Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 137

Liên, dường như không còn xuất hiện nữa rồi, cô không biết làm gì lúc này, chỉ hy vọng tìm được chút bình tĩnh và bình yên, tất cả mọi người trong trường cũng không đáng sợ, căm thù của Thẩm Vũ Âm cũng không là gì, nhưng, cô lại muốn đến chỗ này, cô tự nhủ chỉ là thư giãn một chút mà thôi.

Có điều, dường như cô cũng không có tâm tình này.

Liên, vì sao không xuất hiện, dườn như trước kia, cô chỉ cần đứng ở đây, có khi, ngước mắt cũng đã nhìn thấy anh đang đeo mặt nạ, cho dù nhìn không rõ khuôn mặt ấy, nhưng, vẫn cảm giác được sự ấm áp của anh, khiến người bên cạnh hoàn toàn thả lỏng.

Có phải sau này anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa không, nghĩ đến đây, cô khẽ khàng buông mí mắt, nơi vòm ngực không khỏi nhói đau, vĩnh viễn là một khái niệm rất mơ hồ.

Cô cười nhẹ, thịt trên mặt ngày càng nhiều, chỉ qua mấy ngày, thể trọng đã dễ dàng tăng lên, bây giờ, cô lại trở về là Dư Châu trước kia.

Đứng dậy, cái cây bị cô dựa lâu dường như cũng khẽ lắc lư, rơi xuống vài chiếc lá, chậm rãi rơi xuống trước mắt cô. Dường như, từ nay về sau, không thể lại gần nữa, nếu không, thật sự sẽ dựa đổ cây mất.

Cô vỗ vỗ chỗ ngồi của mình vào gốc cây, sau đó xoay người rời đi, sau đó lại luyến tiếc quay đầu nhìn, hy vọng có thể xuất hiện kì tích như cô mong muốn, chỉ là, đáng tiếc, không có vẫn là không có.

Đi chầm chậm, cô vốn đi cũng rất chậm, dường như đang chờ đợi người nào đó, một người có lẽ sẽ không xuất hiện nữa.

Ngây ngốc ngẩng đầu, vẫn là bầu không khí nặng nề khiến mi tâm cô nhíu chặt lại, buồn cười hơn, người mà cô muốn chờ thì không gặp được, lại đợi được người cô không muốn nhìn thấy mặt nhất.

Thẩm Vũ Âm thanh tú trong đồng phục bạch sắc quý tộc, khẽ liếc cũng nhận ra thân hình mềm mại, xinh xắn động lòng người, ngoại trừ hận ý tràn ngập trong mắt, cũng không cần lộ ra toàn bộ thế chứ, cô ta có lẽ không biết khuôn mặt mình bây giờ vặn vẹo xấu xí đến mức nào.

“Dư Châu, tôi ghét cô.” Cô ta đứng ở chỗ cách xa Dư Châu, âm thanh cũng phát ra qua từng kẽ răng nghiến chặt.

“Đã biết, tôi cũng không thích cô.” Dư Châu hào phóng tiếp nhận toàn bộ chán ghét của cô ta, cô cũng không phải tiền bạc, đương nhiên không thể khiến cho tất cả mọi người yêu thích, tuy nhiên, số người căm ghét cô trong trường nhiều hơn thì phải.

“Dư Châu, nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không cố ngây ngốc ở ngôi trường này thêm nữa.” Thẩm Vũ Âm châm chọc nói, bị tất cả mọi người chán ghét như thế, còn có thân hình khổng lồ kia, cô ta vẫn còn giả ngốc ở lại, cô cảm thấy thấy thần kinh cô ta đúng là không bình thường mà.

Dư Châu cũng không tức giận, nếu đơn giản vậy đã bị chọc giận, vậy cô cũng không phải là Dư Châu nữa rồi.

“Đáng tiếc, tôi không phải cô.” Âm thanh bình tĩnh, mặc kệ Thẩm Vũ Âm nói cái gì, cô đều có thể thoải mái đáp trả. Dù sao, cuối cùng người bị tức chết cũng không phải cô.

“Tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật lớn vì cái tát kia.” Quả thật Thẩm Vũ Âm đã tức giận đến đỏ cả hai con mắt rồi.

Tay cô sờ nhẹ lên má, vẫn cảm thấy được cảm giác bỏng rát của da thịt, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy, không chỉ cô ta, cả cô cũng cảm thấy mình đang thảm bại xuống, tuy ngoài mặt không ai nói gì, nhưng, ai biết sau lưng sẽ bị họ cười nhạo thế nào chứ.

“Đó không phải điều cô mong muốn sao?” Dư Châu hơi nghiêng đầu, trên mặt có chút vui vẻ lạnh lùng, “Chẳng phải cô muốn để tất cả mọi người thấy tôi bắt nạt cô sao, tôi chỉ tạo cơ hội thể hiện cho cô thôi, nói ra cô còn phải cảm ơn tôi mới đúng, nhờ tôi, màn kịch rẻ tiền của cô hoàn mỹ hơn bao nhiêu.”

Nói xong, cô cúi đầu, nhìn đôi chân to, thân hình nặng nề, đứng một lúc thôi chân đã đau nhức rồi, cô ta muốn nói cái gì nhanh một chút đi, nhả từng câu một như vậy, phiền phức quá.

Thẩm Vũ Âm bối rối xoay đầu, sắc mặt xoay chuyển từ đen sang trắng bạch, xấu hổ quay mặt đi, không ngờ cô ta thế mà phát hiện ra hết thảy, lúc đó chắc chắn cô ta đang thầm cười nhạo cô, chắc chắn rồi, vậy nên, cô ta mới tát cô như vậy, lúc đó, cô ta không chỉ tát thẳng vào mặt cô mà còn tát nát tự ái của cô.

“Nếu cô không có chuyện gì, tôi đi trước đây, tôi cũng không có nghĩa vụ phải đứng cùng cô ở đây. Bởi vì” Dư Châu ngừng lại, “Chúng ta đâu có quen biết gì.”

Có chuyện gì, cứ việc đến đây, cô sẽ mở sắn hai tay đón nhận.

Cô đi về phía trước, Thẩm Vũ Âm cũng tiến về phía trước một bước.

Khác thường như vậy, Dư Châu nhìn Thẩm Vũ Âm đang với tay về phía cô, mắt khẽ nheo lại, sao vậy, thẹn quá hóa giận rồi, còn muốn giết người giệt khẩu, không phải cô ta quên cô to lớn thế nào chứ, đâu dễ di chuyển, còn muốn đi báo thù cho cái tát kia nữa.

Thẩm Vũ Âm vươn đôi tay run rẩy, kì thật cô cũng không biết mình đang làm cái gì, cô chỉ muốn cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, con bé mập mạp này, chính là khắc tinh của cô, cô ta biết rõ mọi chuyện hơn những người khác, dường như, một mặt khác biệt của cô chỉ bị cô ta bắt gặp, cô sợ hãi, cô ta thật đáng sợ. Cô không muốn thừa nhận mình sợ cô ta.

Nếu như, trên đời này không còn Dư Châu nữa, sẽ tốt đẹp biết bao, nếu như không có cô ta, thế giới của cô sẽ trở nên hoàn mỹ.

Chỉ là sự việc không phát triển như dự đoán của cô, tay của cô vừa muốn chạm đến Dư Châu thì cùng lúc Dư Châu dùng loại tốc độ cực nhanh tránh sang bên cạnh một chút, sau đó Thẩm Vũ Âm lỡ bước chạy về phía trước, chỉ là cả hai người đều không nhận ra, phía sau các cô là một bậc thanh, rất cao.

“Á…”Một tiếng thét chói tai truyền đến, Dư Châu mở to hai mắt, xoay người. Muốn kéo cô ta lại, tuy, cô ta rất đáng ghét, nhưng cô cũng không độc ác đến mức muốn cô ta chết, đáng tiếc tay chân cô chậm chạp, chỉ còn kịp thấy Thẩm Vũ Âm như trái bóng lăn tròn xuống dưới, càng gia tăng âm giọng la hét của cô ta, khiến người nghe không khỏi kinh hoàng như tiếng quỷ gào.

“Tiểu Âm.” Cách đó không xa truyền đến giọng thất thanh, Dư Châu lặng người nhìn người ngã sấp trên mặt đất kia, thậm chí, quên mất tay mình vẫn đang ngừng trên không trung.

Đan Gia Dật vội vàng chạy tới, nhưng, nhìn Dư Châu rối loạn lại sốt ruột chạy đến xem người khác.

“Tiểu Âm.” Cậu ta cúi người, vội vàng nâng Thẩm Vũ Âm dậy, trên trán cô ta là dòng máu nhỏ, chảy lặng lẽ thấm đẫm cả bộ quần áo trắng thuần khiết.

“Dư Châu, em nhanh rời khỏi chỗ này, nếu không, ai cũng không bảo vệ được em.” Đan Gia Dật quay đầu lại, ánh mắt chưa bao giờ âm trầm như vậy, đôi mắt lạnh lùng hơn băng như xuyên thấu qua người cô.

Cho dù có căm hận thế nào, cũng không nên làm hại đến tính mạng người khác, Tiểu Trư, thật sự khiến cho người ta quá thất vọng rồi.
Bình Luận (0)
Comment