Nụ Hôn Màu Nhiệm

Chương 19

Sunday thức dậy trên những hòn đá cạnh cửa sổ trong cái nhà trên cao của Wednesday. Trời vẫn còn tối. Những chú chim vẫn yên lặng. Những đám mây vẫn che khuất mặt trăng, và gió lướt nhanh qua những hàng cây. Một cơn bão đang đến gần, nhưng trời vẫn chưa bắt đầu mưa. Sấm đang gầm lên trên bầu trời tăm tối, kéo theo là âm thanh đã phá vỡ giấc mơ của cô và làm cô tỉnh giấc.

Trix đang gọi cô.

Sunday không dừng lại để thay bộ váy ngủ cũ của cô. Khi chạy xuống những bậc thềm, cô không quan tâm đến việc cô sẽ đánh thức Saturday hoặc Peter, hay gọi bất kì ai vẫn đang nhóm lửa trong bếp vào giờ này. Cô vội vã đi ra mà để cửa trước vẫn mở rộng. Trix gọi cô và không ai khác cả. Anh trai cô cần cô, vì thế cô bắt đầu chạy. “Sunday,” anh khóc. “Họ đang đến kìa!”

Sunday vòng qua góc nhà để nhìn thấy Trix đang bị bao quanh bởi những cây đậu gớm ghiếc chỉ thẳng lên trời. Cô liếc nhìn vào trong bóng tối, trong màn mây phủ nhạt màu, cô nhìn ra được vài hình dáng nhỏ bé đang trèo xuống những cây đậu. Khi mà họ trông to hơn thì cô nhận ra họ đều là người. Có bốn người, hai trong số đó trèo xuống nhanh hơn, một trong hai người chậm hơn mang theo thứ gì đó dưới cánh tay của anh ta và điều đó làm sự di chuyển của anh ta chậm lại, một thứ gì đó lìa ra và đung đưa, rồi trượt chầm chậm xuống mặt đất.

“Không,” anh khóc, và ngay lập tức cô biết trên đó là Rumbold đang cố gắng một cách tuyệt vọng để không rơi khỏi cây đậu. Con ngỗng trắng mà anh ấy giữ trong tay mình hạ xuống dưới chân Sunday và ngước lên nhìn cô với đôi mắt màu tím. Đôi mắt của Wednesday.

Chuyện gì đã xảy ra ở lâu đài sau khi cô rời đi?

Bóng người mờ ám dẫn đầu nhanh chóng vượt qua khoảng cách từ thiên đường xuống mặt đất, cho đến khi anh ta đi đủ xa để nhảy nốt quãng đường còn lại. “Nhanh lên,” Velius nói không ra hơi khi nép dưới chân cô. “Chúng ta cần phải chặt bỏ thứ này”

“Trix, đến lấy cái rìu của Saturday đi,” cô nói, nhưng Saturday đang chạy đến phía họ rồi, nắm chiếc rìu trong tay, mái tóc dài vàng óng phất phơ trước khuôn mặt kiên định của cô. Chiếc váy dài màu trắng của cô bồng bềnh trong bóng tối như thể cô là một chiến binh bóng ma vừa trở về từ thế giới bên kia. Sự trả thù của họ phải để người cận vệ vạm vỡ tóc đỏ nhảy khỏi điểm tựa trước khi cô nâng cánh tay chắc khỏe của mình lên và vung rìu. Phần lưỡi sáng bóng của chiếc rìu bị bỏ bùa của cô cắm vào phần thân cây đậu nhưng nó cũng không đủ nhanh để ngăn được bất cứ thứ gì đang đuổi theo họ.

Sunday bắt gặp ánh mắt Trix đủ lâu để họ đi đến một quyết định chung là không thảo luận về sự bình phục thần kì của Saturday. “Anh sẽ gọi bố,” anh nói và chạy về phía ngôi nhà.

Velius nhìn xuống con ngỗng, chính anh đã nhìn cảnh tượng với một thái độ thờ ơ tách rời. “Có phải cô ấy...”

“Cô ấy ổn,” Sunday nói.

“Sunday, cho dù em nghĩ gì.”

“Không phải bây giờ,” cô nói. “Xin ông hãy giúp họ.” Erik đã bắt đầu chặt những cây đậu bằng con dao găm của mình, kéo từng thân cây nhỏ ra xa để đên được trái tim của cây ở gốc của nó. Cha mặc một chiếc áo sơ mi và một cái quần rộng đã vượt qua Sunday và góp phần vào nỗ lực chung bằng lưỡi rìu của ông. Người cận vệ bước sang phía cha và rồi Saturday bắt đầu một điệu nhạc: một điệu nhạc rất thu hút, sau đó là một điệu khác đã được luyện tập lâu rồi.

Sunday chưa bao giờ chứng kiến cha và những người anh chị em của cô trong lúc làm việc trong cánh rừng. Kĩ năng của họ thật ấn tượng. Cha thở một cách đều đặn vì những giọt mồ hôi bắt đầu đổ trên trán ông; ở chị cô diễn ra sự kết hợp chuyển động của tóc, cơ bắp và lưỡi rìu. Nhưng họ có chặt nhanh đến đâu, Sunday vẫn hiểu rằng không một Cây Gỗ Già Cổ Thụ nào họ từng đốn ngã có thể rậm rạp như những cây đậu này.

Trix với cây cung và những mũi tên trong tay, những người còn lại trong gia đình, tất cả đều diện những chiếc áo dài ngoại trừ dì Joy, người chắc đang phải giữ ngọn lửa cháy trong bếp với tách trà đáng ghét của dì. Mẹ và Friday đều đang quấn mình trong chăn. Sunday đáng ra đang lạnh cóng trong cái váy cũ của cô và đôi chân trần, nhưng cô lại chẳng cảm thấy gì. Cô ngước nhìn lên cây đậu, nhìn vào khuôn mặt kiên định của người đàn ông mà cô đã chia sẻ ước mơ của mình, và cô chẳng cảm thấy gì. Chàng ấy đã đến, cô đã không dám hi vọng chàng sẽ đến.

Chàng đã đến, nhưng chàng không đến vì cô.

Sấm lại gầm vang làm cho những đám mây rung lên rồi chầm chậm tan ra.

“Đó không phải là sấm,” Velius nói.

Bàn chân của người khổng lồ dẫm qua những đám mây và tìm kiếm điểm tựa trên cây đậu. Nó đu đưa, nhưng cái cột trụ khổng lồ đã giữ được sức nặng của người khổng lổ. Người khổng lồ bước một bước xuống, rồi một bước khác, rồi lại một bước khác. Những đám mây bị tan ra đủ để làm hiộn lên màu bộ quần áo đám cưới của ông và phản chiếu ánh trăng trên vương miện vàng của ông. Đó là nhà vua.

Ông ta gầm lên gọi con trai. Ông ta cần cái đầu của cậu ấy và dọa sẽ nghiền nát cơ thể bé nhỏ của cậu ấy giữa những cái răng khổng lồ của ông ta. Đột nhiên, Sunday cảm thấy điều gì đó. Cô thấy sợ, rất sợ. “RUMBOLD,” người khổng lồ hét lên, và lắc mạnh thân cây trong tay ông ta.

Velius đang ở gần đủ để với đến hoàng tử khi cậu ấy ngã. Erik vứt con dao đi và đỡ người còn lại - người đầy tớ của Rumbold? Ai lại mang theo người hầu cùng chạy trốn khỏi một tên khổng lồ?

Khi họ đã lấy lại thăng bằng, người đàn ông di chuyển về phía gia đình tập trung. Hoàng tử nhìn như thể cậu vừa bị đánh và bị kéo lê đi mấy dặm đường. Cô định hỏi chàng vài câu, nhưng bây giờ không phải lúc. Cô ao ước được rúc vào cánh tay đã kiệt sức của chàng và cho chàng sự thoải mái, nhưng chàng lại đứng xa họ và không bắt gặp ánh mắt của cô. Chàng đã không đến vì cô.

“Tao có thể ngửi thấy mùi của mày đấy,” gã khổng lồ nói. Sunday cảm thấy giọng ông ta vang lên sâu trong lồng ngực cô.

“Cô còn cái rìu nào nữa không,” người cận vệ tóc đỏ hỏi Sunday. “Có lẽ tôi giúp được đấy.”

“Không,” Peter nói. “Cô ấy sẽ phá vỡ nhịp điệu mất. Đây là cách nhanh nhất.”

“Chúng ta có thể châm lửa không?,” Friday hỏi.

Velius lắc đầu “Quá nhiều cỏ. Sẽ không bắt lửa đâu.” Trix bắt đầu bắn tên lên bầu trời, nhưng họ cảm thấy những mũi tên của anh ấy là không đủ. Thậm chí nếu mũi tên của anh trúng gã khổng lồ, chúng sẽ chỉ làm hắn khó chịu một chút.

Nỗi sợ hãi của mẹ giúp bà trở nên mạnh mẽ hơn. Bà túm lấy áo của Velius một cách tuyệt vọng. “Cậu phải giúp họ,” bà khóc, và rồi bà đưa tay lên che miệng mình.

“Chị gái ngốc nghếch,” dì Joy hét lên. “Chị nên biết trước chứ.” Dì vẫy một cánh tay, và mẹ nắm chặt lấy cổ họng. “Em sẽ lấy lại được giọng nói của mình khi em nhớ ra làm thế nào để sử dụng nó. Cậu” - dì chỉ vào Velius - “phải giúp đỡ họ ngay bây giờ. Cậu không có sự lựa chọn nào hết. Hãy cho họ bất kì thứ sức mạnh nào mà cậu có thể.” Dì đặt tay lên vai cậu “Cậu sẽ cảm thấy bắt buộc phải truyền hết sức mạnh ra khỏi người mình. Hãy cố gắng để không cảm thấy như vậy.” Con trai của công tước gật đầu ra hiệu và tham gia cùng cha và Saturday.

Con ngỗng trắng kêu lên mãnh liệt rồi cất cánh bay đi. “Không,” hoàng tử lại khóc. Cổ họng cậu đã sưng lên. Người cận vệ và kẻ hầu lao theo con ngỗng Wednesday, nhưng đã quá muộn rồi. “Nếu ông ta ăn thịt cô ấy...” Rumbold nói với dì Joy.

“thì câu thần chú sẽ có tác dụng,” Joy nói tiếp. “Và nếu ông ta chết thì cô ấy cũng sẽ chết.” Cô ấy biết. Đó là lí do vì sao cô ấy đã ở đằng sau khi ở nhà tháp. Đây là sự nguy hiểm, cô ấy đã thề sẽ bảo vệ họ khỏi tai ương này. Vô tình đẩy một đứa con khác đến sự hủy diệt, mẹ suy sụp đến mức khóc thổn thức trong câm lặng. Friday choàng tay qua bờ vai đang run lên của mẹ. Những người còn lại đứng nhìn con ngỗng Wednesday bay vút lên trời. Cô ấy nhanh chóng nhập với hai chú chim trắng khác: đó là những chú bồ câu của Sunday. Trix khích lệ họ, bộ ba tí hon tấn công kẻ khổng lồ, bất chấp tất cả những điều kì lạ. Họ bay vào mặt ông ta. Người khổng lồ lấy tay đập họ. Họ không bị bắt bởi vì bàn tay khổng lồ của ông ta và lại bay xung quanh thân cây để hợp nhóm lại.

Suốt thời gian đó, con ngỗng Wednesday không ngừng những tiếng kêu trách móc, buộc tội vị vua. Tiếng kêu được đáp lại bởi tiếng rít của con cú. Tiếng khóc của chim đớp muỗi. Bài hát của chim sơn ca. Khi tiếng kêu của quạ vang lên, những đàn chim đột nhiên xuất hiện từ những cành cây xung quanh họ và liều lĩnh đâm đầu vào người khổng lồ. Mọi người phía dưới đều cùng Trix tham gia khích lệ.

Những chú chim mổ vào tay của vị vua khổng lồ, chân, cổ và mắt ông ta. Ông ta không có đủ tay để đập hết bọn chúng. Ông ta tựa về phía trước và phía sau, cố gắng né tránh những cuộc tấn công. Cây đậu đung đưa mạnh. Cha và Saturday thì không ngùng chặt cây đậu. Velius đứng khuỵu trên một đầu gối giữa cha và Saturday, đưa tay sang mỗi bên, và cả ba người rực lên một thứ ánh sáng tím xanh. Thân cây đung đưa kẽo kẹt, và gãy.

Peter nhảy ra đỡ lấy cha. Hoàng tử thì đỡ lấy Velius. Erik đỡ được Saturday và kéo cô ấy ra càng xa chỗ gốc cây càng tốt.

“Nhà tháp,” Trix nói thầm.

Không phải là ngôi nhà, Sunday cầu nguyện. Xin Chúa, không phải là ngôi nhà.

Thân cây lại đung đưa phía trên nhà tháp, và sau đó đổ xuống về phía cánh rừng. Nhà vua gầm gừ, gào thét, vẫn chìm trong những chú chim, đổ thẳng xuống. Khi cả nhà vua và thân cây đập xuống mặt đất, thế giới rung lên. Những người đang đứng đều bị ngã và bị phủ lên bởi một lớp những mảnh vụn.

Sunday không nhìn thấy gì. Cô mở to miệng để thở và bị nghẹt bởi cỏ và bụi bẩn. Tiếng gầm của nhà vua khổng lồ lẫn với tiếng ầm vang của trái đất, và rồi cô không thể nghe thấy gì nữa. Không chú chim nào hót líu lo. Không một chiếc lá nào lay động. Bụi đã lắng xuống.

Friday là người đầu tiên cất giọng: “Ông ta chết chưa thế?”

“Chưa.” Dì Joy là người đầu tiên lấy lại cân bằng. Dì bước đều về phía Peter và cha đang nằm, giật mạnh con dao phép thuật của Peter ra khỏi vỏ của nó. Dì thì thầm với lưỡi dao, và những biểu tượng màu xanh sáng rực theo chiều dài của nó. Dì Joy bước lên trên vương miện của người khổng lồ, kéo tóc của ông ta về phía sau, và xé toạc cổ họng ông ta một cách rõ ràng.

Một dòng máu và một làn khói đen dày phun ra từ vết thương. Mùi hôi thối của nó làm cho Sunday phải bịt miệng lại, cô bịt mũi và nuốt khan vài lần. Khi càng nhiều bóng đen như mực rời khỏi người khổng lồ, cơ thể vị vua càng co lại.

“Đi đi.” Dì Joy xua đuổi bóng tối. “Mi không được chào đón ở đây.” Màn khói lùi lại, lảng vảng xung quanh Velius và hoàng tử, và rồi biến mất về phía cánh rừng.

Con ngỗng Wednesday hạ cánh xuống bụng của nhà vua; hai chú chim bồ câu trắng đáp xuống trên cây đậu đã đổ xuống phía sau ông ta. Dì Joy vồ lấy cổ con ngỗng và dùng dao xé toạc bụng nó. “Vì máu của cháu đã cho ông ta sức mạnh,” dì nói, “bây giờ sức mạnh của ông ta sẽ trở lại với cháu.” Một màn sương khác rỉ ra từ những cái lông bị nhuốm máu, màn sương này có màu tím chứ không phải đen. Hình bóng cơ thể Wednesday hiện ra trong đó. Velius đã đứng đó để đỡ cô khi mà cô trở nên hiện lên rõ ràng và đổ sụp vào cánh tay anh.

Friday đi đến để che cho cơ thể Wednesday đang trơ ra với một tấm chăn mỏng và cẩn thận đỡ lấy cơ thể con ngỗng từ tay của dì Joy.

“Và bây giờ,” dì Joy nói, “về những cái bóng đó.” Dì vẽ một đường trên lớp đất bẩn xung quanh xác chết với một dấu của con dao, và vài cái bóng bay ra khỏi nhà vua. Một cái bóng bay lởn vởn xung quanh Friday và con ngỗng, cánh của nó sải ra.

“Peter, Trix,” dì Joy gọi, “Mau đi lấy những cái bát và hứng càng nhiều máu càng tốt trước khi mặt đất uống chúng vào. Friday, chúng ta sẽ cần đến cái kim của cháu.”

Friday, vẫn yên lặng giống như mẹ, rút cái kim ra khỏi vai cô, trong đường may của cái váy. “Rumbold, đến đây.”

“Nàng sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi từ chối phép thuật của nàng nữa chứ, cô gái.” Cậu khom lưng xuống để giảm bớt sự đáng ghét trong lời lẽ của mình. Sunday muốn cười phá lên, vì cô cũng tùng nói như vậy với dì Joy.

Dì Joy liếc mắt giận dữ. “Cậu bướng bỉnh đủ để ngăn chặn một cơn bão. Giống y như mẹ cậu.” Rumbold mỉm cười vì điều đó. “Nhung nếu cậu tiếp tục dựa vào sự giúp đỡ của Madelyn thì cơn bão đó sẽ quay trở lại với cậu đấy.”

“Cái gì cơ ạ?”

“Giống như Jack, cậu mới chỉ chuyển hóa được một nửa thôi.” Dì Joy nói. “Đáng nhẽ cậu có thể đã phục hồi hoàn toàn trong vòng một hoặc hai ngày. Nhung khi cậu giúp mẹ cậu tách cái bóng của bà ấy ra khỏi cha cậu, thì nó lại bám vào cậu.”

Cái bóng thiên thần cúi đầu xấu hổ. Dưới ánh trăng bà thu đôi cánh to lớn của mình lại và nán lại một cách buồn rầu bên cạnh bóng dì Joy.

“Chính bà ấy đã bảo vệ tôi,” Rumbold phản kháng. “Và làm như vậy, bà ấy đã suýt chút nữa giết chết cậu,” dì nói. “Cậu phải để cho bà ấy ra đi.” Dì khuỵu xuống dưới chân Rumbold và dùng con dao vẽ một đường khác trên đất, xuyên qua bóng của cậu. “Bà ấy sẽ ở lại cho đến khi mặt trăng biến mất và mặt trời mọc, rồi bà ấy sẽ ra đi. Cậu có đủ thời gian để nói lời tạm biệt với bà ấy.”

Sunday nấc lên, nước mắt chảy xuống dưới má cô và tạo thành những vệt bùn trên chiếc váy cũ kĩ đã bẩn của cô. Thất lạc quá lâu và chỉ vừa tìm thấy nhau, vậy mà giờ đây cậu chỉ có vài tiếng đồng hồ để nói về tình yêu và sự mơ hồ. Sunday nhìn về chô mà cha mẹ cô đang ngồi trên bãi cỏ, mẹ đang rúc chặt trong cái ôm vững chắc của cha. Tuy họ có chỗ không hoàn hảo, nhưng họ vẫn là cha mẹ của cô. Cô sẽ luôn luôn yêu thương họ, luôn luôn tha thứ cho họ, và cô cũng sẽ không biết phải làm gì nếu một ngày cô phải sống thiếu họ.

Friday cũng khóc, cô cúi xuống dưới chân Wednesday, khâu cái bóng của người chị gái vào cơ thể của cô ấy bằng một sợi chỉ bằng máu từ cái kim bạc của cô. Trix giữ cái bát cho cô. Peter thì khuỵu xuống trong cái bể máu của nhà vua và múc những gì anh có thể.

Rumbold nói với cái bóng “Con ...” Cậu nghẹn ngào và quay sang phía dì Joy, “Tôi không biết phải nói gì.”

“Hãy cảm ơn bà ấy đã sinh ra cậu,” Jack Woodcutter nói.

“Cảm ơn vì bà ấy đã bảo vệ cậu,” Peter gợi ý.

“Cảm ơn bà ấy vì đã ở lại lâu như vậy,” Friday nấc lên và thở ra một cách thổn thức.

“Nói với bà rằng cậu tự hào vì bà ấy,” Saturday hét lên.

“Nói với bà ấy rằng cậu sẽ luôn luôn nhớ đến bà ấy,” Trix nói.

Rumbold gật đầu trước mỗi sự gợi ý nhưng vẫn giữ một vẻ bình tĩnh đầy thuyết phục. Cậu nhìn vào cái bóng của mẹ mình và nhìn xuyên qua cái bóng đến cây đậu. Cậu mở miệng định nói nhưng rồi lại đóng chặt lại. Sự đau đớn của cậu bắt đầu thể hiện trên khuôn mặt, rồi cậu cúi đầu xuống. Sunday biết rằng cậu không muốn hình ảnh cuối cùng mà mẹ cậu nhìn thấy ở cậu lại là một con người yếu đuối. Nhưng từ sâu thẳm trong trái tim, cô cũng biết rằng mẹ cậu không quan tâm đến điều đó. Mẹ của Rumbold luôn yêu đứa con của mình như đã từng yêu, mãi mãi sẽ luôn là như vậy, cho đến khi thời gian ngừng trôi. Cũng như mẹ của Sunday vậy.

Mẹ Sunday nhìn cô và thấy được nỗi buồn ẩn trong mắt con gái mình. Bà huých vào vai dì Joy. Dì chỉ những ngón tay của mình vào cổ họng của mẹ. “Hãy nói với bà ấy là cậu yêu bà ấy,” mẹ nói.

Và vì mẹ đã nói thế, Rumbold nghe lời. “Con yêu mẹ,” cậu khóc với cái bóng và lấy tay ôm lấy khuôn mặt khổ sở của mình.

Sunday không thể đứng nhìn lâu hơn. Có thể Rumbold đã không đến vì cô nhưng cô không thể để chàng một mình như vậy. Cô thổn thức chạy đến bên chàng và quàng tay qua thắt lưng, cô ước gì có thể truyền cho chàng mọi sức mạnh có trong cơ thể gầy gò của mình. Chàng cũng ôm cô, tựa đầu vào cổ cô và để cô khóc thay cho mình khi chính mình không thể.

Sunday cảm thấy trời trở nên tối hon xung quanh họ vì cái bóng thiên thần đã bao lấy họ với đôi cánh của bà. Mẹ của Rumbold sẽ ra đi nhưng bà đã biết rằng có một người yêu thương con trai bà.

Wednesday bắt đầu động đậy trên tay Velius. Mẹ và cha vẫn níu lấy nhau trong thanh thản. Người hầu của Rumbold thì thầm vào tai Trix và đưa anh về nhà tháp. Erik và Saturday tìm lại được chiếc rìu ở gốc cây đậu - nhưng vật mà Saturday cầm không còn là cái rìu nữa. Nó là một thanh kiếm sáng loáng, cán của nó được trang trí bởi những dấu hiệu bí ẩn, giống như con dao của Peter.

“Giống với nó hơn rồi đấy.” Người chị em chiến binh của Sunday nói với khả năng chữa lành thần kì của cô ấy, cũng không bình thường lắm sau tất cả mọi chuyện. Cô vung nó lên một cách mạnh dạn. Người bảo vệ tóc đỏ nhảy ra ngăn cô không tự làm đau bản thân cô một lần nữa.

Sự hỗn loạn đã kết thúc. Wednesday đã an toàn. Nhà vua đã chết. Mẹ của Rumbold cuối cùng cũng được yên nghỉ trong sự yên bình vĩnh hằng xứng đáng với bà. Dì Joy đã được chứng kiến sự hàn gắn của thế giới. Họ đều đứng đây, Sunday trong bộ váy ngủ cũ của cô, giữa bể máu của người khổng lồ và cây đậu đã bị đổ, tắm mình trong ánh trăng tĩnh lặng và bao quanh bởi những người cô yêu thương nhất trên thế giới. Họ sẽ tiếp tục sống, và theo thời gian, tất cả rồi sẽ ổn thỏa. Chỉ có điều không phải cùng lúc. Đây đã là sự kết thúc rồi.

Vào lúc đó, Sunday cảm thấy hoàn toàn, hoàn toàn cô đơn.

Cô để Rumbold đi. Sau đó cô quay người và đi bộ về nhà tháp, một bàn chân trần đi trước bàn chân còn lại, quay về với sự điên rồ yên tĩnh của cuộc đời cô trước kia. Trix đi ngang qua cô trên đường quay về, mang theo chiếc gối thêu của Friday trên tay.

“Sunday, đợi đã.”

Cuối cùng. Cuối cùng, Rumbold cũng gọi cô. Cuối cùng, khi cô không còn muốn quay lại nữa. Cô nhìn chằm chằm vào nhà mình, vào cái tháp lòe loẹt nhô ra khỏi nó, nơi đã là nhà của cô, luôn luôn và sẽ mãi mãi là như vậy. Cô tiếp tục bước đi. Có thể bây giờ Wednesday sẽ là hoàng hậu, mẹ sẽ cho Sunday căn phòng của Wednesday.

“Ta xin lỗi,” cậu nói.

Cô dừng lại và lấy bàn tay giữ chặt ngực, băn khoăn liệu một trái tim đã tan vỡ quá nhiều lần trong những tuần qua còn một phần nào đủ lớn nữa để vỡ vụn. Đừng làm thế, cô khẩn nài một cách im lặng.

“Sunday, xin nàng,” cậu khóc. “Đừng rời bỏ ta một lần nữa.”

Cô từ chối quay lại, làm vậy sẽ phá tan sự quyết tâm của cô. “Hãy chú ý đến mẹ chàng. Chàng không còn nhiều thời gian đâu,” Sunday nói. “Rồi về nhà đi. Hãy đi mà không có em.”

“Ta không biết phải làm thế nào.”

Cô nhắm mắt lại. Có thật nhiều niềm vui trong lòng cô, nhưng cũng có quá nhiều đau khổ. Những người mẹ đỡ đầu của họ được đặt những cái tên thật khéo léo. Họ làm nên một đôi thật xứng.

“Muộn rồi,” cô thở dài. “Em mệt rồi” - Điều đó là sự thật - “và em đang rất bẩn thỉu” - cô không muốn nghĩ đến đống bùn đất đang bao phủ từ đầu đến chân cô - “và...”

Không khí xung quanh cô sáng lên lung linh màu xanh và lấp đầy bởi những tia chớp làm cho cả tóc và cơ thể cô dựng thẳng lên. Chân cô rời khỏi mặt đất một lúc, và những giọt nước mắt được lau khô trong ánh nắng ấm áp vô hình. Hạnh phúc vô hạn tràn đầy trong cô và cô rực sáng từ bên trong. Khi chân cô chạm xuống mặt đất và bụi tiên màu xanh đã mờ dần, cô thấy bản thân mình trở lại trong chiếc váy dạ hội màu bạc và vàng. Tóc cô đã sạch và được buộc ra sau bởi cái kẹp tóc kì lạ của Thursday. Thậm chí cả chất bẩn dưới móng tay cô cũng biến mất. Cô nhấc váy lên để nhìn xem máu dính ở chân cô đã được rửa sạch, và cô chỉ đi có một chiếc giày. Chẳng còn lí do gì, Sunday quay lại.

Gia đình cô mỉm cười với cô.

Dì Joy huyền bí đã tắm sạch cho cô và tất cả mọi người: mẹ, cha, Peter, Friday, Saturday - thậm chí cả Trix - đều được trang điểm giống nhau với những bộ quần áo và trang sức sặc sỡ. Velius đứng với một tay vòng qua Wednesday đang mặc một bộ váy cổ tích màu xám xanh mà cô đã mặc đến buổi khiêu vũ lần đầu tiên.

Rumbold đứng trước Sunday, vẫn đẹp trai như trong trí nhớ của cô, người hầu đứng bên cạnh chàng. Trên đôi tay đang mở rộng của chàng là cái gối của Friday. Trên cái gối đó là chiếc giày còn lại của Sunday.

“Và?” Rumbold hỏi.

“Và chúng ta đều phải chịu những người mẹ đỡ đầu tò mò đã thể hiện quá nhiều quyền lực đối với những đứa con của họ.”

Sunday nói tiếp.

“Đồng ý,” cậu nói.

“Mặc dù vậy, có điều gì đó không ổn lắm,” Sunday nói, và Rumbold cau mày. Cô đi về phía cậu, với tay lên, làm rối mái tóc đã được phép thuật chải chuốt gọn gàng của cậu như nó vôn vậy. “Tốt hơn rồi,” cô nói.

Sunday và hoàng tử của cô nhìn nhau một lúc rất lâu. “Ta có thứ này cho nàng,” cuối cùng hoàng tử nói.

“Chàng có sao?”

Cậu gật đầu. “Em có vẻ như đã nhầm một bối cảnh lặp lại rồi.” Cậu ra hiệu về phía chiếc giày và ngôi nhà hình đôi ủng ở phía sau cô. Nếu như cậu biết rằng cô đang mặc bộ váy cưới của Tuesday... “Ta mừng vì mình đã không hái nhiều hơn một bông hoa trên bụi cây ấy,” cậu thì thầm. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình nếu nàng bị mất một chân.”

“Chàng chắc nó là của em chứ?” Cô nói đùa.

“Chiếc giày này thuộc về người con gái nắm giữ trái tim ta,” cậu nói. “Nó thuộc về người bạn tâm giao của ta. Nó thuộc về công chúa của ta.”

Sunday như tan chảy khi nghe những lời nói của chàng. Hi vọng nở rộ từ bên trong cô và cô cảm thấy mình như sống lại. Cô với tới chiếc giày của mình, nhưng Saturday đã vồ lấy nó khỏi cái gối trước khi cô có thể chạm vào. “Tuyệt thật.” Chị cô khóc. “Em tưởng là em đã đánh mất nó. Cảm ơn chàng vì đã mang nó về, anh yêu.” Saturday diễn cảnh quẳng chiếc giày của mình đi và rồi cố gắng nhồi bàn chân như tượng của cô vào chiếc giày bằng bạc và vàng thanh mảnh. Khuôn mặt cô ấy lúc cố gắng đi giày vào làm cho bản thân cô cân xứng với thanh kiếm mới, khiến cho Sunday bật cười.

Đôi khi họ hài hước như vậy nhưng cô mừng vì luôn có các chị em bên cạnh. Cô chùi tay vào váy của Tuesday, cảm thấy Thursday ngay ở trên cái kẹp tóc và nụ hôn của Monday trên má cô. Tất cả các chị đều ở đây. “Đồ ngốc.” Friday nhảy đến, giật chiếc giày từ tay Saturday, và đẩy cô suýt ngã lăn xuống đất. “Em sẽ làm hỏng nó vì đôi chân voi của em mất. Đây rõ ràng là giày của chị mà.” Cô nhấc chiếc váy nhiều lớp của mình lên.” Chị thấy chị cũng có thể là công chúa như bất kì ai.”

Sunday lúc này buộc phải hành động, vì Friday không cao hơn cô và chắc chắn bàn chân cô ấy sẽ vừa với chiếc giày. Cô cau mày và giật chiếc giày khỏi tay Friday.

Friday cười và hôn đùa cô, rồi quay trở lại chỗ cái bóng thiên thần và dựa vào cây đậu. Cô và Madelyn đều giơ tay lên trời ám chỉ chiến thắng.

Rumbold làm điểm tựa để Sunday đi giày vào. “Em không thể hứa trước về một kết thúc hạnh phúc,” cô thừa nhận và nắm lấy tay chàng. “Nhưng em có thể hứa với chàng về một cuộc sống thú vị.”

“Một người đàn ông không thể chịu nổi một tương lai tươi đẹp hơn.”

Họ cười với nhau.

“Ta có thể hơi táo bạo, hỡi quý cô Woodcutter...” Cậu bắt đầu không nói “Sunday,” và lại cười. “Em có nghĩ là mình cũng cảm thấy từ trong trái tim đủ táo bạo để hôn ta không?”

Sunday băn khoăn liệu chàng mất bao lâu để có thể hỏi được điều đó. Và mặt trời của ngày mới lên đến đỉnh để chào đón tất cả họ. Cô cũng đã nghĩ vậy.
Bình Luận (0)
Comment