Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 23

Một mùa Giáng Sinh lại đến.

Triệu Thành ngồi một mình trong tiệm café quen thuộc, nhìn cách bài trí bên trong hoàn toàn khác xa với ba năm trước, trong lòng có chút kinh ngạc.

Anh đã không đến tiệm café này ba năm rồi. Nơi này mang quá nhiều kỷ niệm giữa anh và Trương Tiểu Miên, nên từ khi hai người chia tay vào ba năm trước, anh đã không bước chân vào đây nữa.

Ban đầu vì để tránh bị nghi ngờ, muốn thể hiện lòng trung thành của mình đối với đồng nghiệp bạch phú mĩ*, hận không thể phủi sạch mọi quan hệ với Trương Tiểu Miên; nhưng rồi không hiểu tại sao tâm tình anh lại dần thay đổi, mặc dù đã sớm độc thân trở lại, nhưng anh vẫn không đủ dũng khí để bước vào tiệm café này một lần nữa.

*Bạch phú mĩ: Những cô gái giàu, đẹp, trắng trẻo.

Anh nghĩ, có lẽ anh sợ phải nhìn thấy Trương Tiểu Miên, người con gái đã từng yêu anh và chia sẻ cả tuổi thanh xuân với anh, nhưng đến cuối cùng anh lại hổ thẹn với cô.

Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tiểu Miên, cô mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình đứng trong phòng học cấp hai, giọng nói chậm rãi giới thiệu bản thân: “Xin chào các cậu, mình tên là Trương Tiểu Miên, Trương trong Trương Vô Kỵ, Tiểu trong Nhiếp Tiểu Thiến, Miên trong miên hoa đường.”

*Miên hoa đường: Kẹo bông gòn.

Trong lớp có hơn năm mươi học sinh, nhưng người khiến Triệu Thành nhớ kỹ tên nhất có lẽ là Trương Tiểu Miên. Lúc đó anh còn nghĩ rằng, tên của cô gái này thực sự rất đơn giản và dễ thương.

Tuy nhiên, nam nữ trong tuổi dậy thì luôn không thể chơi cùng nhau, mặc dù Triệu Thành và Trương Tiểu Miên học chung ba năm cấp hai, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp vẫn không biết nhiều về nhau.

Sau này lên cấp ba, ngay đêm đầu tiên tự học, bởi vì không phải giờ học chính thức nên trong lớp không có giáo viên, hầu hết các bạn trong lớp vẫn chưa biết nhau, nên hiển nhiên không ai nói chuyện, không khí trong lớp tự học buổi tối rất ảm đạm. Triệu Thành ngồi trong một lớp học mới, nơi anh chẳng quen biết ai, lúc đó trong lòng vô cùng căng thẳng, bỗng sau lưng truyền đến cảm giác bị ai đó dùng tay chọc vào. Anh quay đầu, thấy Trương Tiểu Miên đang ngồi ở ghế sau.

“Chào cậu, hóa ra cậu cũng học trường cấp ba Số 1 Thành phố.” Giọng nói của Trương Tiểu Miên mang theo cảm xúc nhẹ nhõm, “Tốt quá rồi Triệu Thành, cũng may cậu được phân vào lớp này, nếu không mình thật sự chẳng quen biết ai trong lớp này cả, đến giờ trong lòng vẫn có chút hoảng loạn. Hiện tại có cậu ở đây cùng mình, mình không còn sợ nữa.”

Nói xong, cô mỉm cười ngọt ngào với Triệu Thành.

Sự lo lắng trong môi trường mới nhanh chóng khiến mối quan hệ giữa hai người chỉ dừng ở mức quen biết trở nên thân thiết. Cho dù bạn học trong lớp dần dần hòa nhập, nhưng Triệu Thành và Trương Tiểu Miên vẫn là bạn thân nhất của nhau. Khoảng cách quá gần sẽ khiến đôi bên dần sinh ra vài phần mập mờ, nhưng dưới áp lực của chuyện yêu sớm, cả hai không dám nghĩ đến thứ tình cảm tưởng chừng như không này, chỉ khi thỉnh thoảng bàn về nguyện vọng đại học, họ mới vô tình nói về điều gì đó với người kia.

“Đại học N là một trường tốt…”

“Đúng vậy, Đại học N, không sai được…”

Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên một lời ước hẹn không nói nên lời.

Sau đó, hai người thực sự nhận được thư nhập học của trường Đại học N. Cũng chiều hôm đó, hai người hẹn nhau đến một cửa tiệm bánh ngọt để tổ chức một lễ kỷ niệm nho nhỏ, khi bước ra khỏi cửa tiệm, mười đầu ngón tay cứ như vậy nắm lấy nhau.

Giữa bọn họ chưa từng có lời tỏ tình, cũng không có thời kỳ yêu nhau chính thức, mọi thứ đi một cách tự nhiên như vậy, lúc đó Triệu Thành thật sự cảm thấy mình sẽ đi cùng Trương Tiểu Miên hết cuộc đời. Mặc dù Trương Tiểu Miên có thể không xinh đẹp, có thể không quá thông minh, nhưng tính cách của cô rất dịu dàng, ở bên cạnh cô luôn khiến người ta thoải mái,  và những năm tháng quen biết cho họ hiểu rằng không ai có thể sánh được. Hơn nữa trong nhiều năm quen biết, giữa họ đã có một sự ăn ý mà người ngoài không thể với tới, Triệu Thành từng cảm thấy trên đời này sẽ không có ai phù hợp với mình hơn Trương Tiểu Miên.

Nhưng cũng chính bởi vì cả hai quen biết nhau quá lâu, lâu đến mức Triệu Thành dần bắt đầu coi thường sự chu đáo của Trương Tiểu Miên, nhất là sau khi bước ra ngoài xã hội, anh gặp đủ kiểu phụ nữ xung quanh mình, bọn họ đều muôn màu muôn vẻ, có thông minh sắc xảo, có vẻ đẹp quyến rũ động lòng người, thế là anh bắt đầu cảm thấy Trương Tiểu Miên bên cạnh mình quá mức bình thường, cô giống như một ly nước sôi, không mùi, không vị và đầy nhạt nhẽo, liếc mắt một cái là đã nhìn thấu, đến một chút kích thích cũng chẳng có.

Triệu Thành cảm thấy thấy tình yêu giữa anh và Trương Tiểu Miên lúc đó quá tầm thường và nhàm chán.

Trong tình yêu, làm sao có thể thiếu đi cảm xúc mãnh liệt?

Vì vậy, anh dễ dàng trật đường ray, mục tiêu mới của anh là một cô bạn đồng nghiệp có phong cách ăn mặc sang chảnh, Lâm Lâm. Anh cảm thấy thật ra mình không yêu Trương Tiểu Miên, bọn họ đã biết nhau quá lâu, vậy nên bản thân lúc trẻ đã coi sự quen thuộc này chính là tình yêu.

Nhưng mỗi lần anh muốn chia tay, bắt gặp ánh mắt ngập tràn tình yêu của Trương Tiểu Miên khi nhìn thấy anh, anh lại không thốt nên lời. Mọi chuyện kéo dài một năm, trước khi Lâm Lâm gần như phát hiện ra anh một chân đạp hai thuyền, cuối cùng anh đã quyết định chia tay với Trương Tiểu Miên vào đêm Giáng sinh.

Anh từng cảm thấy có lỗi với Trương Tiểu Miên, nhưng cảm xúc đó chẳng đáng là bao. Lúc ấy, trái tim anh đều bị hình dáng yêu tinh của Lâm Lâm nắm giữ, anh căn bản không có thời gian để nghĩ xem Trương Tiểu Miên sẽ cảm thấy thế nào sau khi bị anh vứt bỏ. Anh chỉ cảm thấy mình được giải thoát, anh đã tìm được tình yêu chân chính, Lâm Lâm mới là lựa chọn của anh.

Có lẽ là quả báo. Sau khi anh và Lâm Lâm ở bên nhau chưa được bao lâu, bỗng nhiên cư dân mạng thi nhau tìm kiếm danh tính của Trương Tiểu Miên và một con Tuần Lộc kỳ lạ trên Weibo, rồi sau đó bất ngờ xảy ra một chuyện, thông tin của hai đương sự cuối cùng vẫn không bị lộ, nhưng sự việc một chân đạp hai thuyền của anh đã bị công khai trên Weibo.

Sự tình cũng không quá ồn ào hay ngoài tầm kiểm soát, nhưng cuối cùng Lâm Lâm cũng biết, nên Triệu Thành liền sớm trở lại con đường độc thân. Trong ba năm này, anh cũng trải qua vài mối tình, nhưng mỗi mối tình đều không kéo dài. Cuối cùng anh phát hiện ra, người mà anh gắn bó lâu dài nhất lại là người bị anh cho là nhàm chán và tầm thường, Trương Tiểu Miên.

Cho nên dần dần, anh sẽ thấy nhớ những ngày còn ở bên Trương Tiểu Miên, chẳng hạn như hôm nay, có lẽ không khí lễ hội trên phố quá náo nhiệt, anh chợt muốn quay lại tiệm café đầy kỉ niệm này. Trong lòng dâng lên một tia mong đợi không thể giải thích, anh nghĩ, có lẽ Trương Tiểu Miên cũng giống như mình, cũng sẽ bị ngày lễ đặc biệt này gợi lại kỷ niệm, có lẽ… Anh có thể nhìn thấy Trương Tiểu Miên.

Anh đã không gặp cô gần ba năm rồi, kể từ khi chia tay, Trương Tiểu Miên hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh, cô chặn hết mọi phương thức liên lạc, tất cả đều xóa bỏ, như thể anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Nhưng sau khi thật sự bước vào tiệm café, Triệu Thành mới nhớ ra, chính vào ngày này ba năm trước, anh đã vứt bỏ Trương Tiểu Miên ở tiệm café này. Đối với cô ấy mà nói, chỉ sợ rằng ngày này, tiệm café này, chẳng có kỷ niệm đẹp nào đáng nhớ lại.

Triệu Thành bật cười tự giễu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Lúc đi ngang qua cửa kính trong suốt từ trần đến sàn của tiệm café, anh nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đang đứng ở một góc ngoài quán. Cô quay lưng về phía anh, đầu rút vào chiếc khăn choàng cổ dày, giống như đang đợi ai đó.

Là Trương Tiểu Miên!

Triệu Thành vội vã bước về phía cánh cửa. Thật ra, anh cũng không biết mình sẽ nói gì với Trương Tiểu Miên, có lẽ, với mối quan hệ của họ thì chẳng có gì để nói —— Nhưng anh thật sự rất muốn gặp cô.

Anh đặt tay lên cửa kính của tiệm café, lúc này anh và Trương Tiểu Miên chỉ còn cách một lớp kính, cho dù chỉ là bóng lưng của cô, nhưng đã rất lâu anh không nhìn thấy cô gần đến thế…

Anh đang định đẩy cửa ra, nhưng Trương Tiểu Miên ngoài cửa đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Hả?!”

Một con Tuần Lộc mập mạp đang bước tới một cách vụng về, sau đó dừng lại trước mặt Trương Tiểu Miên.

Triệu Thành nhìn thấy Trương Tiểu Miên đang cầm bộ móng lông xù của Tuần Lộc bằng hai tay, cô đang nói gì với nó, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Tuần Lộc lùi về phía sau vài bước, quỳ gối về phía Trương Tiểu Miên.

“Oh My God! Nhìn kìa! Có người cầu hôn ngoài cửa tiệm!”

“Wao, phải phát trực tiếp mới được! Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy màn cầu hôn ngoài đời!”

“Chậc, người này thật sáng tạo. Lần đầu tiên mình nhìn thấy có người cầu hôn trong trang phục thú bông, cũng không biết nhân vật chính trông như thế nào …”

“”Trang phụ Tuần Lộc… Vãi đạn?! Không thể nào! Tuần Lộc và Cô gái của nó! Các cậu còn nhớ tấm ảnh nổi tiếng một thời trên Weibo không? Tuần Lộc và Cô gái của nó! Không phải là hai người này chứ?”

“Không thể nào, cái này cũng quá ảo rồi… Bọn họ muốn kết hôn sao!”

Bên trong và bên ngoài cửa tiệm đều nháo nhào đứng thành một vòng vây xem náo nhiệt. Đám người vô tình đứng giữa Triệu Thành và Trương Tiểu Miên, ngăn cách hai người ra xa, Triệu Thành đứng ở ngoài, kinh ngạc nhìn đám đông vây quanh Trương Tiểu Miên, anh đột nhiên cảm thấy hối hận. Giây phút này, rốt cuộc anh cũng hiểu mình đã mất đi thứ gì.

Nhưng anh biết, cô gái đã cùng anh đi qua tuổi thanh xuân, ở thời điểm anh lựa chọn phản bội đã không còn thuộc về anh.

“A Thành, bây giờ chúng ta xem như đã… Hẹn hò sao?”

“Ừ.”

“Cảm giác rất không chân thực, nó gần giống cảm giác như hồi cấp ba.”

“… Vậy cái này thì sao?”

“!!! Anh, anh, sao anh đột nhiên hôn, hôn, hôn…! Đây là nụ hôn đầu tiên của em!”

“… Anh cũng lần đầu tiên mà.”

“…”

“Hai đứa mình huề nhau, thế nào?”

“… Lưu manh.”

“Em là bạn gái của anh, không tính là lưu manh. Hơn nữa anh sẽ chịu trách nhiệm, Tiểu Miên, chúng ta hãy ở bên nhau cả đời đi.”

“Này, anh nói cái gì vậy hả!”

“Ha, Tiểu Miên, em xấu hổ đó hả!”

“Ai xấu hổ, có anh mới xấu hổ! Cả nhà anh mới xấu hổ!”



Đôi má ửng hồng của cô gái lướt qua trước mắt Triệu Thành, cuối cùng vĩnh viễn bị chôn vùi trong ký ức đẹp đẽ của những năm tháng đó.

Anh nhắm mắt lại, cách đó không xa, Trương Tiểu Miên ôm chầm lấy Tuần Lộc lông xù, bước từng bước ra khỏi tầm mắt anh.

… Ra khỏi thế giới của anh.
Bình Luận (0)
Comment