm Tình nhân cũng là lừa dối ư? Mặc dù... .mặc dù anh tỏ ra không thích em, chẳng lẽ... .chẳng lẽ đó đúng là lừa dối?

Kim Thuần Hy, rốt cuộc anh đang nghĩ gì đấy? Anh đang trốn tránh điều gì???

Thuần Hy, lần anh dạy thêm cho em, lúc anh nói với em hãy đối xử tốt với Tú Triết, điều mà anh cố gắng che giấu trong đôi mắt, đó là gì? Là tình cảm đối với em ư? Là sự rung động với em? Phải không???

Hôm thi đại học ở Công Viên ước mơ, anh cũng nói với em một câu như vậy... .Tại sao? Đều là do Tú Triết, đều là do anh ấy, đúng không? Vì anh ấy là bạn thân duy nhất của anh, vì anh mong muốn anh ấy hạnh phúc, vì người anh ấy thích là em...

Kim Thuần Hy, anh thích em đúng không? Anh có dám nói anh chang hề thích em dù chỉ một chút không? Anh dám nói không?

Em trong lúc này, và em trong quá khứ đã cãi cọ khóc cười vì anh, và khoảnh khắc này em lại cảm nhận rõ ràng sự rung động của anh, sự rung động chân thực với em.

Khi ý thức được chuyện này, tôi thấy mình đã bắt đầu bước vào trái tim của Thuần Hy, song không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng.... ở trạm xe buýt công cộng đông người qua lại, tôi đã quỳ bệt xuống đất ôm lấy đầu và khóc thật to.... ...... ...... ......... >.<--- --------
Bình Luận (0)
Comment