Ngay lúc trong lòng A Li run sợ, bị Ngọc Li Hành nâng trêи tay đi qua một đường hầm u tối, thì ở Tây ma vực, trong một sào huyệt Ma động hắc ám, một người trẻ tuổi mặc trường bào rách nát, đầu nhòn nhọn bị áp giải vào trong đại điện.
"Báo —— Tây Thiên Ma đại nhân, chính là tên này không biết sống chết muốn hủy hoại tượng của ngài!"
Trêи bậc cao nhất của bậc thang bằng đá đen bóng loáng, giữa hai bên hàng đuốc đỏ rực có một cái bàn. Trong ánh lửa sáng ngời, Điều Đồ vẻ mặt nịnh nọt, đang đứng đấm lưng cho A Ngọc đang thoải mái nửa nằm nửa ngồi trêи sạp tơ vàng.
Nhìn thấy ma binh áp giải người đi vào, Điều Đồ biến sắc, lạnh lùng hất vạt áo kim giáp qua một cái, dáng người ngay thẳng oai phong ngồi phía sau bàn . Vòng eo nhỏ xíu của A Ngọc hơi động một cái, giống như một sợi dây leo mềm nhũn dựa sát vào cánh tay cường tráng của Điều Đồ, nhẹ nhàng đưa bàn tay thon nhỏ xoa xoa nắn nắn bắp chân cho hắn.
"Tây Thiên Ma đại nhân! Tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo! Sự tình liên quan đến A Li đại nhân!" Sau khi nhìn rõ hai vợ chồng Tây Thiên Ma qua ảnh lửa, người trẻ tuổi đầu nhọn kia vội vàng bất chấp tất cả đứng lên lớn tiếng nói.
A Ngọc nheo đôi mị nhãn lại, móng tay thật dài lướt qua ngực Điều Đồ, ấn ấn hai điểm trêи người hắn: "Nhìn chút xem, con mối này thông minh nga! Hắn cũng biết thân biết phận của tự mình, bất luận là xuất phát từ nguyên do gì, hủy hoại tượng của phu quân ta đều chỉ còn đường chết, vì thế bèn đem chuyện của nhóc con nhà ta ra cứu mạng đây mà!"
"Đại nhân, đại nhân! Tiểu nhân cố ý phạm tử tội, chính là vì muốn gặp đại nhân a!" Người trẻ tuổi đầu nhọn biết này hai vị nhẫn nại không có bao nhiêu, vội vàng vào thẳng chủ đề, "Việc này liên quan đến chuyện trọng đại, tất cả những người có liên quan trước sau đều bị giết chết, ngay cả ma tướng dưới trướng của ngài cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tiểu nhân thật sự không dám mạo hiểm bẩm báo lên cấp trêи, chỉ có thể ra này hạ sách, trực tiếp tới gặp Tây Thiên Ma đại nhân a!"
"Thúi lắm!" Điều Đồ chụp mạnh xuống trêи tay vịn, "Trêи địa bàn Tây Thiên Ma ta, ai dám..."
A Ngọc nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt bên hông hắn, nháy nháy mắt ra hiệu với hắn.
Điều Đồ liền chuyển hướng gió: "Chẳng lẽ ngươi nói chuyện của Ô Lỗ Phổ Tử? Hắn bị như vậy là xứng đáng! Biết rõ Hoa Cô Tì tính khí hung hăng, còn dám đem nữ nhi nhà người ta mang về nhà giết chết , Hoa Cô còn có thể nhịn không đập bẹp đầu hắn sao?"
Người trẻ tuổi đầu nhọn vội vàng dập đầu: "Đại nhân, chuyện này có nội tình a! Con trai của Ô Lỗ Phổ Tử đại nhân cũng đã chết, còn có của tôn tử của hắn, Phi Ma Ngưỡng Sơn đại nhân cũng đã chết, nguyên cả một cụm Tây Bắc, toàn tộc Xuyên Sơn Giáp đều bị giết!"
Điều Đồ chớp mắt, miệng văng ra hai câu thô tục, quên không để ý sao năm nay tộc Xuyên Sơn Giáp không thấy có động tĩnh gì.
Cho dù Điều Đồ ngốc, A Ngọc cũng không ngốc. Nàng đem ánh mắt mị thành một đường, khóa lại áo lụa mỏng manh, đôi chân ngọc bên trong nhẹ nhàng rơi xuống trêи mặt đất, từng bước một đi xuống cầu thang bằng đá đen, đứng trước mặt người trẻ tuổi đầu nhọn.
Nàng vươn móng tay thật dài, nâng cằm của hắn lên: "Tiểu Bạch Nhĩ( Bạch nhĩ là con mối), ngươi thấy Xuyên Sơn Giáp là chạy còn không kịp, sao biết chuyện toàn tộc người ta đều bị diệt chứ ?"
Tên trẻ tuổi đầu nhọn nhất thời mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: "Chính, chính là vì tiểu nhân thuộc Bạch Nhĩ tộc, vốn không đội trời chung với tộc Xuyên Sơn Giáp nên mới có thể nhặt về tánh mạng nhỏ này! Đại, đại nhân có điều không biết, không chỉ mỗi Xuyên Sơn Giáp, mà còn tất các bộ tộc có lui tới với bọn họ như: nhím, hoan, chuột đồng,...cũng bị giết tán loạn... Nếu tiểu nhân không phải thuộc Bạch Nhĩ tộc, không có chút quan hệ gì, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi một kiếp ..."
Sắc mặt A Ngọc trầm xuống: "Nói trọng điểm. Chuyện A Li là như thế nào?"
"Dạ, dạ! Đại nhân, xin cho tiểu nhân nói từ đầu. Tiểu nhân tuy là Bạch Nhĩ tộc nhưng có chút quan hệ qua lại với Hoàng Lương thuộc Xuyên Sơn Giáp tộc. Khoảng hơn nửa năm trước, hắn cùng một con mị xà tên là Lục Lục qua lại với nhau , không dám nói cho trưởng bối, chỉ lén lút nói cho tiểu nhân chút sự tình của bọn họ. Trước đó vài ngày, hắn luôn cảm thấy tâm thần không yên, tiểu nhân có hỏi hắn, hắn liền nói với tiểu nhân là khoảng nửa tháng trước khi hắn đang đào động, trong lúc vô tình gặp được A Li đại nhân cùng một tên Tiên Tộc mặt mũi tuấn tú ở cùng nhau, vốn cũng không có gì, kết quả khoảng bảy ngày trước, con mị xà kia nói dẫn hắn đi tới xem cung điện Bạch Ngọc của Bắc Thiên Ma Vu Sơn Tú là như thế nào, không ngờ rằng lại thấy được tên Tiên tộc tuấn tú lần trước lại đi cùng với Vu Sơn Tú từ trong cung điện Bạch Ngọc đi ra!"
Sắc mặt A Ngọc càng ngày càng khó coi, móng tay dài đâm vào trong lòng bàn tay: "Ngươi muốn nói, ả tiện nhân Vu Sơn Tú kia lại dám câu dẫn nam nhân của A Li? !"
Thanh niên Bạch Nhĩ tộc sợ tới mức nằm dài trêи đất: "Tiểu nhân không, không dám đoán."
"Tiếp tục nói."
"Hoàng Lương cảm thấy việc này nên báo cáo lên phía trêи, liền cấp báo cho Ngưỡng Sơn đại nhân, Ngưỡng Sơn đại nhân bảo hắn không cần lo lắng, sẽ để Ô Lỗ Phổ đại nhân bẩm báo lên. Ai, ai biết chỉ qua một hai ngày, tin tức nóng hổi liền từ người này truyền cho người khác, truyền đến tai tiểu nhân thì là—— Hoàng Lương đã chết, Ngưỡng Sơn đại người đã chết, ngay cả Ô Lỗ Phổ đại nhân cùng con trai của ngài ấy cũng đều đã chết... Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự là..."
A Ngọc bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói: "Ngươi có tâm , trở về nói cho các tộc nhân Bạch Nhĩ của các ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Bạch Nhĩ vương."
Người trẻ đầu nhọn vui mừng quá đỗi, bang bang bang đụng vào vô số vật xung quanh, vội vã lui ra khỏi ma động hắc ám, khi đi khóe miệng còn giãn tới mang tai.
"Phu quân, chàng thấy sao ?" A Ngọc quay đầu nhìn phía phía Điều Đồ đang ngồi phía trêи.
Điều Đồ nhanh chóng vui vẻ chạy xuống dưới, gãi đầu nói: "Tiểu tử này chắc sợ A Li nhà chúng ta biết hắn cùng Vu Sơn Tú có một chân, liền đem tất cả những ai biết chuyện đều diệt khẩu , thật là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt!"
A Ngọc trừng mắt.
Điều Đồ rụt cổ, lại nói: "Người trẻ tuổi thôi mà, nhất thời bị Vu Sơn Tú mê hoặc cũng bình thường, bình thường thôi. Lúc ta đây còn trẻ..."
A Ngọc một cái tát đập lên trêи đầu của hắn: "Nói chuyện cho đàng hoàng!"
Điều Đồ sắp khóc: "Phu nhân, nàng muốn ta nói cái gì chứ... Vậy ta không đem A Li gả cho hắn là được rồi ?"
"Không đúng." A Ngọc lạnh lùng nói, "Tộc Xuyên Sơn Giáp sau khi thấy Vu Sơn Tú cùng tên nam nhân Tiên Tộc kia ở bên nhau, lập tức quay đầu báo lên trêи. Nhưng chúng ta còn chưa nhận được tin tức, cư nhiên ngay cả Ô Lỗ Phổ cũng bị diệt khẩu . Động tác nhanh như vậy, lại không có sơ hở gì... Chàng cảm thấy không có nội ứng thì có thể làm được như vậy sao? Còn nữa, sủng nam của Vu Sơn Tú kia không đến một vạn cũng có tám ngàn, có bộ tộc nào mà không có người yêu của nàng ta? Chẳng qua bị thấy cùng một tên Tiên Tộc lén lút ở bên nhau thôi, có cần phải khẩn trương như vậy sao?"
"Cái đó..." Đô Đồ trợn tròn ánh mắt, "Hoá ra là như vậy! Hoá ra là như vậy!"
"Hoá ra" nửa ngày, cái gì cũng không nói nên lời.
A Ngọc tất nhiên biết tính tình con gấu này, liền thay hắn nói: "Thứ nhất, Tây ma vực có nội quỷ, cấp bậc không thấp. Thứ hai, Vu Sơn Tú cùng tiên tộc có âm mưu gì đó, nhằm vào chúng ta. Thứ ba, nhanh chóng tìm A Li trở về, con bé có nguy hiểm!"
"Không sai không sai!" Điều Đồ thu ánh mắt lại, "Phu nhân đã nói ra suy nghĩ trong lòng ta rồi!"
"Xem ra không đến địa bàn Tiên tộc một chuyến là không được rồi." A Ngọc híp híp mắt, "Chàng đi đi, kêu Điều Tể cùng đi luôn, để hắn lại giữ nhà ta không yên tâm chút nào! Ta đi giao một số việc cho Lệ Châu Nhi đây."
Con gấu tinh lầu bầu một câu, ước chừng như là Điều Tể là huynh đệ của mình, sao lại có cái gì lo lắng được chứ , nàng dâu của hắn sao lại đi tín nhiệm một người ngoài như Lệ Châu Nhi hơn chứ!.
...
A Li cuộn tròn thân thể mềm mịn của bản thân lại thành một hình cầu, trừng đôi mắt đen, dáo dác nhìn khắp nơi tìm được chạy trốn. Sau khi hấp thu ma của con non Thực Tử yêu, còn có tàn niệm của Lão ma tôn cùng với ma tâm tàn phế của Thực Tử yêu, thần ma thân của nàng chắc cũng không đến mức yếu đuối giống như nguyên bản đi, cố chút sức lực, bay lên mấy thước chắc cũng không thành vấn đề —— A Li ẩn ẩn cảm giác được, bản thân thiếu một chút gì đó nên mới vô pháp phát huy ra thực lực chân chính của Yêu Ma tộc.
Ngọc Li Hành đi rất chậm, mỗi khi đi ngang qua hai ngọn đuốc lục hỏa, gió trêи người hắn sẽ làm cho ngọn lửa rung lên một chút, bóng dáng chiếu trêи vách hang lại vặn vẹo một chút.
"A Li, đừng sợ." Hắn dùng đầu ngón tay vuốt vuốt cọng lông ngốc trêи đỉnh đầu của nàng.
Rốt cục, Ngọc Li Hành cũng bước chân vào trong một cái cửa sắt nhỏ đầy vết tích điêu tàn loang lổ.
Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào mấy vết sét trêи cửa, trong thanh âm mang theo vài phần hoài niệm: "A Li, đây là nơi ta luôn đóng cửa bế quan này ."
A Li nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu càng thấp.
"Đừng sợ." Ngọc Li Hành đưa ánh mắt trìu mến nhìn nàng, cười cười.
A Li phát hiện trêи mặt của hắn vậy mà đều là ôn nhu.
Nàng không khỏi nghiêng nghiêng đầu: "Pi?"
Chuyện ở Ngọc gia, ở trong sách chỉ nói qua sơ lược. A Li chỉ biết Ngọc Li Hành giống như một người qua đường có thế lực, lộ mặt được vài lần, sau này thành gia chủ Ngọc gia, đôi khi có cùng yêu ma quyết chiến, cuộc sống vẫn mãi độc thân, không xa không gần lộ ra vài phần hoài niệm khát khao đối với nữ chủ Diêu Khanh Khanh.
Trong sách căn bản sẽ không đề cập qua kết quả của vợ chồng gia chủ Ngọc gia ban đầu là như thế nào.
Hay là họ đã đã mất sớm rồi?
Ngọc Li Hành không đẩy cánh cửa kia ra, chỉ dùng gò má cọ cọ bộ lông mềm mịn của A Li, thấp giọng nói: "Muội trở về là tốt rồi. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiến vào gian phòng bế quan này của ta nha. Đồng ý với ta."
A Li biết tò mò hại chết con mèo. Nàng từ trước đến nay đều rất thức thời, vội vàng vừa gật đầu, vừa ở trong lòng âm thầm thề —— tuyệt đối tuyệt đối không tìm đường chết, vĩnh viễn cũng không!
Ngọc Li Hành cười cười, nâng nàng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cục, đến nơi tận cùng của hang động.
Từng tiếng rêи rỉ nho nhỏ yếu ớt không biết từ nơi nào bay ra, A Li nghe được liền thấy da đầu run lên.
Ngọc Li Hành cắn đầu ngón tay giữa, vẽ vài nét lên trêи không trung.
Trêи vách đá thông đạo chậm rãi hiện lên một cái cửa gỗ.
Hình thức đơn giản, không bị rỉ sét, cũng không có máu, cái gì cũng không có. Nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy, đã có một cơn sóng lạnh lẽo phát ra từ tận trong tim nảy lên, làm cho người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi.
Ngọc Li Hành nhẹ nhàng cười: "Bất kể thấy cái gì cũng không cần sợ, đây là trừng phạt đúng tội."
A Li phát hiện lớp lông vũ trêи người hình như toàn bộ dựng thẳng lên, nàng len lén dùng cánh phất một chút, lại phất một chút.
Ngọc Li Hành đẩy cửa ra, nhanh chóng tiến vào.
"Phụ thân, mẫu thân, ta mang A Li đến gặp các ngươi ."
A Li vội vàng nhắm mắt lại.
Không khí phảng phất như đọng lại .
Hơn nửa ngày, một tiếng rêи rỉ rõ ràng, mang theo âm thanh hít khí lạnh thật mạnh mẽ quanh quẩn vang lên chung quanh.
"Hành nhi a!"
"Nghịch tử! Nghịch tử!"
A Li nghe thanh âm, cảm thấy giống như cũng không phải quá đáng sợ như vậy, vì thế liền len lén ti hí mắt ra xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền cả kinh suýt chút lăn từ trong lòng bàn tay của Ngọc Li Hành xuống.
Trước mặt là một cái ao lửa trong ngoài ao tất cả đều là một loại lục hoả xanh mượt.
Một đôi vợ chồng bị trói ở bên trêи một cái đài sen phía trêи ao lửa, hai chân bị nhúng vào trong ao lửa đã bị đốt thành tro bụi, lục hỏa ngẫu nhiên lại bắn lên trêи, lướt qua một phần da thịt bên hông, phát ra tiếng "xèo, xèo" rất nhỏ.
A Li hoàn toàn xác định , Đại ca tiên nhân thông thường nhìn thanh nhã tuấn tú, chính là một tên ĐẠI BIẾN THÁI rõ đầu rõ đuôi!
Hai tay Ngọc Li Hành khép lại, giống như nâng một mảnh sứ dễ vỡ, nâng A Li lên.
"A Li, ca ca báo thù cho muội , muội vui vẻ không? Không phải sợ, chẳng qua chỉ là làm cho bọn họ chịu đựng một phần khổ sở mà muội đã phải gánh chịu thôi, không chết được đâu."
Nam nhân bị vây trong ao lửa trợn mắt nhìn: "Nghịch tử! Ngươi chẳng thà giết chúng ta đi!"
Ngọc Li Hành cười đến gập người lại: "Hài nhi giết cha sẽ bị trời phạt nha."
Chợt, trêи mặt hắn không còn biểu cảm nào: "Vì sao cha mẹ hại nữ nhi, lại không thể có báo ứng."
"Nghịch tử! Nghịch tử! Chúng ta làm tất cả những thứ này là vì ai? Còn không phải là vì ngươi!" Nam nhân phun ra một ngụm máu đen, cả giận nói, "Ngươi ngược lại thì tốt lắm! Đổi cho ngươi cơ hội một bước lên trời, ngươi không cảm kϊƈɦ thì thôi, còn dám làm chuyện đại nghịch bất đạo đến bực này! Đây là cấm thuật ngươi có biết không! Ngươi cho là ngươi có thể giấu diếm được Đại Thánh Quân cả đời sao!"
Ngọc Li Hành xoay người bước đi: "Tuỳ thôi. Nếu tính toán kỹ càng, thì cái phần nợ này cũng không thể thiếu. A Li mềm lòng lắm, lần sau ta không mang theo muội ấy đến đây nữa. Ngày khác tái kiến, phụ thân."