Nụ Hôn Đam Mê

Chương 11

Hai người đi ra cổng bước trên lề đường, ngón tay Satori đan vào tay Asou. Hiếm khi thấy Satori chủ động, Asou kinh ngạc nhìn xuống cậu, lập tức hắn hạnh phúc nở nụ cười.

Satori cũng cười, tay siết chặt tay hắn. Tay Asou dày rộng và ấm áp, nếu cậu cứ nắm tay hắn thế này, tin tưởng lo âu bất an sẽ tan biến hết. Dù sao thì bây giờ người đi cùng Asou chính là cậu, Satori.

Satori cảm thấy mỗi bước chân quay về nhà như đang lướt trên mây, may là có màn đêm che giấu nụ cười trên mặt cậu. Dĩ nhiên cậu vẫn băn khoăn về Izuka, thỉnh thoảng những từ như ‘cặp chơi’ và ‘quen chán’ xuất hiện trong đầu cậu, làm ngực đau nhói. Nhưng lúc bên Asou sẽ xua tan hết những cảm xúc tối tăm đó.

Tại sao mình cứ băn khoăn chuyện quá khứ? Thứ quan trọng nhất là hiện tại!

Không ngờ mình hẹp hòi đến vậy. Satori nghĩ.

Biết rõ quá khứ vẫn không giảm bớt hờn ghen trong cậu. Hơn nữa, cậu không dám hỏi Asou chuyện liên quan đến Izuka. Cậu nói không ra lời, vì sợ đáp án.

Satori cảm giác bước chân trở nên nặng nề. Tình cảm mãnh liệt này làm cậu sợ hãi. Cậu cũng sợ tương lai mờ mịt. Cậu sợ mọi thứ.

Asou thấy gì ở mình?

“Bạn Okada.”

Nghe có người gọi tên mình, cậu cứng người. Cậu biết âm thanh đó, dứt khoát xoay người lại, thấy Izuka đứng gần cột đèn đường. Gã mỉm cười, khóe môi cong lên.

Hắn làm gì ở đây? Satori thấy khó chịu và bất an.

“Chào buổi tối. Cậu một mình hả?”

“A ừ.” Satori ậm ừ đáp.

Izuka nhìn nhìn sau lưng cậu. “Nhà tôi ở phía trước, nhà cậu gần đây hả?”

“Nhà tôi cũng trên con đường đó.” Satori cố gắng bình tĩnh trả lời.

Izuka ngạc nhiên kêu lên. “Tôi không ngờ đấy. Cậu dễ gây ấn tượng mạnh, nếu từng gặp qua cậu thì chắc tôi không quên đâu.”

Gây ấn tượng mạnh? Mình á? Satori nghĩ, kiềm nén cảm giác chán ghét. Cậu không biết Izuka muốn làm gì, cậu không thể vô cớ tự dưng ghét người ta. Hơn nữa Asou và Izuka không còn qua lại nữa. Tất cả đã chấm dứt. Asou đã nói với cậu như thế, thì đó là sự thật.

Không có lý do gì phải tức giận. Satori thầm nhủ. Nếu không ngăn lại bản thân chắc cậu sẽ hét vào mặt Izuka, cảnh cáo gã không được tới gần Asou.

Satori thấy Izuka mang một cái túi to.

“Cậu học xong đang trên đường về hả?” Satori bình tĩnh hỏi.

Izuka thở dài rất kịch. “Ừ, phải học cả ngày đấy. Sang năm còn phải tham gia tình nguyện viên nữa. Vào đại học tôi chỉ muốn thả lỏng vui chơi, ai dè bận quá.”

“Nghe nói khoa kỹ thuật khó lắm.” Satori bước đi bên cạnh Izuka, lại thấy gã không nhấc chân mà chỉ đứng đó nói.

“Nếu tôi giỏi tiếng Nhật thì đã chọn môn ngôn ngữ học rồi. Tôi giỏi tiếng Anh nhưng thích Nhật ngữ hơn.”

“Nhưng mà kỹ thuật sẽ giúp cậu dễ chọn việc làm hơn.”

“Tôi chỉ mới vào đại học, còn chưa nghĩ tới tìm việc làm.”

Sóng vai đi bên cạnh, rõ ràng thấy Izuka cao hơn Satori một chút. Gã mặc xa hoa nhưng không thô tục. Cách ăn mặc tỉ mỉ từng chi tiết, hoàn toàn khác với Satori, người thường mặc đồ tùy tiện.

Izuka mà đứng bên Asou thì chắc sáng chói lắm.

Thậm chí tính cách cũng trái ngược. Izuka hoạt bát và vô tư. Gã hơi chủ kiến nhưng thân thiện. Khác xa Satori, thường bị nói là hũ nút.

Izuka có lẽ sẽ không bao giờ thấy bất an hay sợ hãi những sự việc mới lạ. Hắn và Asou có lẽ sẽ rất hợp nhau.

Satori cảm giác trái tim rớt một nhịp.

Asou đã ngủ với Izuka bao nhiêu lần? Hắn làm tình như thế nào với Izuka? Hai người có hôn môi? Có trao nhau nụ hôn lâu dài say đắm? Asou có nói yêu Izuka không? Hắn có nói bằng giọng thấp trầm đó, cho dù chỉ là lời nói dối?

“A, tới nhà tôi rồi.” Satori thản nhiên nói khi cả hai tới trước cổng chung cư. Trong lòng cậu thầm thở phào, cuối cũng cũng bỏ ra Izuka. Nếu người con trai này từng có quan hệ với Asou, cậu không muốn tiếp xúc dài lâu. Cậu sẽ nghĩ lung tung rồi phát điên lên mất.

“Ồ, cậu sống ở đây hả? Tầng mấy vậy?” Izuka vô tư hỏi.

“Tầng một, phía bên kia.” Satori đáp, tự hỏi Izuka muốn gì.

Izuka tươi cười ngọt ngào, một nụ cười đơn thuần. “Tôi muốn xem chỗ cậu ở. Tôi có thể nhìn không?”

“Trong nhà tôi có gì mà nhìn, nó vừa bẩn vừa loạn.”

“Tôi không ngại.” Izuka không chút bối rối đáp.

Satori liếc gã. Izuka không ngại nhưng cậu thì có.

Thấy Satori không nói lời nào, Izuka phẩy tay.

“Không phải tôi muốn cậu cho vào nhà hay gì đâu. Tôi chỉ là tò mò muốn xem một chút thôi.”

“Tại sao là phòng tôi?”

“Đã nói là tôi tò mò mà. Hay bên trong có giấu cô gái nào hả?” Izuka chớp mắt nghi hoặc.

Satori thấy bị xúc phạm, cậu không muốn Izuka nghĩ sai về mình.

“Dĩ nhiên không có. Được rồi, tôi sẽ mời cậu một tách trà, vào đi.” Satori cộc lốc nói.

Nụ cười đắc ý hiện ra trên mặt Izuka. “Gì, thật hả? Cám ơn! Sau này tôi sẽ mời lại cậu!”

Cái giọng nói hồn nhiên của gã làm bao tử Satori quặn đau. May là trời tối nên không sợ Izuka thấy mặt cậu.

“Ô, cậu có cửa sổ nhìn ra hướng nam, may mắn ghê! Cửa sổ nhà tôi hướng đông nên buổi sáng ánh mặt trời chói đến mức ngủ không được.” Izuka nói huyên thuyên trong lúc Satori lấy chìa khóa.

Mình đang làm gì thế này? Satori nghĩ.

Tại sao cậu để một gã con trai – người chỉ mới gặp mặt, người từng cặp với Asou – vào phòng mình?

Nhưng nếu để Izuka về nhà bây giờ thì có lẽ gã sẽ nói gì đó với Asou. Xem trưa nay cách Asou hành xử thì chắc không tin Izuka nói cái gì. Nhưng nếu gã tìm Asou nói có chuyện muốn kể về Satori, chắc hắn sẽ lắng nghe. Rồi họ sẽ nói chuyện ở một nơi vắng vẻ. Satori không muốn thế. Cậu mở cửa bước vào trong.

“Vào đi.”

“Cám ơn.” Izuka theo vào.

Satori nghe tiếng cửa đóng lại, khóa chốt.

“Chờ chút, tôi sẽ bật đèn…”

Cánh tay Izuka vòng quanh Satori.

“A! Khoan, làm cái…?” Satori vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi cánh tay giam cầm mình. “Buông ra!”

“Đừng chống cự. Tôi sẽ dịu dàng.” Izuka thì thầm, cười khẽ. Gã dễ dàng ngăn chặn tay chân Satori.

Satori thấy có cái bóng trên mặt mình, cậu và gã gần sát quá. Izuka có lẽ không có sức lực mạnh mẽ, nhưng rõ ràng gã đã quen tình huống như vậy. Đó là nguyên do vì sao cậu có cố sức thế nào cũng không bỏ ra Izuka được. Satori kinh hoàng.

“Cậu đang làm gì?!”

“Tôi đang làm gì ư? Tôi thích cậu, bạn Okada. Mắt cậu rất quyến rũ. Cậu đưa tôi vào phòng chứng tỏ cũng có ý này.” Izuka cười.

Satori cảm giác cần cổ chợt nhói đau. “Ư…” Cậu đổ mồ hôi lạnh, biết rằng Izuka vừa cắn mình.

Mũi cậu không ngửi thấy mùi hương ấm áp từ Asou, thân thể đè lên cậu hoàn toàn lạ lẫm. Satori khó chịu muốn nôn. Tóc gáy dựng lên, cả người lạnh lẽo.

Trò đùa gì đây!

“Không! Không! Bỏ tôi ra!” Satori vùng vẫy kịch liệt nhưng bị Izuka kiềm chế.

“Thôi nào, tôi đã nói đừng chống cự mà.” Izuka nắm tay Satori đặt lên tường.

Satori hoảng sợ.

“Buông!”

Cậu cố đẩy Izuka ra nhưng gã dùng sức nặng cơ thể áp cậu dán chặt vào tường. Đầu và sau lưng Satori đau đớn, cậu rên rỉ. Izuka thắng lợi giam cầm Satori.

“Izuka!”

“Nếu cậu ngoan ngoãn yên tĩnh, tôi sẽ làm cậu thấy sung sướng hơn cả Naotaka.” Izuka trầm thấp thì thầm. Hơi thở nóng bỏng phả lên môi Satori.

Satori nhắm chặt mắt quay đầu đi. Tay Izuka vẫn đang siết cổ tay cậu.

“Không hôn sao?” Izuka trêu đùa hỏi. Gã tách hai chân cậu ra, chen một chân vào, ác ý chà xát.

“Đừng!”

Không! Không! Không!

Cậu không muốn làm chuyện này với ai khác ngoài Asou!

Izuka nhìn yết hầu Satori khi cậu nuốt nước miếng.

“Hưm, dường như cậu rất nhạy cảm.” Chân hắn càng chà xát mạnh hơn.

“Không!” Satori hét, nhưng bị môi Izuka ngăn chặn.

Cảm giác cái lưỡi nóng bỏng của Izuka đang cố xâm nhập miệng mình làm Satori buồn nôn. Họng cậu nghẹn lại, muốn ói ngay lập tức.

Tại sao chuyện này xảy ra? Tại sao mình phải hôn ai khác ngoài Asou?

Satori cắn mạnh cái lưỡi xâm nhập miệng mình.

“Au!”

Cậu ngửi thấy mùi máu, rồi cơ thể được tự do.

“Au! Làm gì vậy?!”

“Tôi…tôi cũng muốn biết!!!” Satori hét, thở dồn dập. Cậu đang run, cổ tay đau nhức. “Cậu nghĩ cái quái gì vậy?!”

“Ý gì chứ? Không phải cậu ngủ với Naotaka sao?” Izuka hỏi thẳng.

Satori nghẹn lời. Chưa có ai vào thẳng vấn đề giống gã, cậu không biết nên đáp làm sao.

“Tôi nghĩ vì cậu đã ngủ với Naotaka nên chắc sẽ để tôi làm tình.”

“Cậu nghĩ cái gì?!”

“Cậu thật sự không hiểu…” Izuka liếm môi, lại tiếp cận Satori. Satori cứng người, xấu hổ phát hiện mình sợ hãi co rút người lại.

Izuka dò xét nhìn cậu một lúc sau đó thở dài. “Hồi trung học, những bạn tình của Naotaka đều như thế. Bao gồm cả tôi. Naotaka chưa bao giờ từ chối ai, cũng không bị ai trói buộc. Anh không quan tâm nếu người muốn ngủ với anh ấy lên giường cùng người khác.” Izuka nhún vai. “Cậu may mắn nếu ngủ với Naotaka, không thì sẽ ngủ với một trong mấy người đó. Vì vậy tôi tưởng mình có thể ngủ với cậu, thậm chí nếu Naotaka cấm…” Giọng Izuka dần thấp xuống, gần như thì thầm.

Izuka cúi xuống lấy túi xách, quay đầu nhìn hướng Satori vẫn đang đông cứng thân thể, mỉm cười. “Đó là Naotaka của hai năm trước. Người nào biết anh ấy cũng sẽ nói cho cậu y như vậy. Tôi không biết vì sao anh ấy chịu quen loại người nghiêm túc như cậu. Có lẽ không liên quan đến tôi, nhưng cậu nghĩ có thể chia tay Asou trước khi thống khổ vì anh ấy sao?”

Satori cắn môi thấy đáy mắt Izuka chất chứa đau thương, không thể mở miệng nói chuyện không liên quan đến gã. Cậu không thể nhúc nhích, không biết là vì kinh ngạc bị Izuka tấn công, hay vì nghe kể quá khứ của Asou.

“Vậy tôi xin phép ra về.” Izuka lịch sự chào, rời đi.

Nghe tiếng cửa đóng sầm, Satori trượt dài thân thể ngồi phịch xuống sàn. Lúc này cả người lại bắt đầu run bần bật, hai tay vây quanh ôm chặt chính mình, nhưng không thể ngừng run. Run mạnh đến nỗi nghe tiếng răng nanh lách cách va nhau. Cậu liếc xuống cổ tay, dấu đỏ ngón tay hiện trên da thịt.

Cậu còn nghe văng vẳng âm thanh của Izuka vang vọng trong đầu.

‘Cậu nghĩ có thể chia tay Asou trước khi thống khổ vì anh ấy sao?’

Satori không biết nên làm gì đây. Những thứ Izuka nói đều là quá khứ, bây giờ Asou không làm thế nữa. Cậu cố gắng thuyết phục bản thân nhưng chỉ thấy càng khủng hoảng hơn.
Bình Luận (0)
Comment