Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 175

Editor: Kinh thuế

Cô xoa trán, ngón tay yếu ớt như măng non mới nhú ngọn đầu xuân, cả tối qua không về nhà, không biết cả nhà lo lắng thành dạng gì rồi, không chừng còn nghĩ cô bị bắt cóc mất, thật là, cô có bản lĩnh gì chứ, muốn bắt cóc cũng là cô bắt cóc người khác, bắt nạt người khác, nếu dám gây sự với cô, cô nhất định sẽ đánh người đó đến bố mẹ cũng không nhận ra.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Âm thanh truyền đến từ góc phòng, âm điệu trầm thấp, đầy từ tính, may mắn chỉ có cô được nghe nếu để đám háo sắc trong trường nghe qua, chắc chắn sẽ có bạo loạn, còn chưa kể khuôn mặt yêu nghiệt nào đó, may mắn anh luôn đeo mặt nạ, nếu không người khác không điên thì chính là anh điên.

“Không có gì.” Dư Châu nhảy xuống giường không muốn nói gì nhiều, nói cái gì bây giờ cũng đều là vô dụng, phải chờ cô trở về mới biết được tình hình cụ thể.

Kính Nguyệt Liên ngẩng đầu, ngước mắt nhìn trần nhà, rất yên tĩnh không có âm thanh nào, dường như cậu ta đã đi.

“Cậu ta đi rồi, em có thể ra khỏi đây.” Anh tựa người cạnh chiếc tủ, trong tay cầm một chén nước.

“Sao anh biết?” Dư Châu ngạc nhiên nhìn lại, dường như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh, kể cả khi nào cô đi, khi nào Kính Nguyệt Sâm đi, thậm chí có ai trong căn phòng ngoài Kính Nguyệt Sâm không, nếu quả thật như vậy, anh có thể dễ dàng ra khỏi chỗ này mới đúng, tại sao phải chịu bị giam giữ ở nơi như ổ chuột này, tuy mình anh ở cũng không quá chật.

Kính Nguyệt Liên chỉ lên trên đỉnh đầu: “Cậu ta ở ngay phía trên chúng ta.” Nói xong, anh nhấp một ngụm trà, Dư Châu kinh ngạc nhìn anh, dường như chưa tiêu hóa nổi thông tin kinh khủng này.

“Nửa năm qua, anh đều nghe đi nghe lại những âm thanh này, trong đây rất yên tĩnh nên phía trên chỉ cần có chút động tĩnh đều có thể nghe được.” Kính Nguyệt Liên rót thêm một cốc khác, đi đến bên Dư Châu, đặt vào tay cô trong ánh nhìn chằm chằm soi mói của Dư Châu, hết cách trong này chỉ có một cái cốc, dù cô không thích cũng phải chấp nhận.

Dư Châu khách khí nhận lấy, uống một ngụm lớn, hai mắt hơi khép lại, sương mù nhưu lan tỏa sau đó nhanh chóng biến mất khi cô mở mắt ra lần nữa.

Gần nửa năm, anh đã trải qua quãng thời gian tịch mịch đến mức nào, ngoại trừ sách ra, không tin tức, không bạn bè, càng không có ai nói chuyện cùng, dường như, đều là do anh tự nói tự nghe, như vậy mới cảm thấy mình vẫn còn giao tiếp được.

Mà ngay cả khuôn mặt cũng phải mang mặt nạ che kín, rõ ràng là cùng một khuôn mặt không những không thể cho người khác biết mà ngay cả chính anh cũng không có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của chính mình.

Trên thế giới này, nhà Kính Nguyệt chỉ có một cháu trai, cũng chỉ có một người thừa kế, bởi vì song sinh chính là phạm phải nguyền rủa của dòng họ.

Không phải anh thì chính là cậu ta, dưới ánh mặt trời chỉ cho phép một người tồn tại.

“Trở về đi, không có việc gì đâu, tin tưởng anh.” Lời nói ấm áp, ánh mắt ôn hòa khiến cô không tự chủ được gật nhẹ đầu tin tưởng.

Dư Châu hơi mím môi, đúng vậy, chỉ cần cô trở về sẽ không có chuyện gì nữa, không biết mẹ có xúc động dữ dội lắm không.

Nghĩ đến đây đúng là đau đầu mà, bây giờ còn phải tìm lý do, mà cô không tài nào nghĩ được lí do tốt lành nào cả.

Bởi vì, cô hoàn toàn không biết nói dối, trời chứng giám trước giờ cô đều có sao nói vậy, không biết lòng vòng. Hơn nữa còn phải nhìn mặt mẹ Hứa Nhu, cô không muốn lừa dối mẹ chút nào.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy chóng già đấy.” Kính Nguyệt Liên vẫn cười, bộ dáng lại cố nén cười cực kì thiếu đánh.

“Vâng.” Dư Châu gật đầu một cái, cô thật sự cũng muốn sớm rời đi, nếu không, lát nữa trời đã sáng rõ, bộ quần áo đen dạ hành này của cô mà mặc ra ngoài không phải xã hội đen cũng là trộm, cô lại suy nghĩ vớ vẩn rồi.

Chỉ là, cô liếc xéo nhìn Kính Nguyệt Liên, người nào đó còn nhiều tuổi hơn cô nhé, chưa kể thân thể này còn nhiều hơn cô hai tuổi, cho nên người phải lo sẽ già là anh mới đúng.

“Anh còn nhiều tuổi hơn em nhiều.” Cô không khách khí đáp trả.

“Ha ha ha.” Kính Nguyệt Liên nhẹ nhàng sờ vào chiếc mặt nạ trên mặt, kỳ thật cậu vẫn còn rất trẻ, có điều trải qua quá nhiều chuyện rốt cuộc vẫn có phần thành thục hơn người. So với những người con trai con gái cùng độ tuổi đà không còn sự hồn nhiên, vô tư nữa.

“Đàn ông trẻ lâu hơn phụ nữ.” Anh nói lại.

Dư châu nhăn chặt lông mày, người đàn ông này, nhất định phải cãi thắng cô mới được hả, không có chút ý thức nào cô là phụ nữ phải không.

“Cho nên, chúng ta vừa vặn xứng đôi với nhau.” Kính Nguyệt Liên bật cười thích thú, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.

“Em nghĩ anh nên đi sửa tên đi.” Dư Châu thành thật nói, đương nhiên chân cũng bước về phái cửa ra, cô muốn nhanh chóng trở về nhà, nếu hôm nay cô còn không trở về, người nhà cô bên kia sẽ trực tiếp giết cô mất.

Kính Nguyệt Liên hứng thú nhìn lại, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ cũ, nhìn cô phải đi, lòng anh quả thật có chút khó chịu.

“Đổi thành tên gì?” Nhưng anh vẫn cười, nụ cười thâm u tịch mịch.

“Khuynh Thành.” Dư Châu nghiêm trang nói, kỳ thật cô cảm thấy cái tên này mới phù hợp với người như anh, khuôn mặt lớn lên yêu nghiệt, làn da do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời mà trắng hơn cả con gái, khuynh thành, cười một cái nghiêng thành, cười cái nữa mất nước, đúng là cực kì phù hợp mà.

“Cũng đúng.” Kính Nguyệt Liên nhìn cô rời đi, “Anh sẽ nhớ kỹ cái tên này, lưu lại cho bảo bảo của chúng ta dùng.”

Mà lời của anh trực tiếp khiến đầu Dư Châu đánh nhau với bức tường bên cạnh, hai mắt Kính Nguyệt Liên vui vẻ nheo lại, đúng là nha đầu ngốc.

Dư Châu đau đớn xoa đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Kính Nguyệt Liên, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, đây là người do trời phái xuống để khắc cô hả, mà cô cũng không nhận ra, cô cũng chính là người sinh ra để khắc một Kính Nguyệt Liên.

Kính Nguyệt Liên người thừa kế chính thức nhà Kính Nguyệt lại vì cô mà thỏa hiệp, đây là vận mệnh sao hay là thử thách.

Cô mở cánh cửa nhỏ ra, quả nhiên giống như lời Kính Nguyệt Liên nói, bên trong không còn người nào, mà nhìn sắc trời bên ngoài đã dần lộ ra tia sáng hừng đông, chắc tầm năm giờ sáng, trên bàn còn lưu rất nhiều sách, hơn nữa đều có nếp gấp từng xem qua.
Bình Luận (0)
Comment