Nụ Hôn Của Samire

Chương 22

Nhoáng một cái nửa năm đã trôi qua.

Tôi đã vào năm ba, có thêm chương trình học tiếng West và Bernard, để bắt kịp tiến độ nên tôi chỉ ngủ 6 tiếng mỗi ngày, ngoài việc chăm sóc hai đứa trẻ còn phải bầu bạn với cô Carolyn, tất cả những chuyện này đều khiến tôi kiệt sức.

Một ngày nào đó, William mặc áo khoác len mới toanh và giày da sáng bóng lên khu thượng lưu thăm tôi, anh nói với tôi số len thu mua lúc hè bán được giá rất cao, kiếm được nhiều gấp ba.

“Anh định thuê một cửa hàng ở khu thượng lưu.” Anh đút hai tay trong túi, nhìn những tòa nhà cao vút xung quanh.

Tôi tò mò hỏi: “Không mở tiệm ở New City à?”

William lắc đầu: “Em không biết đâu, nửa năm qua tình hình ở New City gay gắt lắm. Dù kinh tế đi lên, mở một vài nhà máy lớn, nhưng cái Đảng Phồn thịnh… chính là Đảng Công nhân Xã hội Phổ kia, bọn họ với những đảng phái khác suốt ngày gây hấn kháng nghị, tụ tập lộn xộn trên đường, nên anh dự định rời khỏi New City.”

“Bố nói sao ạ?”

“Ông ấy bảo anh đừng hoang phí tiền, giữ một ít dành cưới vợ.” William bất đắc dĩ nhìn trời.

Tôi phì cười, đùa anh: “Em thấy bố nói có lý đấy.”

William không cười, giọng anh bình tĩnh đến lạ: “Thực ra bố cho anh 40 đồng vàng.”

“Tốt quá rồi! Chứng tỏ bố cũng ủng hộ sự nghiệp của anh.”

William nhếch mép: “Kể ra cũng phải cám ơn Neil Jorgensen.”

Đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe tin về nhà Jorgensen, bất giác sửng sốt.

William nói: “Anh thật sự rất nể lão ta, người Philis làm ăn ghê thật, ông ta lại ăn nên làm ra, nghe nói giờ kinh doanh xi măng, kiếm được rất nhiều tiền. Bố biết tin thì rất tức, đưa hết tiền dành dụm mấy năm qua cho anh, chắc ông cũng bực bội lắm.”

“Neil còn liên lạc với mẹ không?”

“Không biết.” William nói, “Ông ta đón mẹ đi cũng hay, đỡ mất mặt ở bên ngoài.”

Tôi không phản bác anh, cả bố và anh đều trách mẹ, cứ như cái dằm trong tim, theo thời gian dần trôi, chẳng những không quên được đau mà trái lại còn đâm sâu hơn.

Lại thêm mấy tháng, William đã tìm được cửa hàng và kho hàng. Đến mùa mưa, cuối cùng cửa hàng cũng được khai trương, tuy kinh doanh không mấy khởi sắc nhưng vẫn có thể cầm cự duy trì.

Mưa dầm dề suốt buổi sáng, không khí ẩm thấp u ám, thời tiết như vậy đã kéo dài nhiều ngày liền, quần áo ẩm ướt mãi, dù phơi nắng thế nào cũng bị ám mùi mốc.

“Annie, Annie.” Arina ngồi cùng bàn huých cùi chỏ vào tôi.

“Gì thế?”

“Cho mình chép bài tập với.” 

Tôi lặng lẽ đưa cho cậu ấy, hạ giọng nói: “Chép một ít thôi, phần còn lại tự biên đi.”

“Biên cái gì mà biên? Dù gì thầy cũng biết mình chép mà.” Cậu ấy nói nghe hùng hồn ghê.

“Nhưng thầy sẽ trách mình.”

“Khổ ghê cơ, làm bài tập là đã nể mặt họ lắm rồi, còn lải nhải suốt ngày, bài tập có mài ra cơm được không.”

Đương nhiên Arina không quan tâm đến thành tích, tôi cảm thấy việc cậu ấy vẫn còn đi học chủ yếu là vì không muốn về nhà, cậu ấy than vãn với tôi suốt, bảo trong nhà đang tìm chồng cho cậu ấy.

“Sắp nghỉ lễ rồi, cậu có về New City không?” Arina hỏi.

“Không, mình phải đến chỗ anh mình phụ việc, anh ấy mở một tiệm thịt ở khu thượng lưu.”

“Tiệm thịt? Tiệm ở đâu thế? Sao không nghe cậu nhắc tới?”

“Chỉ là tiệm nhỏ thôi, nằm trên đường Sifiths.”

Arina bĩu môi, cúi đầu chép bài tập. Nhưng đến hai ngày sau William nói cho tôi biết, có một khách hàng lớn đến tiệm, trực tiếp đặt hàng cung cấp bít tết cho sáu tháng tới, đối phương họ Greenford.

Tôi nghi ngờ là Arina, nên khi giao hàng tới nhà tôi cũng đi theo.

Tôi biết nhà Arina rất giàu, nhưng lúc nhìn thấy tòa nhà sang trọng nguy nga như tòa lâu đài cổ kính, trong chớp mắt tôi mất đi khả năng giao tiếp. Băng qua hành lang dài hoài cổ, đi ngang qua những nam nữ người hầu vội vã, tôi có ảo giác như đang đầu thai vào những cuốn tiểu thuyết cổ điển hay một bức tranh sơn dầu.

Một đầu bếp nghe nói tôi đến từ tiệm thịt Narcis thì tò mò nhìn tôi: “Cô quen biết với tiểu thư Airna?”

Tôi gật đầu: “Chúng tôi là bạn học.”

“Ồ…” Ánh mắt của đầu bếp càng thêm lộ liễu, nhìn tôi chừng bất mãn.

“Xin hỏi… Arina có nhà không?”

“Tiểu thư Arina đang ở trên lầu, cô cần phải trình hỏi xem tiểu thư có muốn gặp cô không.”

Ngay cả khi Phổ hoàng còn tại vị, tôi cũng chưa bao giờ nghe qua câu nói nào mang tính phân biệt giai cấp như thế, y hệt lời thoại trong các vở kịch.

“Đương nhiên rồi, làm phiền ông xin phép giúp tôi.” Tôi nói.

Qua nửa canh giờ, Arina chạy ào xuống từ trên lầu, ôm vai tôi cười nói: “Sao cậu lại đến đây?”

“Mình đến để cám ơn đại tiểu thư Greenford đã chiếu cố việc kinh doanh nhà mình, cậu không biết hả? Chỉ cần có mối của nhà cậu là năm nay lấp đầy bụng cả nhà mình rồi.”

Arina cười hì hì, vui vẻ nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ cần dặn một câu là xong.”

Nếu không phải chơi với cậu ấy lâu ngày, biết cậu ấy vốn dĩ không có ác ý, thì tôi đã nghi ngờ cậu ấy cố tình lên mặt với tôi. Thực ra cậu ấy là kiểu bụng nghĩ sao ngoài miệng nói vậy, khi đang tự hào vì giúp đỡ bạn bè thì còn mong chờ người ta thật lòng cám ơn mình.

Đáng nhẽ ra tôi nên từ chối ý tốt của cậu ấy, nhưng đối với nhà tôi, mối làm ăn này đại diện cho sự khởi đầu của việc kinh doanh mà William đã đặt cược, bởi vì trước đó công việc khá ế ẩm.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không từ chối được, thế là quay sang đùa: “Chẳng ngờ cậu lại là công chúa trong lâu đài.”

“Mình chưa nói với cậu hả? Ông nội mình là Bá tước, dù bây giờ không còn là quý tộc nhưng nhà cửa đất đai vẫn ở đấy, huống hồ mẹ mình còn đem tới rất nhiều của hồi môn.” Cậu ấy vừa nói vừa dẫn tôi lên tầng ba, vào phòng ngủ của cậu ấy.

Đó là một phòng ngủ có hai gian, còn lớn hơn cả nhà tôi. Đồ đạc trong phòng được sơn trắng khảm vàng, giấy dán tường có hoa văn bách hợp sẫm màu, một chiếc giường cực lớn có rèm, rèm màu trắng nhẹ bay theo làn gió, trông kỳ ảo như một câu chuyện cổ tích.

“Mau lại đây, cho cậu xem thứ này.”

Cậu ấy đi tới trước tủ trang điểm, mở một chiếc tủ di động màu trắng ba tầng ra, bên trong là những chiếc hộp nhỏ tinh tế và những chai lọ màu sắc sặc sỡ.

“Đồ trang điểm hả?” Tôi hỏi.

Arina cầm một chiếc bình thủy tinh màu xanh đen lên, nhẹ nhàng lắc lư dưới ánh nắng, hài lòng nói: “Mẹ mình gửi đến đấy, toàn là đồ cao cấp ở West.”

“Mẹ cậu đang ở West à?”

Arina đang rất hưng phấn chợt tắt ngúm nụ cười, cậu ấy đặt chiếc bình xuống, ngã phịch ra giường rồi không nói gì nữa.

Một lúc sau, cậu ấy ngoắc tay với tôi: “Tới đây nằm với mình một lúc đi.”

Tôi lắc đầu: “Không được, mình mới vận chuyển thịt sống, trên người bẩn lắm.”

Nhưng cậu ấy khăng khăng kéo tôi lên giường: “Chẳng sao cả, mình thay ga giường là được.”

“Được rồi.” Tôi đành nằm xuống bên cạnh cậu ấy.

Cậu ấy gối đầu lên cổ tôi, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ cậu cũng từng bỏ rơi cậu hồi nhỏ, cậu có trách bà ấy không?”

Tôi nhìn trần nhà sơn hình thiên thần và Đức Mẹ đồng trinh, nói: “Có chứ, hồi nhỏ, cứ ban đêm là mình lại nhớ tới bà rồi trách bà, nhưng dần dà không còn nghĩ đến bà nữa, cũng không còn trách bà, cứ như bà đang dần biến thành một người không còn quan trọng…”

“Nhưng tại sao mình vẫn nhớ mẹ, vẫn trách mẹ? Bà ấy viết thư cho mình, nói bà không hề yêu bố, ở với bố rất mệt mỏi, bà cũng muốn đưa mình đi nhưng lại không thể, nên mới bỏ mình lại. Không phải bà ấy rất ích kỷ ư? Bản thân thì bỏ chạy, để lại mình ở đây chịu đựng mọi thứ.”

Tôi biết nói gì nữa đây, ngay cả một cô gái quý tộc như Arina còn không được sống theo ý mình, tôi đứng ở lập trường nào khuyên nhủ cậu ấy đây?

“Ngày mai cậu có thể ghé nhà mình được không?” Arina chống người lên nhìn tôi.

“Có việc gì à?”

“Mẹ kế của mình tổ chức tiệc sinh nhật cho em trai, bà ấy mời rất nhiều người.” Arina lẩm bẩm, “Nhưng không có bạn của mình, cậu có thể đến không?”

Ngày hôm sau, thời tiết quang đãng bất ngờ, ánh nắng chói chang sáng sủa, tôi đến nhà Arina vào ba giờ chiều, nhẹ nhàng đi vào từ cửa hông, tới đại sảnh ở dưới lầu.

Trong phòng trải thảm đỏ mới toanh, nơi nơi bày biện hoa tươi, người hầu tất tả qua lại như thoi.

Một hầu gái nói với tôi: “Tiểu thư Arina đã dặn, bao giờ cô đến thì mời cô tới phòng ngủ của tiểu thư.”

Tôi đi lên tầng ba, vừa đi tới phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi cọ.

“Tại sao tôi phải đi lấy lòng một lão già!” Arina hét toáng, “Ông ta góa vợ lại còn có hai đứa con, con trai lớn cũng đã 10 tuổi!”

Một quý bà xinh đẹp có mái tóc vàng, mặc váy dài màu tím lắc đầu: “Đừng như vậy con yêu, ngài Siforth chỉ mới 35 tuổi, bảnh bao tuấn tú, tài sản kếch xù, là đối tượng hôn nhân mà bao nhiêu cô gái có tranh cũng không nổi. Nghe lời bố con đi, ông ấy chỉ muốn tốt cho con mà thôi.”

“Em không cần nói hộ nó! Hôm nay anh phải dạy dỗ lại nó!” Một người đàn ông cao ráo gầy còm, cằm lún phún râu nổi giận túm chặt Airna.

“Các người nuốt của hồi môn của mẹ tôi lại còn muốn bán tôi đi! Các ngươi là đồ không biết xấu hổ!” Arina khóc to.

Gương mặt của người đàn ông kia trở nên vặn vẹo, một cái tát rơi xuống mặt Arina, ông ta lại kéo tay cậu ấy đánh mạnh.

Phu nhân quý tộc kia ôm ngực, nom vẻ sợ hãi lùi về sau hai bước.

Arina bị đánh mấy phát rồi bị người đàn ông thô bạo đẩy vào một căn phòng, khóa trái ở bên trong.

“Cấm cho nó ăn uống! Tới khi nó chịu xin lỗi mới tha!”

Người đàn ông và phụ nữ rời đi, tôi lẹ làng đi tới trước cửa, bên trong vọng ra tiếng nức nở, như ngọn gió cô đơn trong đêm mưa lạnh lẽo, thổi qua hành lang hun hút không bóng người.

Tôi chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa: “Arina…”

Tiếng khóc lập tức dừng lại, ngay sau đó vọng đến tiếng la hét tức tưởi: “Cậu đi đi! Đi đi! Hu hu hu…”

Arina khóc rất lâu, cuối cùng vì khóc mệt mà chỉ còn lại tiếng thút thít. Cậu ấy xoay nắm đấm, hiềm nỗi cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, lại không có chìa mở.

“Cậu về đi Annie, hôm nay mình không thể tiếp cậu được.”

“Mình ở đây với cậu một lúc.”

“Không cần, bố mình sẽ không cho mình ra đâu, cậu cứ về đi.” Nhưng một lúc sau, bên trong lại cất giọng: “Cậu vẫn còn đó không?”

“Mình đây.”

Arina nức nở: “Sống mệt mỏi quá… Vì sao mình phải sinh ra trong gia đình này…”

So với con gái bình thường, cuộc sống của Arina không khác gì thiên đàng, cậu ấy muốn gì cũng có, thậm chí chỉ cần một câu nói đã giải quyết được thu nhập một năm của nhà tôi, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy bản thân bất hạnh.

Rốt cuộc hạnh phúc là gì?

Mặt trời dần lặn về tây, hành lang tối om, dưới lầu văng vẳng tiếng cười nói vui vẻ.

“Cậu còn ở đấy không Annie?”

“Mình ở đây.”

Arina nói: “Mình định leo qua cửa sổ.”

“Đừng! Đây là tầng ba mà!”

“Cậu ra ngoài chờ mình đi, không sao đâu.”

Sau đó dù tôi gõ cửa thế nào cậu ấy cũng không trả lời, tới lúc tôi chạy ra ngoài thì cậu ấy đã leo xuống qua cây cổ thụ bên cửa sổ.

Arina phủi bụi trên người, nói với tôi: “Đi nào! Chúng ta đi dự dạ vũ.”

“Dạ vũ ở đâu?”

“Đi với mình khắc biết.” Cậu ấy kéo tay tôi.
Bình Luận (0)
Comment