Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 118

Editor: Kinh thuế

Dư Dịch lắc đầu nở nụ cười, ngồi xuống cạnh Dư Châu, có điều, cậu cũng hay vô tình liếc nhìn về phía Kính Nguyệt Sâm, mi tâm khẽ nhăn lại.

Sâm tử, hôm nay quá mức trầm tĩnh, có lẽ, bình thường cậu ta cũng vậy, nhưng, hôm nay cậu ta vẫn có điều gì hơi khác, tuy nhìn không bề ngoài không có gì nhưng cậu vẫn cảm giác được, toàn thân cậu ta đều tỏa ra cái loại lạnh lùng nhàn nhạt, so với trước kia càng khiến người cách xa hơn.

“Châu Châu, bọn anh muốn tham gia trận đấu lam cầu, em muốn tới xem không?” Dư Dịch nhìn về phía Dư Châu, gần đây con bé không đi học sẽ về thẳng nhà, giảm béo rồi lại giảm béo, cũng đã lâu chưa được thoải mái một phen. Trước kia, con bé rất thích xem lam cầu phải không? Không đúng, hẳn là xem soái ca đánh lam cầu mới đúng. Mặc kệ nhìn cái gì cũng được, chỉ cần con bé thoải mái chơi là được.

Nếu không, cuộc sống mà tiếp diễn như vậy, phỏng chừng em gái cậu sẽ sớm thành ni cô mất.

“Trận đấu lam cầu, lam cầu hả?” Dư Dịch theo bản năng bóp trán, trái lam cầu đã đập vỡ đầu Dư Châu, khiến cho cô nhập vào thân thể này.

Cho nên, bây giờ cô cực kì ghét lam cầu gì đó, càng chán ghét bất cứ loại hình cầu nào, bởi vì, bây giờ cô cũng là hình cầu.

Có điều, nhìn vài ánh mắt phía sau anh trai như muốn nuốt sống cô kia, cô chỉ có thể gật đầu một cái, thật sự, cô không muốn đi, chỉ có điều, trong ánh mắt của bọn họ không ngừng nói, muốn cô đi, muốn cô đi. Thôi, đi thì đi thôi, có điều, cho dù đi xem trận đấu, cũng không được như cô trước kia. Không sao cả.

Sắp xếp xong đồ đạ, cô muốn bắt đầu đi học, cô nhẹ nhàng ngước mắt lên khẽ nhìn qua, người ngồi phía trước cô Kính Nguyệt Sâm, đáy mắt như bị một trận sương mù vây quanh, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Một tiết học trôi qua rất nhanh, kỳ thật cô cũng không nghe được thầy giáo đang giảng cái gì, dưới bàn học, tay cô không ngừng vỗ xoa đầu gối của mình, nhóm Dư Dịch mệt mỏi không đứng thẳng dậy được là do lưng bọn họ cõng cô, nhưng, trước đó cô cũng đã chạy một cự ly dài rất lâu, hơn nữa, hai chân cô còn phải gánh trách nhiệm nâng đỡ cơ thể to lớn thế này, quả thực quá vất vả rồi, trước kia Dư Châu đi vài bước đã mệt mỏi, chứ đừng nói gì đến việc chạy bộ thời gian lâu.

Tiếng chuông tan học vang lên, tiếng ồn ào râm ran lên, đây là tiết cuối cùng của buổi sáng, cô một bước cũng không dời khỏi chỗ ngồi, rất nhiều thời điểm, cô cảm thấy có những ánh mắt đặc biệt nhìn cô chằm chằm, đều đến từ những học sinh trong lớp này, cô nắm tay đặt trên đùi của mình, lông mày nhíu lại, có lẽ, bây giờ trong mắt bọn họ, cô trở thành người ngoài hành tinh rồi.

“Em gái Tiểu Trư, chúng ta đi thay quần áo đi, nhớ đến trận đấu.” Đan Gia Dật tay khựng lại giữa không trung, cũng là do bị đôi mắt Dư Châu nhìn chằm chằm, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Anh xin em, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh được không, mặc dù cô rất béo, nhưng cậu cũng không muốn ăn đống mỡ như cô đâu.

Bởi vì, cậu quyết định ăn chay.

“Tiểu Trư, đừng nhìn anh như kẻ thù thế được không, anh là Dật ca ca của em đó.” Cậu xấu hổ thu tay lại, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng, bây giờ, cậu luôn cảm thấy thật không thoải mái, nhất là khi bị cô nhìn chăm chú như vậy, ánh mắt như vậy, khiến cậu cực kì ngại ngùng nhé.

Trong mắt cô, bây giờ khéo cậu không chỉ là hồ ly, có lẽ đã biến thành lang sói rồi.

Cùng họ với sắc lang.

Dư Châu đứng lên, cực kì lựa thời gian đi qua anh ta, phòng học khá lớn, nếu không, cô thật sự muốn bắt anh ta đi chèn chết luôn, cô họ Dư không phải tiểu, kỳ thật, cô rất ghét khi người khác gọi cô là Tiểu Trư, nhất là từ mồm những người con trai này nói ra, bởi vì nó giống như bị thay đổi hương vị, cô thật sự thành trư.

“Em gái Tiểu Trư, em đúng là tuyệt tình, ngày hôm qua, anh đã liều mạng cũng em, nếu không, sao em có thể đi đến đích được?” Đan Gia Dật vòng tay trước ngực đứng sau lưng Dư Châu nói, Tiểu Trư này, tính tình cũng thật lớn, vẫn là trước kia đáng yêu hơn chút, bây giờ, rất đáng giận.

Dư Châu quay đầu, thịt trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Gia Dật, nếu tôi là anh thì sẽ đi ngay đến trận đấu bây giờ, mọi người đều đi rồi, bây giờ chỉ còn mình anh, anh xác định muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với tôi?”

Cô đã không nói gì, chính là hy vọng anh ta có thể tự trọng một chút, nhưng người con trai này sao có thể dài dòng như vậy, tất cả mọi người đều đã đến sân thi đấu, anh trai cô cùng Tả Tư Viêm cũng đã đi, chỉ còn mình anh ta ở trong này lầm bầm lầu bầu, không biết đang nghĩ cái gì. Anh ta không muốn xem, cô vẫn muốn.

“Á, trận đấu của anh.” Đan Gia Dật nhìn đồng hồ trên tay, bộ dáng như trời sắp sập xuống, cậu chạy vọt đi, dường như còn có gió thổi, khiến hai mắt Dư Châu không khỏi hoa lên.

Sức bật rất tốt, tốc độ nhanh như vậy, dường như, anh ta bình phục rất tốt rồi.

Cô cũng khỏi phải lo lắng, anh ta đi đánh lam cầu, nếu do nhất thời không chú ý để lam cầu nện vào, không bị đập đến mức choáng váng như cô là tốt rồi. Cô không nghĩ mình gánh được trách nhiệm này đâu, đương nhiên càng đừng nghĩ đến chuyện bao nuôi.

Một làn gió mát nhẹ lướt qua cô, cô nghiêng đầu, thấy được bóng lưng Kính Nguyệt Sâm, hóa ra, anh ấy vẫn luôn ở đây.

Nhẹ nhàng lắc đầu một chút, tay cô không tự giác phủ lên lồng ngực của mình, mà lúc này Kính Nguyệt Sâm cũng đột nhiên dừng bước.

Xoay người, khóe môi cong lên lại lạnh lùng như không có biểu hiện gì.

“Chúc mừng cậu, chiến thắng.” Giọng nói giữa lớp học trống vắng nên cực kì rõ ràng, lúc này ngoại trừ cô không thấy người thứ hai nào khác, lúc nào mà mọi người đã đi hết chỉ còn cô và anh vậy.

Rõ ràng là hai người quen biết, nhưng, lúc này, trong mắt đối phương, chỉ nhìn thấy một loại lạ lẫm. Nhất là khi anh nhìn cô.

Hơi lạnh lùng, lại cao cao tại thượng, còn có chút đùa cợt.

“Dư Châu, hy vọng cậu không để tôi thất vọng?” Môi của anh khép mở, để lại mấy chứ, tuy rất nhẹ, còn không mang theo nhiều giọng điệu, nhưng lại khiến Dư Châu cảm thấy một loại lãnh ý từ lòng bàn chân truyền đi khắp người, cô không rõ ý tứ của anh là gì, cái gì gọi là không để anh thất vọng, cô vừa muốn mở miệng hỏi, có điều, Kính Nguyệt Sâm đã quay người đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất nơi cửa lớp.

Trong phòng học chỉ còn mình cô, cô thất thần nửa ngày, ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm, lúc này mới chậm rãi nâng đôi chân bé nhỏ béo ú lên, đi ra ngoài, nếu đứng ở đây có thể nghĩ thông suốt, vậy cô đã sớm nghĩ ra rồi.

Trận đấu lam cầu phải không? Cô thật sự muốn biết, chỗ đó sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao, Dư Châu đã từng bị khối lam cầu đó đạp cho chết, cho nên, cô mới có thể trùng sinh.
Bình Luận (0)
Comment