Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 18

Lúc Trương Tiểu Miên trở về nhà đã gần 12 giờ đêm.

Ba Trương vẫn còn chưa ngủ, xem TV trong khi chờ con gái của mình. Vừa rồi Trương Tiểu Miên vội vàng đi ra ngoài, bọn họ có chút lo lắng. Kết quả là nhìn thấy con gái mặc áo khoác nam quay trở về, mẹ Trương nhìn Trương Tiểu Miên, người vừa đi ra ngoài trong bộ đồ ngủ và đôi dép xỏ ngón, trong lòng mơ hồ đoán được cô xuống nhà gặp bạn trai.

“Mẹ nói này, các con quen nhau cũng mấy năm rồi, vậy mà vẫn thích học mấy cái lãng mạn ở trên TV, ra ngoài nửa đêm cũng không sợ lạnh.”

Mẹ Trương tưởng Trương Tiểu Miên đi gặp Triệu Thành, lại nhớ đến lúc trước hình như cả hai có cãi vã, nên cho rằng Triệu Thành đến làm hòa: “Triệu Thành cũng thật là, sao lại chọn đến đây vào giờ này? Mà con cũng không đúng mực, mặc quần áo của nó về nhà còn ra thể thống gì nữa.”

Trương Tiểu Miên lúc này nhận ra cô đã quên trả lại áo khoác và khăn choàng cổ cho Chung Gia Niệm, cứ như vậy mà mặc về nhà. Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy không ổn: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Ngày mai anh ấy sẽ không thật sự bị cảm chứ!”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con gái mình, mẹ Trương cảm thấy buồn cười, bà ấy cũng lười quản chuyện của mấy người trẻ tuổi, nghĩ thầm, nếu con gái đã trở về thì có lẽ đã làm hòa với bạn trai rồi, nên chuẩn bị kéo ba Trương trở về phòng ngủ.

Nhưng Trương Tiểu Miên không thể để ba mẹ rời đi như vậy. Mặc dù đêm nay Chung Gia Niệm vẫn không về nhà cùng cô, nhưng cả hai đã thống nhất với nhau rằng ngày mai anh sẽ đến chào hỏi, mà trước đó, Trương Tiểu Miên cũng phải nói chuyện rõ ràng với ba mẹ của mình.

“Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, ba mẹ Trương cũng trở nên nghiêm túc, sợ con gái nói ra chuyện gì đó không tốt, cả nhà lại ngồi xuống phòng khách. Trương Tiểu Miên hít sâu một hơi, quyết định nói thẳng vào trọng điểm: “Con và Triệu Thành đã chia tay, bạn trai hiện tại của con là Chung Gia Niệm, là một thợ làm bánh, vừa rồi người con gặp chính là anh ấy.”

Sau đó, Trương Tiểu Miên kể cho ba mẹ nghe những gì đã xảy ra trong hai tháng qua, bao gồm việc Triệu Thành lừa dối một cách vô liêm sỉ như thế nào, và Chung Gia Niệm đã ở bên cạnh an ủi cô trong hơn một tháng ra làm sao.

Sau khi nghe xong, ba mẹ Trương trầm mặc một hồi, không lập tức phát biểu ý kiến. Ban đầu bọn họ rất sốc, nhất là mẹ Trương, bà ấy luôn coi Triệu Thành là con rể của mình, cho rằng cậu ta tuấn tú lịch sự, lại có tiền đồ tốt, phụ nữ nào có được cậu ta hẳn là có phúc. Nhưng kết quả lại chợt nổ ra chuyện này, trong lúc nhất thời bà ấy có chút không đành.

Nhưng dù Triệu Thành có tiền đồ như thế nào, mẹ Trương cũng phải đứng về phía con gái mình. Vì con gái đã nói cậu ta là đồ cặn bã, nên chia tay thì lập tức chia tay. Chỉ là bạn trai mới…

Việc Triệu Thành ra đi không có nghĩa là mẹ Trương ngay lập tức chấp nhận Chung Gia Niệm, theo cái nhìn ​​của bà ấy, Chung Gia Niệm có lẽ không phải là một đối tượng tốt. Dựa theo miêu tả của Trương Tiểu Miên, mẹ Trương cảm thấy quá trình gặp gỡ giữa hai người không khác gì trò chuyện ngẫu nhiên trên đường phố, hơn nữa quen biết chưa được mấy ngày đã bắt đầu hẹn hò, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quá tùy tiện.

Sẽ không phải là loại người chuyên đi đùa giỡn tình cảm đó chứ?

Nhưng mẹ Trương nào biết, con gái bà mới là người chủ động muốn hẹn hò. Chung Gia Niệm người ta vốn định đi theo chiến thuật “nước ấm nấu ếch”, kết quả bị Trương Tiểu Miên trong lúc ấm đầu đâm thủng cửa sổ giấy. Trương Tiểu Miên không thể không biết xấu hổ mà kể cho ba mẹ nghe hành động anh dũng này, vậy nên Chung Gia Niệm phần nào đã để lại ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp trong lòng mẹ vợ tương lai.

Trương Tiểu Miên không hề biết rằng, bản thân trong lúc vô ý đã bôi đen bạn trai của mình, còn dốc lòng nói Chung Gia Niệm là người tốt như thế nào, biết quan tâm chăm sóc ra làm sao. Mặc dù trong lòng ba Trương có chút vướng mắc, nhưng thấy con gái mình có vẻ thích dáng vẻ của người đó, nên tạm thời bảo lưu ý kiến, quyết định gặp mặt rồi nói sau: “Ngày mai mời cậu ta đến nhà ăn một bữa cơm đi.

“Vâng ạ, vâng ạ.”

Cảm thấy mục tiêu đã đạt được, Trương Tiểu Miên gật gật đầu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ba mẹ sẽ phản đối việc mình hẹn hò với Chung Gia Niệm, theo cô, Tuần lộc tiên sinh tốt như vậy, tốt gấp nhiều lần so với tên cặn bã trước đây, ba mẹ cô nhất định sẽ sớm chấp nhận anh thôi.

Trời đã khuya, cuộc họp nhỏ của nhà họ Trương tạm thời dừng lại, ba và mẹ Trương trở về phòng với tâm trạng phức tạp, họ cần một khoảng thời gian để tiêu hóa những gì con gái mình vừa nói, Về phần Trương Tiểu Miên… Hưng phấn đến mức ngủ không được. Cô nhiệt tình báo cáo tiến độ cho Chung Gia Niệm, cảm thấy tình hình đang rất tốt.

Nhưng Chung Gia Niệm lại không ngây thơ như vậy. Thời gian anh và Trương Tiểu Miên quen nhau quá ngắn, ba mẹ cô có thể yên tâm tin tưởng anh mới là lạ, chưa kể bạn trai cũ của Trương Tiểu Miên lại có điều kiện vật chất tốt như vậy, nhà họ Trương nhất định sẽ kiểm soát cửa chặt chẽ hơn, đồng thời một người không nhà không xe như anh lại càng kém cạnh.

Chung Gia Niệm cảm thấy tương lai có chút ảm đạm, trong lòng âm thầm giơ ngón tay giữa cho tên cặn bã. ( ̄へ ̄).

Vì thế, mỗi người đều trải qua một đêm đầy tâm trạng.

Ngày hôm sau, hiếm khi Trương Tiểu Miên thức dậy sớm. Trong lòng cô đang nghĩ đến Chung Gia Niệm, hôm qua cô mặc áo khoác măng tô của anh về thẳng nhà, lúc đó thấy anh chỉ mang theo một cái balo, cũng không biết trong đó có quần áo không, nên vừa thức dậy cô liền gửi tin nhắn WeChat cho anh, hỏi khách sạn và số phòng anh đang ở, sau đó cầm lấy túi xách đi ra ngoài, cũng không nhìn thấy ánh mắt “Con gái lớn rồi không giữ được” đầy phức tạp của mẹ Trương ở đằng sau.

Khách sạn mà Chung Gia Niệm đang ở không xa, chỉ gần nhà của Trương Tiểu Miên, giá cả và môi trường thì nghe nói không tệ, được nhận xét khá tốt. Lúc Trương Tiểu Miên đến khách sạn, lập tức bị Chung Gia Niệm đứng đợi ở cửa kéo đi, anh nắm tay cô đi quanh một vài con hẻm nhỏ, sau đó đến một sạp ăn sáng nhỏ của một bà lão bán bánh bao và sữa đậu nành ở cuối con hẻm.

“Em chưa ăn sáng đúng không?”

Chung Gia Niệm hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định. Anh đi lại chào hỏi bà lão, rồi gọi một túi bánh bao và hai ly sữa đậu nành nóng.

Lúc đầu Trương Tiểu Miên không biết Chung Gia Niệm sẽ đưa cô đi đâu, nhưng khi cả hai lao vào con hẻm, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Làm sao anh biết chỗ này?”

Trương Tiểu Miên rất quen thuộc với quán ăn sáng này. Khi còn học phổ thông, cô đặc biệt thích ăn ở sạp này, vì món bánh bao ở đây dường như là độc nhất vô nhị, mang theo mùi thơm sữa béo ngậy, hương vị hoàn toàn khác xa bánh bao được bán tại các sạp khác. Tuy nhiên, do vị trí của sạp quá hẻo lánh, lại khuất sâu trong hẻm nên không nhiều người biết đến, hầu hết những người đến mua đều là người dân của các khu vực lân cận.

Làm sao Chung Gia Niệm tìm được chỗ này?

Không đúng. Trương Tiểu Miên càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, theo như lời của Chung Gia Niệm nói hôm qua, anh vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian, lúc nhất thời mới quyết định đến Thành phố T gặp cô, nên chắc chắn sẽ không lên kế hoạch trước. Nhìn dáng vẻ phong trần đầy mệt mỏi của anh ngày hôm qua, rõ ràng là vừa xuống xe đã đến thẳng nhà cô, vậy… Làm sao trong vòng nửa đêm anh đã có thể nhanh chóng tìm được một khách sạn tốt, sáng hôm sau lại dễ dàng đưa cô đến đây ăn sáng?

Dường như anh… Rất quen thuộc với Thành phố T?

“Anh đã đến Thành phố T bao giờ chưa?” Trương Tiểu Miên thử hỏi.

Chung Gia Niệm nhận hai ly sữa đậu nành nóng và một túi bánh bao từ bà lão, sau đó nhét một ly sữa đậu nành nóng vào tay Trương Tiểu Miên, đồng thời thản nhiên đáp: “Anh là dân địa phương.”

Trương Tiểu Miên nhận lấy sữa đậu nành, vừa định uống một ngụm, nghe anh nói như vậy thì suýt nữa thì bị sặc: “Hả? Anh là dân địa phương? Ý anh là, anh cũng là người của Thành phố T?”

“Có cần kinh ngạc như vậy không?”

Chung Gia Niệm buồn cười nhìn cô, vừa định đưa tay xoa đầu cô, nhưng chợt nhớ ra mình vừa mới cầm bánh bao, tuy không nhiều dầu mỡ, nhưng chung quy vẫn không nên sờ tóc của Trương Tiểu Miên. Vì vậy, anh trở bàn tay đang giơ ra vào trong túi bánh bao đang cầm, lấy một chiếc bánh bao cho Trương Tiểu Miên.

Trương Tiểu Miên ngoan ngoãn nhận lấy. Bởi vì tay kia đang cầm ly sữa đậu nành, nên cô không thể dùng một tay xé lớp giấy lót phía dưới bánh bao. Vốn định nhờ Chung Gia Niệm cầm giúp cô ly sữa đậu nành, nhưng anh lại đi trước cô một bước, dùng tay không kéo một góc của miếng giấy lót, sau đó tay của Trương Tiểu Miên liền xé miếng giấy lót ra.

Có một loại ăn ý không nói nên lời.

Tuy nhiên, cả hai đương sự đều không nhận ra điều này. Trương Tiểu Miên cắn bánh bao, tiếp tục bước song song bên cạnh Chung Gia Niệm, chậm rãi trở về. Mãi đến khi tiêu diệt sạch sẽ chiếc bánh bao trên tay, cô mới khẽ lên tiếng: “Em, trước đây em hoàn toàn không biết, hóa ra anh cũng là người của Thành phố T…”

Giọng nói của cô có chút áy náy, lại có chút bất an: “Giống như em không hề hiểu rõ anh, người làm bạn gái như em quá thất trách.”

“Bậy nào. Em là người bạn gái tốt nhất.” Chung Gia Niệm nói xong, anh lại đưa cho cô một chiếc bánh bao khác, dùng cách vừa rồi giúp cô xé giấy lót. “Chúng ta còn thời gian cả đời, không cần phải gấp gáp.”

Chút bất an trong lòng Trương Tiểu Miên đã bị lời nói của Chung Gia Niệm thiêu rụi. Đúng vậy, nếu chưa hiểu thì từ bây giờ phải hiểu rõ hơn. Cô cố ý hỏi một chút: “Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em sao?”

“Miên đại nhân, tiểu nhân không dám giấu diếm.”

Trương Tiểu Miên bị lời nói của anh chọc cười, tỏ vẻ hài lòng gật đầu, sau đó đưa chiếc bánh bao trên tay đến bên miệng anh, học theo giọng điệu cổ trang trong phim truyền hình: “Tốt lắm. Chiếc bánh bao này là phần thưởng cho nhà ngươi.”

Chung Gia Niệm phối hợp cúi đầu, cắn một miếng bánh bao trên tay cô.

Một người qua đường nào đó chợt bị chọc mù: Chú cảnh sát, ở đây có người ngược đãi động vật!

Chung Gia Niệm còn đang đắm chìm trong màn tương tác ngược chó, Trương Tiểu Miên đột ngột thu tay về, cho miếng bánh báo còn lại vào miệng, sau khi ăn xong, tông giọng lại chuyển đổi: “Vậy xin hỏi, Tuần Lộc tiên sinh thân mến, rốt cuộc anh biết em từ khi nào?”
Bình Luận (0)
Comment