(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 39

Trong phòng mình, Nhan Đình đặt Giang Ninh lẻn giường, cẩn thận đắp chăn cho hắn, lặng lẽ hôn nhẹ lên mắt hắn rồi rời đi.


Cô bước ra hoa viên nhìn nữ tử đang dùng trà, ánh mắt hơi híp lại.


Ảo Ảnh :" Nhắc ký chủ một chút, cô ấy là trùm cuối nha!!!"


"Cmn ngon thì nhả kịch bản ra đây!!!! Bà đây không được làm trùm cuối mà lại phải đi làm người qua đường A là thấy bực rồi".


Ảo Ảnh :"..." nó rất muốn chọc tức cô thêm nhưng nhìn lại tiểu ca ca chỉ đành ngậm miệng.


Nhan Đình thong thả ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, hai người im lặng nhấm nháp ly trà trên tay. Cho đến khi Tịnh Nhu không chờ được nữa mà lên tiếng.


"Thượng thần không có gì muốn hỏi ta sao?"


"Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói cũng phải nói thôi" cô nhún vai "Ngươi chủ động tiếp cận ta chính là có việc muốn nhờ ta, đúng không?" cô cười.


Tịnh Nhu hơi sửng sốt nhưng đã nhanh lấy lại bình tĩnh.


"Ta có thể chỉ Thượng thần cách giải, bù lại người phải đồng ý với ta một việc" Tịnh Nhu vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của cô.


Nhan Đình nâng mắt, khóe môi hơi nhếch lên.


"Nói nghe xem một chút nào"


"Thượng thần đồng ý với ta trước rồi ta sẽ nói"


"Vậy thì không cần nữa" Nhan Đình nhún vai.


"Thượng thần chẳng phải là rất quan tâm đến vị công tử đó sao, Vu thuật của ma tộc mỗi lần phát tán đều đau đớn đến cực hạn lại từ từ ăn mòn linh hồn. Người nỡ sao?" Tịnh Nhu lúc đầu còn không nắm chắc nhưng lại nhìn đến cách cô đối xử với vị kia lúc nãy thì trong lòng cũng tự tin không ít.


Nhan Đình nở một nụ cười thật tươi, ngón tay khẽ miết ly trà.


"Ngươi đang dùng hắn để uy hiếp ta?"


Tịnh Nhu cảm nhận được một luồng sát khí như có như không, sống lưng cô ta lạnh toát. Chưa kịp nghĩ thì đã cảm thấy lồng ngực một trận ngứa rang.


"Phụt" Tịnh Nhu nhìn đống máu trong tay mà không tin vào mắt mình.


"Ta ghét nhất chính là bị uy hiếp" Nhan Đình đặt ly trà xuống bàn, hai tay bưng lấy mặt mình mỉm cười mà nói.


"Lại nói đừng nghĩ rằng trà có độc, trà này uống rất ngon ta hoàn toàn không nỡ hạ độc vào đâu" cô nhún nhún vai.


Lúc này trong lòng Tịnh Nhu đã loạn thành một đoàn, cô ta phải dùng linh lực khống chế bản thân thổ huyết.


"Ngươi nghĩ rằng ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi vì thấy ta quan tâm đến hắn đúng chứ" cô cười " Nhưng ngươi lại không nghĩ rằng vu thuật đó tuy có hại với hắn nhưng mà hắn lại cần ta giúp hắn áp xuống, hắn sẽ không thể rời khỏi ta" cô đứng dậy đi qua chổ Tịnh Nhu.


Ngón tay trắng ngần nắm lấy lọn tóc cô ta để chơi đùa, Tịnh Nhu cả người run run.


"Bây giờ ngươi nói thử xem điều kiện ngươi muốn đưa ra là gì? Ta vui vẻ liền giúp ngươi một chút" tiếng cười khúc khích qua tai Tịnh Nhu chẳng khác nào tiếng rít gào của lệ quỷ từ địa ngục, thâm tâm cô ta tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng mà không thể nào lý giải được.


"Ta...ta muốn nhờ....người giúp ta tìm một người" Tịnh Nhu gian nan nói ra.


"Ai?"


"Ta cũng không biết...chỉ là hắn luôn xuất hiện trong những giấc mơ của ta....ta...ta...phải tìm hắn".


"...." kịch bản!! Kịch bản cả mà thôi!!!! Khéo lại kéo ra nhưng câu chuyện xưa rồi lại ân oán tình thù, yêu hận đan xen. Chẳng muốn vướng vào chút nào, chỉ muốn ôm bé nhà mình chu du mọi nơi....


Nhan Đình nhăn mày, đặt một lọ sứ trước mặt cô ta, lại xoay người đi vào trong.


"Một thời gian nữa ta sẽ xuống nhân giới"


Tịnh Nhu thất thần một chút, vội vã chộp lấy bình sứ mà uống vào. Cảm thấy lồng ngực phập phồng không còn gian nan nữa mới ngẩng đầu dậy.


Ánh mắt không giấu nổi run rẩy, trong đầu văng vẳng câu nói của Nhan Đình, cô ta khẽ cắn môi.


Mấy ngày sau Bích Loan đều có thể thấy vị Thượng quân này lấp ló trước Cung Lam Linh, dọa cho cô bé sợ một trận.


Tịnh Nhu bày ra bộ dáng quyết tâm dính lấy Nhan Đình, nhưng mỗi lúc vừa nhìn thấy cô từ xa đã trốn mất tăm.


"..." hình tượng phản diện có chút không đúng nha!!! Tới! Đổi cho ta làm!!!!


Nhan Đình phải dàn xếp một số việc rồi mới thong thả chuẩn bị hành lý để hạ giới.


Giang Ninh không hiểu thấu bị bọc thành một đoàn.


"!!!!"


"Không sao đâu, chỉ là sợ trên đường có chút xóc nảy"


"...." ta thấy đó chỉ là lý do còn thực ra là do ngươi sợ ta chạy đúng không!???


Nhan Đình rời đi chỉ đem theo Bích Loan để hầu hạ, cô bé lúc này đã quen thuộc hơn với cô nên khi nghe cô nói là đã vui mừng ra mặt.


Còn về Tịnh Nhu, cô ta ăn dầm nằm dề trước cung Lam Linh nên ngay lúc cô vừa bước ra khỏi cửa đã bị cô ta ôm đùi.


Đúng!!! Là ôm đùi.


Nhan Đình cũng hết cách với bà cô phản diện này, ôm đùi còn dùng bộ mặt nghiêm chỉnh đến vậy.


Tịnh-nghiêm túc-Nhu:" Nếu cô không đồng ý giúp ta ta sẽ không buông ra!!!" cô ta vừa nói vừa ôm chặt lấy chân cô.


Excuse me!!???


Phản diện ngầu lòi mạnh mẽ hắc ám đâu!!???????


Khóe môi cô khẽ giật giật, Giang Ninh ở bên cạnh nhìn Tịnh Nhu mà mặt mày đầy khó hiểu.


Có phải hắn gặp thần tiên giả đúng không!!!??????


"Ngươi muốn thì cứ việc đi theo ta, ta vui vẻ sẽ giúp ngươi, không thì ngươi tự xử đi" cô nhàn nhạt nói.


Nghe cô nói xong Tịnh-nghiêm túc-Nhu nhanh chóng đứng dậy phủi váy áo của mình, lại vuốt phẳng y phục của Nhan Đình, lấy từ trong bụi cây ra một cái túi nhỏ vác lên.


Bích Loan nhìn thấy cả loạt hành động thì miệng cũng nhịn không được mà cười, bàn tay nhỏ bé nhiều thịt vụng về che miệng mình lại. Nhan Đình nhìn thấy liền vô thức mà xoa đầu cô bé.


"Đi thôi" cô nắm lấy tay Giang Ninh.


--------------------------------------
Nhân Giới.


Trên ngọn Ma Diễm Sơn, Mộng Kha đang mở tiệc chiêu đãi các Yêu Vương khác, coi như là một buổi họp mặt thường niên.


Khung cảnh bát nháo ồn ã, Vĩnh Tế cùng ba Yêu Vương khác cùng ngồi trên bàn đá, hắn ta ngũ quan cương nghị nếu trừ bỏ cặp sừng trên đầu thì hẳn người khác sẽ còn nghĩ hắn là một vị tướng quân nào đó.


Mộng Kha lại thiên về hình tượng thổ phỉ râu ria rậm rạp, tính tình thô lỗ đang nốc mấy vò rượu.


Hai kẻ còn lại thì không biến thành hình người mà giữ nguyên thú dạng của mình, một con sư tử cùng một con báo đen.


Ngay trước bàn đá của bọn họ là một cái sân nhỏ, có mấy nữ yêu chân mang xích sắt đang múa may, y phục trên người bọn họ mỏng nhẹ, phong cảnh trập trùng của cơ thể ẩn hiện dưới lớp vải mỏng. Có mấy con yêu khác nhìn bọn họ đánh giá rồi thô lỗ chọn lấy một người mà giao hoan ngay tại chổ.


Vĩnh Tế nhìn không cảnh như vậy cũng chỉ nhíu mày, hoàn toàn không có ý muốn lên tiếng, ngược lại ba người kia thì lại vui vẻ mà nhìn thậm chí tên sư tử kia còn huých vai Mộng Kha nhỏ giọng hỏi hắn rằng có nam yêu nào trắng trẻo một chút hay không.


Mộng Kha chỉ vào một góc có mấy con yêu bị xích cả tay lẫn chân, có nam có nữ nhìn qua có vẻ là mới bị bắt đến, ánh mắt sợ hãi nhìn vào bọn họ.


Tên đầu sư tử nhìn bọn họ đánh giá một lượt, cười sằng sặc tiến tới kéo tay một nam yêu nhỏ nhắn. Vĩnh Tế chỉ nhìn hắn một chút, ánh mắt không có nửa điểm để ý.


Nhàm chán.


Thân hình to lớn của hắn kéo lấy nam yêu mặc cho hắn giãy giụa, đầu sư tử ấn lấy thiếu niên lên vách đá, thô lỗ xé chút y phục sót lại trên người hắn.


Thiếu niên sợ hãi xô đẩy trên người hắn, tên đầu sư tử chộp lấy xích tay của cậu kéo về phía sau, hắn ta vội vã cởi quần của mình, cự vật to lớn mạnh bạo xé rách phía sau của thiếu niên mà tiến vào. Đau đớn mãnh liệt làm cho thiếu niên ngừng giãy giụa, cả cơ thể run rẩy còn miệng thì chỉ có thể hét lên đau đớn.


Bàn tay đầu sư tử to lớn, chỉ một tay cũng có thể nắm trọn vòng eo của thiếu niên, không ngừng dùng lực mà tiến vào.


Bỗng lúc này bên ngoài một mảng xôn xao, có tiểu yêu trực tiếp bị đánh văng vào bên trong làm cho mấy tên đang giao hoan bên dưới trực tiếp mềm xuống.


"Mẹ!!"


"Kẻ nào!!!?"


"Ngươi xấu như vậy, ta không muốn làm mẹ của mi đâu" giọng nói châm chọc nhẹ hẫng vang lên.


Bọn họ đồng loạt nhìn ra bên ngoài, một thiếu nữ trắng như sứ môi ngậm ý cười phản quang mà bước vào.


"Cô là ai???"


"Kì lạ, không nhìn được cô ta là yêu gì?"


"Nhưng mà nàng ta cũng rất đẹp, chi bằng..."


Có người nói không hết câu nhưng hầu như mọi người đều hiểu, bốn Yêu Vương bên kia cũng chỉ thú vị nhìn về phía Nhan Đình, tên đầu sư tử kia lúc này lê theo cả thiếu niên sắp ngất đi kia về chổ bàn đá, vừa bàn luận lại không ngừng ra vào bên trong cậu ta, thiếu niên mắt trợn lên, gian nan hớp lấy từng ngụm không khí.


Vĩnh Tế ngồi ngay bên cạnh hắn ta, khuôn mặt ghét bỏ mà ngồi nhích người sang hướng khác.


Nhan Đình rút trường tiên ra, môi đỏ khẽ cười, mấy tên xông tới đều bị trường tiên quật ngang trực tiếp hiện nguyên hình, lúc này Mộng Kha thấy tình hình không ổn trực tiếp phi thân bay lại.


"Mẹ kiếp!!! Dám đến chổ ông đây tác oai? Chán sống?"


Mộng Kha vác theo thiết chùy đập xuống, Nhan Đình cười nhẹ trực tiếp dùng tay đỡ, vút trường tiên bám vào bắp tay hắn, gai nhỏ trên đó đâm vào da thịt hắn hoàn toàn như gãi ngứa.


"Ha! Tiểu mỹ nhân, cái này của ngươi chỉ như gãi ngứa cho bổn Vương mà thôi, còn không..."


Chưa dứt câu, yết hầu của hắn lên xuống, miệng phun ra một búng máu, ngã khuỵu xuống.


Lúc này đầu sư tử mới buông thiếu niên ra, lấy hai cặp rìu đeo trên vai xuống phóng tới. Nhan Đình cầm lấy thiết chùy của Mộng Kha đỡ lấy.


"Keng"


Tiếng binh khí va chạm nhau vang lên rõ rệt, lúc này Tịnh Nhu vừa vặn xông vào giải quyết những con yêu nhỏ, dẹp đường cho Nhan Đình đánh với Yêu Vương.


Lúc này tên báo đen cũng không ngồi đó nữa, hắn ngưng tụ ra lửa bắn về phía cô. Vĩnh Tế vẫn ngồi im bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tịnh Nhu bên kia, đôi mắt yên ả dần dần gợn sóng.


Nhan Đình một mình đấu với hai Yêu Vương cũng không hề gì, sức mạnh trong cô luôn tràn đầy. Đến khi bẻ gãy tay của tên đầu sư tử, máu của hắn bắn lên mặt cô, đôi mắt cô chìm vào trong biển máu lộ ra sự hưng phấn.


Cô vút trường tiên, những chiêu thức hoa lệ đẫm máu, tên báo đen chỉ có thể cố gắng từ xa bắn phép thuật về phía cô, hắn đập xuống đất, dùng đất tạo thành một chiếc lồng giam nhốt cô lại.


Nhan Đình cười rạng rỡ, trường tiên chẳng mấy chốc hóa thành kiếm, vài ba đường trực tiếp chém nát đống đất đá đó.


Thần sắc tên báo đen dần dần trở nên sợ hãi, ngay khi cô đâm kiếm về phía hắn, hấn liền tạo ra một chiếc khiên ngay trước ngực mình, nhưng vừa động, đôi mắt hắn tràn ra máu tươi vô hạn, chiếc khiên cũng vì đó mà biến mất, thanh kiếm của cô đâm xuyên qua lồng ngực to lớn.


Cô lia kiếm, người hắn đứt thành hai nửa nặng nề mà rơi xuống.


Máu tươi như mưa trút xuống, y phục thiếu nữ vốn là một màu xanh dịu dàng bây giờ đã bị nhuộm sắc đỏ trở thành màu sắc kì quá.


Nụ cười thiếu nữ không hề tắt.


Giang Ninh nhìn thấy một màn này, cổ họng như có gì đó chặn lại, gian nan nuốt mấy cái.


Lúc này cô đứng gần thiếu niên ban nay, dường như cậu chỉ còn đang thoi thóp, hậu huyệt bị xé rách không thể khép lại được đang mấp máy, ánh mắt vẫn đục ngước nhìn cô.


Trong mắt cậu thiếu nữ xinh đẹp lại như tu la đòi mạng.


Nhưng cậu lại vươn lấy cánh tay gầy của mình bám lên vạt áo của cô, cô cũng không vùng ra cứ để như vậy.


Đợi khi đôi mắt cô dần mất đi vẻ hưng phấn, trở lại một mảng lạnh nhạt, cô cởi ngoại bào của mình phủ lên cậu.


Giang Ninh lúc này đã đến bên cô từ lúc nãy, nhìn thấy cô phủ áo cho cậu thiếu niên thì không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm xúc kì lạ, níu lấy tay cô.


"Sao thế, khoan đã đừng đụng vào, máu của bọn này bẩn lắm" cô gỡ bàn tay hắn ra, lấy từ không gian ra một chiếc khăn, nhanh chóng lau tay mình rồi mới nắm lấy tay hắn.


Giang Ninh nhìn cô, gương mặt thiếu nữ dính máu tanh nhưng không che lấp được sự rực rỡ của nụ cười trên môi cô. Hắn đột nhiên gục đầu lên vai cô, giọng đầy ảo não.


"Vì ta, đáng sao?"


"Đ..."


"Giang Ninh ra là cậu" Nhan Đình chưa kịp nói đã bị Vĩnh Tế chen lời, ánh mắt cả hai đều nhìn về hướng đó.


Hắn đang bị Tịnh Nhu dồn vào một góc, thình lình nói ra câu này làm cô ta sơ sẩy, hắn thừa cơ phi thân ra chổ khác.


Ánh mắt hắn nhìn Giang Ninh như muốn đốt cháy, ấy vậy mà khuôn mặt lại hòa hoãn mỉm cười.


"Cậu đi lâu như vậy một chút tin tức cũng không có, ta rất lo đấy"


"Xin lỗi Vương, ta không tìm thấy được thứ người muốn" Giang Ninh lúc này hoàn toàn không biết sau này Vĩnh Tế sẽ làm gì với mình, hắn chỉ biết Vĩnh Tế đã thu lưu hắn lúc hắn rơi xuống đáy vực.


Hắn quỳ một chân xuống trước Vĩnh Tế, Nhan Đình nhìn chằm chằm vào hành động này của hắn lại nhìn về phía Vĩnh Tế. Ngay sau đó cô liền thô lỗ kéo hắn đứng dậy.


"Ngươi bây giờ là của ta, ta có kêu ngươi quỳ sao?"


Giang Ninh nhìn cô, cảm thấy hình như cô rất tức giận cũng không dám đôi co nhiều, chỉ lí nhí nói "Đây là ân nhân của hắn".


Cmn.


Lại quỳ trước tên chó này?


Nên phanh thây hay ghiền nát hắn ta đây?


Ân nhân chó gì mà muốn cướp nội đan của ngươi???


Cô vừa nghĩ đã lao đến, Vĩnh Tế thấy tình hình không ổn bèn trốn đi. Điều Nhan Đình không ngờ nhất là Giang Ninh lại nhảy đến cản cô.


"Đừng, sao ngươi lại muốn giết ngài ấy? Ngài ấy có ân với ta, không thể giết".


Nhan Đình nở một nụ cười, bàn tay bóp chặt lấy cằm hắn.


"Một tiếng "ngài ấy" nữa ta sẽ lập tức bắt hắn về đây, chặt hết tứ chi, ngày ngày làm ngươi trước mặt hắn".


Giang Ninh cả kinh, những lời muốn nói thêm đều nuốt vào trong. Tịnh Nhu bên kia nhìn hai người họ cũng cảm thấy căng thẳng theo.


Vô tình Tịnh Nhu nhìn thấy thiếu niên đang thoi thóp kia, tuy không muốn mở miệng nhưng phải hỏi xử lý làm sao.


"Cái này....Người muốn xử lý như thế nào" cô ta chỉ chỉ mấy tiểu yêu bị xích trong góc lại chỉ cậu thiếu niên còn thoi thóp kia.


"Giết sạch đi"


"A?"Tịnh Nhu chớp chớp mắt, cô nghe không lầm chứ?.


"Ta nói là giết sạch đi" mày cô nhíu lại, lạnh nhạt nói lại một lần nữa.


Tịnh Nhu dù gì cũng là một Thượng quân, tuy đây đều là yêu nhưng mà cũng không cần phải vậy chứ, bọn họ cũng quá thảm rồi.


Bọn tiểu yêu nghe vậy thì mặt mày tái xanh, có con còn khóc lóc cầu xin cô tha mạng. Thiếu niên kia thì hoàn toàn im ỉm,

Bình Luận (0)
Comment