Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 82

Cậu không muốn, cũng không nghĩ đến, mỗi người đều có lòng tự tôn của riêng mình, bây giờ em gái đang bắt đầu có cuộc sống mới của riêng nó, cậu không muốn cô lại phải cố đi dung nhập vào một thế giới khác không thừa nhận cô.

Trận thi đấu thể thao này, không có quan hệ gì với con bé cả.

“Em sẽ không bỏ cuộc.” Dư Châu đặt tay trên cửa sổ xe, dường như, hé ra khuôn mặt mập mạp không tìm được nét nào là xinh xắn, càng không thấy chút đáng yêu nào, chỉ khi cô hơi híp mắt lại mới thấy được chút trong trẻo không nói nên lời.

“Châu Châu, em muốn anh tức chết sao?” Dư Dịch tức giận đến tóc cũng muốn dựng ngược rồi, quả thật có loại xúc động muốn lao đến bóp cổ người bên cạnh.

“Anh vẫn sống đấy thôi.” Dư Châu chán nản mở miệng, liếc mắt nhìn thấy được người lái xe đang cố mím môi không cười, cô cậu chủ gần đây cãi nhau luôn như vậy, mà người duy nhất được xem trò chính là ông.

“Anh sắp rồi!” Lông mi Dư Dịch chớp loạn, lồng ngực phập phồng dữ dội, cho thấy hiện tại cậu quả thực đã bốc hỏa, muốn bình yên hãy mau tránh xa.

“Vậy, sang năm em sẽ mang hoa cúc cho anh, em biết anh thích màu vàng nhất mà.” Cô bình tĩnh tựa người ra sau, cũng không lo lắng cỗ xe có bị cái dựa này làm lật không, trải qua nhiều lần thử nghiệm như vậy, cuối cùng cô cũng tin tưởng chiếc xe này vững chắc hơn cô tưởng rất nhiều.

“Dư Châu, em chết với anh.” Dư Dịch nghiêng người, hai tay đặt trên cổ Dư Châu, mà cô chỉ nhướn hai mắt lên rồi khép lại: “Muốn giết thì làm nhanh lên, em buồn ngủ, về nhà còn phải giảm béo nữa.”

Dư Dịch nghe xong, dùng hết sức kìm lại cơn giận lại muốn trào ra lần nữa. Cậu từ từ buông tay xuống, hít sâu, cậu bị cô làm cho tức muốn điên lên rồi.

“Anh, anh yên tâm đi, em không còn là Dư Châu trong quá khứ, sẽ không cho người khác cơ hội chê cười mình đâu.” Cô nhìn ra bên ngoài, lời vừa nói thành công dập tắt lửa giận của Dư Dịch.

Không còn là quá khứ, đương nhiên, sẽ không đi làm những chuyện như trước đây, muốn cô là bệ lót cho Thẩm Vũ Âm, cũng phải xem cô ta có bản lãnh này không đã, cô sẽ không hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác, bởi vì, cô không tốt đẹp như vậy, muốn cô thua, đều phải do tự bản thân cô.

Bên ngoài, phong cảnh lùi nhanh về phía sau, nhìn thấy rồi nhanh chóng lướt qua trong mắt cô. Giống như cuộc sống quá khứ đã lùi về dĩ vãn của cô. Hôm nay nhớ lại mới phát hiện thì ra đã lâu như vậy.

Về đến nhà, chạy bộ theo lệ thường, không ngừng lau mồ hôi đầm đìa trên trán, bây giờ, cô có thể chạy được rất nhiều vòng, cái này chứng minh thịt trên người cô đang tiếp tục giảm đi, tuy nhìn bề ngoài vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn là đã giảm được.

Chạy xong, cô nhìn chằm chằm y phục đã ướt bám dính lên người, thở dài, vừa muốn quay đi thay quần áo.

Dien/dan';lequydon

“Châu Châu, gần đây con đã gầy đi rất nhiều rồi.” Hứa Nhu đi ra, cầm lấy khăn mặt cẩn thận lau mồ hôi trên người Dư Châu, Dư Châu đứng yên cho bà giúp, nếu như cô dám trốn, không biết chừng sẽ khiến bà khóc như lũ vỡ đê Hoàng Hà mất.

“Châu Châu, con vốn không phải rất béo, giảm cũng đã giảm rồi, con xem con bây giờ rất tốt, giống chú lợn con, rất đáng yêu mà.” Bà vừa nói bàn tay cũng nhéo thịt trên mặt Dư Châu, cảm xúc truyền đến từ ngón tay không còn tốt như trước kia nữa rồi.

Bởi vì, thịt trên mặt con bé đã ít đi, chắc chắn không lâu sau, bà không còn được nhéo đã tay nữa, nghĩ đến đây, lòng bà lại khổ sở vô cùng. Châu Châu không phải tròn tròn sao lại muốn biến thành dẹt chứ.

“Vâng, mẹ con không mập.” Dư Châu nói theo lời bà, một giọt nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt cô, lăn tới bên môi có thể cảm nhận được hương vị mặn chát. Đây là của mẹ Hứa Nhu.

Hứa Nhu dùng sức gật đầu một cái, con gái của bà đương nhiên không mập, như thế này mới đáng yêu.

“Chỉ là con không gầy mà thôi.” Dư Châu mỉm cười, phù một tiếng, Dư Phẩm Thành bên cạnh vừa uống nước xong rất không có phong độ mà phun ra.
Bình Luận (0)
Comment