Nụ Hôn Đam Mê

Chương 9

Ấm áp quá, thật dễ chịu. Cậu sắp tỉnh dậy, nhưng cảm giác quá thoải mải nên lười mở mắt. Hôm qua là chủ nhật, thì hôm nay chính là thứ hai, nhưng là ngày nghỉ lễ nên sẽ không phải đi học, cậu có thể tha hồ ngủ nướng.

Satori Okada xoay người tìm vị trí thoải mái hơn. Cậu thấy cơ thể nặng nề, đặc biệt là giữa hai chân. Nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao đồng thời cảm giác không khí lạnh lẽo bao trùm hai vai. Satori cau mày.

Sao vậy nè? Mình bị cảm lạnh?

Đang lúc cậu tự hỏi thì một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ma xát gò má cậu.

Satori chậm rãi mở mắt ra.

Cậu thấy một cái cổ thanh mảnh màu nâu đồng, xương quai xanh tinh xảo, cơ ngực săn chắc. Cậu từng làm dấu hôn ở chỗ này và chỗ kia, từ xương quai xanh xuống phía dưới.

“Xin lỗi, đã đánh thức em?” Một giọng nói dịu dàng trầm thấp hỏi.

Satori khẽ lắc đầu.

Hàng chân mày kiếm, mắt màu hổ phách sáng tựa sao trời, sống mũi cao thẳng, môi mỏng. Đầu óc trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Naotaka Asou, mấy tháng trước đã trở thành người quan trọng nhất của Satori trong thế giới này.

Asou phát ra ánh hào quang làm Satori không thể dời mắt.

Nhưng tại sao Asou ở đây? Cậu mơ hồ nghĩ, đột nhiên mắt trợn to. Dĩ nhiên là vì đêm qua mình ở nhà Asou.

Satori cảm giác gò má nóng ran nhớ lại chuyện đêm qua. Nguyên nhân cơ thể cậu nặng nề và nóng lên không phải vì cảm lạnh. Nó là bởi hai người đã làm chuyện đó. Mấy dấu cào trên người Asou đều do Satori tạo ra.

“Mấy giờ rồi?” Satori hỏi, dụi mắt che giấu xấu hổ.

“Mới tám giờ.” Asou đáp.

Tuy hai người làm tình cả đêm, cậu vẫn thấy mắc cỡ khi sáng thức dậy nằm cạnh Asou.

“Không cần đi lên, ngủ lâu hơn chút nữa.” Asou thì thầm, kéo Satori vào ***g ngực.

“Nhưng bây giờ em thức rồi còn gì.” Satori nói, gối đầu lên cánh tay Asou.

Asou nhấc đầu nhìn Satori. “Ừ thì em đã thức, nhưng chắc chắn em đang rất mệt. Đêm qua chúng ta hơi quá đà.” Lời nói bình thản như không có chuyện gì, tuy nhiên trong giọng nói tràn đầy ngọt ngào.

“Anh gọi nhiêu đó là ‘hơi’ thôi hả?” Satori hỏi, cố gắng trừng Asou qua mi mắt khép hờ, nhưng rồi chính cậu lại bật cười.

Đôi môi hình dáng hoàn hảo của Asou cong lên nụ cười hạnh phúc. “Em nghĩ nó còn hơn thế ư?”

“Nếu nhiêu đó mà mới ‘hơi’ thôi, thì chúng ta phải bàn lại hạn định mức độ.” Satori khàn giọng trả lời, cau mày nhìn hướng khác, mặt ửng hồng.

Đêm qua khi Asou làm tình với Satori, hắn không thèm mủi lòng, trêu chọc tất cả điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu – mấy điểm bí mật mà chính cậu còn không biết. Tuy đêm qua không phải lần đầu hai người làm tình. Họ đã hẹn hò ba tháng. Khi nào có thời gian rảnh là Asou sẽ nhiệt tình dụ dỗ Satori, nhiệt tình đến mức làm ý thức của cậu thường trống rỗng. Sức ảnh hưởng của Asou sâu đến mức cậu sợ hãi sẽ lạc mất bản thân. Khoái lạc nhấn chìm e lệ, trôi dạt lý trí. Nhưng khi cậu tỉnh táo nghĩ lại chuyện đó thì sẽ rất ngượng ngùng.

“Satori, em giận hả?” Những ngón tay thuôn dài xoa tóc Satori.

Cảm giác thật dễ chịu, cậu híp mắt lại.

“Không có.”

“Thật sự?”

Satori gật đầu.

“Em không giận, chỉ là có chút…ngượng.” Satori nói nhỏ, quay mặt hướng khác.

Asou thở phào nhẹ nhõm. Ngón tay Asou trượt xuống quai hàm, nâng cằm cậu lên. Hắn nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm chất chứa ôn nhu, làm cậu không thể rời mắt.

“Không có gì phải ngượng. Đây là chuyện thân mật giữa hai chúng ta.”

“Thì tại vì thế nên em mới ngượng!”

“Vì cái gì?” Asou dịu dàng hỏi, mềm nhẹ hôn Satori. “Không cần ngượng ngùng, anh là người duy nhất biết em đáng yêu thế nào.”

“Nghe anh nói thế em càng xấu hổ hơn.” Satori thì thầm giữa khoảng cách hai đôi môi chạm nhau.

Asou khẽ cười. “Như thế trông em càng đáng yêu.” Lại hôn lên môi Satori, nụ hôn dịu dàng cẩn thận.

“Ngốc…” Cậu nhắm mắt, nghĩ nụ hôn này chắc sẽ kéo dài khá lâu. Cảm nhận cái lưỡi nóng ướt lướt qua chân răng lập tức xua tan thẹn thùng. Cậu hôn đáp lại, tay vòng quanh thân thể Asou.

Trước khi gặp Asou, cậu chưa bao giờ biết hôn môi sẽ đem đến cảm giác tuyệt vời thế này. Asou đã cho cậu biết – cảm giác ngủ yên trong vòng tay ấm áp của một người – thì tuyệt diệu như lốc xoáy khoái lạc ***. Thời gian hẹn hò với Asou, cậu học được rằng trái tim sẽ cháy bỏng bởi tình yêu dành cho người đặc biệt nhất.

“Anh yêu em, Satori.” Asou khàn khàn nói nhỏ. Satori cảm giác trái tim siết chặt.

Dạo này cậu hay có tình trạng đó. Khi nào cùng Asou, thậm chí là trong lúc làm tình, cậu đều thấy bất an. Cảm giác như mặt đất dưới chân nứt ra. Cậu yêu Asou, hắn là người duy nhất với cậu. Cậu không muốn rời xa hắn, dù chỉ một giây. Cậu muốn hắn luôn ở bên cậu, chỉ nhìn thấy cậu.

Càng ở bên Asou, cậu càng rõ ràng nhận ra mình chú ý đến hắn từng chút một, những thứ khác chẳng là gì. Satori chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt hoặc khát khao thế này. So với khắc chế dục vọng, cậu càng khó thể kiềm chế xúc động hơn. Cậu thấy như đã dỡ bỏ bức tường phòng bị, linh hồn và thân xác hoàn toàn thuộc về Asou.

Mỗi lần Asou nói hắn yêu cậu, mỗi lần hắn làm tình với cậu, Satori biết sẽ càng yêu Asou nhiều hơn một chút. Tình cảm lạ lùng này làm cậu kinh ngạc. Dường như nó vượt xa tất cả, không có giới hạn.

Nhất định là cậu bị sao rồi. Yêu Asou nhiều như vậy, thậm chí không thèm để ý gì khác ngoài Asou? Thật điên rồ.

Điều này sẽ tiếp tục kéo dài đến bao lâu?

Satori chưa bao giờ nghĩ một ai đó sẽ là tất cả với mình, tình cảm mãnh liệt này làm cậu sợ hãi.

“Satori à?” Asou lo lắng nhìn cậu.

Satori không đáp, nhăn mặt nằm im.

“Em khỏe không? Đau ở đâu hả?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Satori lắc đầu, mỉm cười nói. “Không sao.”

Asou dịu dàng hôn cậu, nụ hôn dịu dàng đưa Satori vào cõi mơ. Khi Asou hôn cậu như thế này, tất cả bất an đều tan biến.

“Asou!” Cậu kêu lên.

“Ừ?”

“Em yêu anh.” Satori kiên định nói.

Khuôn mặt điển trai của Asou trở nên nhu hòa tràn ngập hạnh phúc.

“Anh cũng yêu em.” Hắn nói, hôn cậu.

Nụ hôn càng lúc càng say đắm, Satori chỉ có thể mê man đáp lại. Cậu hôn người yêu như muốn nuốt từng lời Asou nói, như thể nó sẽ hòa tan đau đớn và khó chịu trong trái tim.

………………………………………………………………………..

“Nghỉ lễ em không về nhà sao?” Asou hỏi, nhìn bên trong tủ lạnh.

Satori ngồi tay chống cằm đặt trên mặt bàn, liếc đường cong cơ thể Asou, gật đầu. Đồng hồ đặt trên bàn chỉ mười một giờ trưa. Sau khi hai người vận động trên giường, có thiếp ngủ một lúc.

“Em chỉ về nhà vào năm mới, dù sao ở nhà thì em toàn là cản trở thôi.”

“Cản trở? Tại sao?” Asou đóng cửa tủ lạnh, xoay người nhìn Satori.

Thấy đôi mắt hổ phách mở to, cậu vội vàng phẩy tay.

“Em không phải nói cản trở theo ý xấu. Em chưa nói cho anh biết ư? Vợ chồng anh trai em sống gần nhà, năm ngoái còn sinh ba đứa. Nên cha mẹ em phải giúp đỡ trông trẻ.”

Asou ồ lên, không biết vì sao có vẻ vui sướng. Hắn đưa cho Satori chai nước suối, cậu cầm lấy nhỏ giọng cảm ơn.

Asou ngồi xuống, Satori liếc trộm hắn. Thân thể Asou không có một điểm dư thừa nào, làm người ta nhìn chỉ biết than thở sao mà đẹp trai thế. Hắn không mặc bộ đồ đắt tiền gì, chỉ đơn giản áo thun đen quần jean, nhưng nó hợp với cơ thể hắn làm nổi bật lên, trông Asou như đang tỏa sáng. Nhà bếp toàn màu trắng càng thích hợp hắn, cứ như là phòng chụp ảnh.

Không chỉ có nhà bếp là giống hình đăng trên tạp chí. Tòa nhà này là của chú Asou, thiết kế sư nổi tiếng. Tất cả nội thất, bao gồm đồ gỗ đến các trang trí họa tiết đều tỉ mỉ nghệ thuật.

Trước đây Satori chưa từng ở trong căn hộ đẹp như thế. Cậu sinh ra trong gia đình trung lưu, vào đại học cậu chọn ở trong tòa chung cư bình thường. Thậm chí căn nhà anh trai cậu mua lúc sinh ba đứa con cũng thuộc loại nhà cũ, xây từ mười lăm năm trước, đã qua hai đời chủ.

“Sinh ba à? Chắc chúng dễ thương lắm.”

“Ừ thì lúc ngủ trông đáng yêu. Cũng thú vị nữa, chúng luôn làm những hành động giống hệt nhau cùng lúc, như làm ướt tã, khóc đòi sữa, ngủ, nên cả nhà thường xuyên náo loạn cả lên.” Satori không kiềm được nhếch môi cười.

Asou cũng vui vẻ gật đầu.

Asou không thường để lộ cảm xúc ra mặt, kết hợp với khuôn mặt điển trai, làm hắn trông có vẻ lạnh lùng hơn. Tuy Satori biết rõ Asou không phải loại người như thế. Asou là dạng người trầm tĩnh, trầm tĩnh nhất trong số những người cậu từng gặp. Nhưng hắn cũng có lúc ngượng ngùng và cuồng nhiệt.

Thí dụ như Asou đã yêu Satori ngay từ phút đầu tiên gặp mặt lúc nhập học. Nhưng Satori không cách nào biết cảm xúc thật của Asou, cậu cứ nghĩ hai người chỉ là bạn.

Bốn tháng trước mối quan hệ giữa họ biến chất. Sau bữa tiệc cuối năm, Satori đã mời Asou về nhà. Vì hắn lo đối phó với mấy cô gái vây quanh dụ dỗ mình, không có cả thời gian uống bia, Satori thấy tội nghiệp nên mời hắn ghé nhà chơi.

Sau đó bất ngờ Asou hôn Satori. Cậu không thấy ghét nên cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, rồi hai người thuận theo đến trên giường.

Một tháng trôi qua, Asou không hề thổ lộ tình cảm hay chạm vào Satori, nhưng hai người tiếp tục hôn môi nhiều lần. Asou không muốn để Satori nghĩ rằng hắn ngủ với cậu là vì say rượu. Hắn suy tính nếu không khát khao cậu vì ***, có thể cậu sẽ tin tưởng hắn thật sự yêu mình. Asou nghĩ nếu cứ hôn cậu – chỉ hôn thôi – cuối cùng chàng trai sẽ hỏi lý do, và hắn sẽ thổ lộ.

Nhưng Satori không hỏi. Cậu cũng không từ chối Asou – bởi vì hắn hôn kỹ thuật quá tốt. Satori phải mất một thời gian mới nhận ra cảm giác tuyệt vời không phải vì nụ hôn nhục dục, mà là cậu yêu Asou. Rốt cuộc cậu đã nói thẳng là mình thích hắn.

Đó không chỉ là lần đầu tiên Satori nói thích ai đó, còn là lần đầu tiên cậu yêu một người sâu đến mức lòng đau tan nát. Cũng là lần đầu tiên người cậu yêu đáp lại tình cảm của mình. Thế nên khi nghe Asou thổ lộ tình yêu, cậu rất hạnh phúc. Dĩ nhiên bây giờ cậu vẫn đang hạnh phúc. Cậu yêu Asou và Asou cũng yêu cậu. Biết rõ không có gì phải lo âu, nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ thấy sợ hãi.

Satori không lo lắng về Asou, cậu lo là cảm giác của mình dành cho Asou, bởi vì chúng quá mãnh liệt. Cậu thường suy tính lý trí, nhưng tình yêu là thứ cảm giác không thể lý giải. Satori sợ là ở trong cuộc không thể nhìn thấu kết quả.

“Còn anh thì sao? Anh không về nhà à?” Satori vô tâm hỏi, cố ngăn mình đừng suy nghĩ lung tung nữa. Cậu tin tưởng miễn là có Asou bên cạnh, tất cả băn khoăn sẽ biến mất.

Asou uống hớp nước, lắc đầu. “Anh không cần về nhà, tuy nhiên Yasumi cực kỳ muốn gặp em. Anh biết làm khó em, nhưng đầu tháng sau khoảng sáu tây em sẽ đi cùng anh chứ?” Asou rối rắm nhăn mày, ra vẻ tội nghiệp.

Satori bật cười.

“Cô Yasumi sẽ tức giận nếu nghe anh gọi thẳng tên, phải gọi là ‘dì’.”

Asou thở dài. “Dì Yasumi được chưa nào? Anh không cách nào gọi cô ấy bằng dìđược…”

Yasumi Takahashi đã kết hôn với chú của Asou, Mitsuru Takahashi, người lớn hơn cô mười bảy tuổi. Asou và Satori hẹn gặp cô vào ngày sáu tháng sau. Yasumi mùa xuân này tốt nghiệp đại học, đã dọn đến Mỹ sống cùng Mitsuru. Cậu và hắn có đến sân bay tiễn cô, nhưng không nhiều thời gian tâm sự.

Sau một tháng chỉ hôn môi, cuối cùng Asou không kiên nhẫn việc Satori vẫn không hỏi gì về mối quan hệ giữa họ. Hắn nhờ Yasumi giả làm bạn gái, tạo ra tình huống này là để biết Satori thấy thế nào. Kế hoạch thành công, ép Satori đối mặt với chính cảm xúc thật của mình. Vì thế, ít nhiều nhờ có Yasumi mà hai người thành đôi.

“Cô Yasumi đang làm gì nhỉ?”

“Nhờ sống ở Mỹ nên trình độ nói tiếng anh của cô ấy khá lưu loát, sống thoải mái cực kỳ.”

“Thế thì hay quá. Nhắn giùm với cô Yasumi là em rất muốn gặp cô ấy.” Satori nở nụ cười, uống hớp nước. Dòng nước lạnh trôi tuột xuống cổ họng, cảm giác thật sảng khoái, dường như cậu khát nước hơn đã tưởng.

“Satori này…”

“Gì anh?” Satori định uống miếng nữa nhưng lại đặt chai xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Asou. Vẻ mặt tội nghiệp lúc nãy bỗng chốc chuyển biến thành nghiêm nghị. Satori nghiêm túc ngồi thẳng. “Có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt Asou nhìn chăm chú vào mắt Satori, vô cùng nghiêm túc.

“Anh dự định tốt nghiệp xong sẽ qua Mỹ.”

“Mỹ?” Satori vô thức lặp lại.

Asou gật đầu. “Anh muốn qua đó học đại học.”

Satori giật mình hiểu ra Asou muốn nói là qua Mỹ du học sau khi tốt nghiệp. Cậu trợn tròn mắt trước tin tức đột ngột này.

“Vì sao?”

Asou dời tầm mắt, liếc cái chai cầm trong tay như thể mặt trên viết câu trả lời. Rồi hắn ngẩng đầu lên.

“Satori.” Đôi mắt đen thẳm lấp lánh tia sáng kỳ dị.

“Tuy nói bây giờ hơi sớm, anh hy vọng sẽ không làm em thấy rối rắm…” Asou khẽ thở dài nói, giọng thấp hơn thường lệ. “Satori, anh muốn cùng em cả đời. Để được như thế, anh cần một công việc tốt đến mức không ai bận tâm anh là đồng tính nữa. Sẽ không có lục đục trong chỗ làm việc, đó là tại sao anh muốn qua Mỹ du học.”

Satori trợn to mắt nhìn chằm chằm Asou, đã hiểu ý hắn. Cậu cũng muốn mãi mãi bên hắn, nhưng ‘cả đời’ là từ ngữ quá trầm trọng.

“Cả đời ư?” Satori nhắc lại. “Anh nói ‘cả đời’ là có ý gì?” Cậu hỏi lại, như đứa trẻ không hiểu vấn đề.

Asou nhếch môi cười, nụ cười trên bờ môi hoàn mỹ tựa như buổi sáng đầu tiên hai người ngủ với nhau. Đó là nụ cười có chút ngại ngùng mà Satori yêu nhất. Cậu không muốn để ai thấy nụ cười này.

“Nếu em muốn, chúng ta sẽ suốt đời bên nhau.”

Suốt đời bên nhau. Satori bị lời nói làm cho ngu ngơ.Suốt đời bên nhau. Chúng tôi sẽ cùng nhau cả đời? Nghĩa là…

“Anh không cần câu trả lời ngay bây giờ. Chúng ta vẫn còn thời gian đến khi tốt nghiệp. Nhưng năm cuối em sẽ phải tìm việc làm nên anh nghĩ tới lúc đó mới nói thì trễ rồi. Thế nên bây giờ anh cho em biết trước.” Asou bình tĩnh nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi Satori. “Anh muốn có một vị trí trong kế hoạch tương lai của em. Anh thật sự muốn cùng em. Xin hãy nghĩ thật kỹ.”
Bình Luận (0)
Comment