(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 51

Nguyên chủ họ Mộ Dung, là Thừa Tướng đương triều.


Đại lục Phượng Cừu theo chế độ nữ tôn nam ti, nữ nhân là người trực tiếp quyết định trong nhà, nam nhân ở nhà quán xuyến việc nhà, chăm con hầu vợ.


Mộ Dung gia ban đầu là một trong những công thần kiến quốc, là tỷ muội tình thâm với nữ đế thuở xưa.


Nhưng trọng thần quyền cao chức trọng gây sức ép lên người nắm giữ hoàng vị là điều không thể tránh khỏi.


Mộ Dung gia chính là như vậy, tuy đã cố gắng thu liễm lại nhưng vẫn bị nữ đế đặt vào tầm ngắm.


Và vì một lí do nào đó, đến đời này của nguyên chủ thì dòng chính của Mộ Dung gia chỉ còn mình cô, những người khác hầu hết không sống nổi qua hai mươi tuổi.


Nguyên chủ tính tình cương trực, là một vị Thừa Tướng liêm chính. Vốn cô có một mối hôn sự với đại công tử nhà Thái phó, nhưng vào lúc đấy mẫu thân của nguyên chủ mất liền thủ tang ba năm.


Tuy cô có đến tìm Thái phó để bàn về chuyện đấy, nhưng đại công tử sang năm là vừa tròn tuổi cập kê, đợi cô thủ tang ba năm sẽ bị người khác chê cười.


Nguyên chủ cũng không ép buộc, chỉ nói nếu hắn ta đợi được cô thì sau ba năm sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng giống trống khua chiên mà đón vào phủ.


Hoàng thất có vô số con cháu, người có tiềm năng cho ngôi vị nữ đế tương lai là Đại hoàng nữ người biết nhìn xa trông rộng nhất.


Mọi chuyện vốn sẽ như vậy, cho đến khi vào mùa săn. Hoàng thất tổ chức một cuộc thi săn bắn, nguyên chủ là một quan văn tuy có tập chút ít võ công để cường tráng thân thể thì cũng chỉ là vài ba công phu mèo cào.


Nguyên chủ bị người ta hãm hại bỏ thuốc, sau khi tỉnh lại đã thấy Hoàng quân của đại hoàng nữ bị mình làm nhục.


Vừa lúc đó mọi người xông vào, Đại Hoàng nữ vì tức giận mà trực tiếp ẩu đả với cô. Dẫn đến nguyên chủ một thân thương tích đầy mình lại bị người đời gièm pha, vị Hoàng quân đó cũng vì vậy mà treo cổ tự vẫn.


Thái phó vì chuyện này cũng giải trừ hôn sự của cô với con mình.


Nguyên chủ vì chuyện này tự trách nhiều năm, muốn dùng cả đời để chuộc lỗi với Đại hoàng nữ.


Không lâu sau đó Tam hoàng nữ vốn là một người tàn tật lại được phối hôn với Đại công tử của Thái phó.


Trở thành một trò cười của toàn thành, nguyên nhân vì sao cũng không ai rõ.


Nhưng sau đó liền có nhiều biến động, vị Tam hoàng nữ đó chính là che giấu thực lực của bản thân.


Từ từ đoạt lại những gì cô ta nên có, cùng Đại hoàng nữ đấu đá đến cuối.


Mộ Dung gia là một gia tộc nhiều đời cống hiến cho quốc gia, có thể xem là dưới một người trên vạn người. Trong cuộc chiến giành Hoàng vị nắm giữ một lá phiếu quan trọng.


Tam hoàng nữ nhiều lần tìm nguyên chủ nhưng đều bị từ chối, vì ủng hộ Đại hoàng nữ nên nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt nữ chính.


.......


Cuối cùng Tam hoàng nữ thuận lợi lên ngôi, Đại hoàng nữ bị giam cầm ở đất phong không được triệu kiến không được hồi kinh. Còn một con cờ như nguyên chủ đã bị Đại hoàng nữ bán đứng, trước khi chết còn vô tình biết được việc năm đó là do chính tay Đại hoàng nữ sắp xếp.


Nguyên chủ chỉ có một nguyện vọng.


Chính là bảo vệ được Mộ Dung gia.


Mộ Dung gia vì Tam hoàng nữ từng người còn sót lại đều bị lấy tội danh mưu phản tru di cửu tộc.
---------------------------


Mặc dù tiếp thu xong ký ức nhưng Nhan Đình vẫn không tỉnh dậy được, tuyến thời gian này có lẽ là vào lúc mà nguyên chủ vừa mất mẫu thân, quỳ ở bên linh cữu suốt mấy ngày liền ngất xỉu đập đầu vào nền đá đến bật máu.


Đến khi mi mắt nhẹ hơn cô mới chậm rãi tỉnh dậy, trên đầu quấn băng vải tận mấy lớp.


"Đại nhân, người tỉnh rồi" một thiếu nữ sốt sắng ngồi ở bên giường cô.


Người này là Tầm Ngọc, là một người trong dòng nhánh của Mộ Dung gia, từ nhỏ đã cùng nguyên học hành sau lại còn vì nguyên chủ mà chết.


"Ừ, ta hôm mê mấy ngày rồi?" cô dùng tay sờ lên đầu mình, dường như là đang kiểm tra vết thương.


"Hai ngày. Đại nhân nén bi thương, triều đình cần người, Mộ Dung lại cần người hơn nữa." Tầm Ngọc có chút do dự mà nói.


Nhan Đình gật đầu tỏ ý đã hiểu, ra lệnh cho người hầu giúp cô thay y phục. Thay xong liền đi dạo xung quanh phủ Thừa Tướng xem thử.


Lồng đèn trắng đang được mấy hạ nhân thắp lên, vì đã là chiều tối nên khung cảnh nhuốm màu tiêu điều bi ai. Nhan Đình tặc lưỡi, xoay người đi vào nơi đặt linh cữu.


Quan tài làm từ gỗ quý đen tuyền, hương khói mập mờ, Nhan Đình bước vào trong thắp một nén nhang. Trong mắt dần dần chuyển động, một số kí ức của thân thể này vẫn còn lưu lại làm hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt thi nhau mà rơi xuống.


Nhan Đình dùng tay áo lau nước mắt, đây coi như là lời từ biệt cuối cùng của Mộ Dung Nhan Đình dành cho mẫu thân mình.


Rạng sáng bắt đầu động quan, trong cả quá trình Nhan Đình bình tĩnh đến mức làm Tầm Ngọc lo lắng không thôi.


"Đại nhân, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng"


"Ừ" Nhan Đình đáp, đi theo Tầm Ngọc lên xe ngựa trở về phủ.


Cô mấy ngày sau vẫn bình thường xử lý công vụ, nhưng Tầm Ngọc cứ thấy cô kì lạ.


"Hầu Ý, cô có cảm thấy đại nhân gần đây có chút kì lạ hay không??"


Hầu Ý là trợ thủ kiêm chức bảo vệ bên người nguyên chủ, kết cục cũng không tốt gì ấy. Cô ấy có một nốt ruồi bên khóe miệng, mỗi khi cười hay nói chuyện đều có chút mê hoặc.


"Gặp đả kích thì con người sẽ thay đổi. Thực ra đại nhân bây giờ cũng tốt, ăn được, ngủ được" cô ấy nói.


Có lẽ cảm thấy Hầu Ý có lý nên Tầm Dao cũng không nhắc lại chuyện này nữa.


Nhan Đình được nữ đế tạm thời cho phép không cần thiết triều vì mẫu thân mới mất, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.


Thực ra lão yêu bà đó chính là muốn nhân lúc này thuyết phục mấy đại thần bên phe của nguyên chủ chứ gì.


Thoắt cái trôi qua nửa tháng, cô cảm thấy bản thân mình nên đi gặp nữ chính hay lão yêu bà đó rồi.


Vì là thiết triều sáng sớm nên Nhan Đình phải thức dậy từ rất sớm, mặc mấy lớp áo lại còn bị Tầm Dao hối thúc dùng bữa.


"..." hay là tiếp tục ở nhà nhỉ?


Suy nghĩ là thế nhưng Nhan Đình vẫn chậm rì rì đi đến Kim Loan điện, mấy đại thần nhìn cô đều phải hành lễ.


Nữ đế nhìn qua đã lớn tuổi, tóc hoa râm. Nhưng vẫn có phong phạm của một bậc đế vương, bà ta nhìn thấy Nhan Đình thì thân mật hỏi han.


"Thân thể ái khanh đã tốt lên chưa?"


"Đa tạ bệ hạ quan tâm. Thần đã khỏe hơn rồi, việc này chắc sẽ làm cho vài người không vui mất" cô cười cười.


Nhìn thấy sự chán ghét trong mắt của nữ đế cùng vài ánh nhìn kiêng kị của đại thần trong triều, Nhan Đình tâm trạng tươi tốt hẳn.


"Ái khanh nói như vậy là có người ức hiếp ngươi sao? Mau nói ra để trẫm giúp ái khanh phân ưu" Nữ đế híp mắt, cả khuôn mặt dường như đều đang thể hiện sự lo lắng cho cô.


"Rồi sẽ có, mong lúc đó bệ hạ sẽ chiếu cố cho thần một chút" Nhan Đình đạm mạc hữu lễ cúi người với nữ đế.


Không khí giương cung bạt kiếm làm cả Kim Loan điện yên lặng như tờ, có người đột nhiên đứng ra bẩm tấu làm cục diện hòa hoãn đôi chút.


Sau khi thiết triều rời đi, mấy đại thần theo phe nữ đế đều dùng ánh mắt kiêng kị mà nhìn cô. Nhan Đình nhìn bọn họ cười một cái, ngón tay cái giả vờ làm một động tác cắt cổ với bọn họ.


"Đại nhân" Tầm Ngọc nhìn thấy cô ra khỏi cung liền hấp tấp chạy tới.


Nhan Đình dừng lại đợi cô ấy đến chổ mình, đợi Tầm Ngọc thở hổn hển mấy cái mới vội nhỏ nhỏ cô.


"Hôm nay người là đang thách thức bệ hạ sao???" cô ta lúc vừa nghe xong cũng cảm thấy không tin được, vị đại nhân này của bọn họ mỗi lần đều răm rắp tuân lệnh của nữ đế, sao hôm nay lại thọc ngoáy nữ đế vậy????


"Thế cục dần dần sẽ phải thay đổi thôi" Nhan Đình cười khẽ, ánh mắt lại tĩnh lặng như đầm băng.


Tầm Ngọc nuốt khan một cái, nhìn vị đại nhân nhà bọn họ trân trân.


Đến tận khi cô ngồi bên trong xe ngựa vén rèm ra gọi cô ta thì Tầm Ngọc mới ba chân bốn cẳng đánh ngựa về phủ.


Đến lúc đã về đến phủ, Tầm Ngọc vẫn cảm thấy không thực tế cho lắm. Túm lấy Hầu Ý đang luyện kiếm trong sân mà kể chuyện ngày hôm nay của Nhan Đình với nữ đế.


"Đại nhân cuối cùng cũng nhận ra nhiều việc, cô cảm thấy không tốt sao?"


"Tốt. Nhưng mà....nhưng mà...." Tầm Ngọc lắp bắp một hồi, lại cảm thấy tại sao cô ta phải sốt ruột chứ, người góp ý tạo phản cho cô trước đây là cô ta mà!!!.


Nghĩ đến đây Tầm Ngọc mới yên tĩnh lại.


Nhan Đình tận dụng quyền lực của mình, âm thầm sắp xếp người bên cạnh nữ chính, còn về phần Đại hoàng nữ hiện tại chưa về kinh nên cô cũng chỉ cho người điều tra qua loa.


Thoắt cái tới mùa thu, hội Thưởng hoa được tổ chức trong cung sắp đến. Tình hình của cô và nữ đế đều là bà ta hát một câu cô đâm một câu, để nữ đế hận đến nghiến răng không thể đập chết được cô.


Lúc nghe Tầm Ngọc báo tin rằng Ngôn đại công tử mời cô cùng đi dự Thưởng hoa thì cô hoàn toàn không hiểu.


Thái phó lúc trước cô đã cho người gửi thư hối hôn qua, êm đềm giải quyết xong mối hôn sự này rồi mà!!!!


"Từ chối đi" cô không muốn dây dưa cho lắm vì dường như bé nhà mình có vẻ không thích mấy mối quan hệ mập mờ.


Nhan Đình cũng rất mong chờ thiết lập lần này của hắn nha!!!!!!


Sau khi từ chối xong Nhan Đình cũng quên béng cái hội Thưởng hoa đó ra sau đầu, trùng hợp hôm ấy thiết triều xong lại bị Nhị hoàng tử mời đến ngự hoa viên gặp mặt.


Nhị hoàng tử là con của Hoàng Quý Quân, em ruột Đại hoàng nữ. Là một lam nhan khó thể cưỡng lại ở nữ tôn quốc này, dịu dàng mềm mại.


Ấy vậy mà cậu ta lại khá thích nguyên chủ, nếu không có Ngôn đại công tử được hứa hôn từ nhỏ đó thì chắn hẳn cậu ta sẽ bảo nữ đế ban hôn cho hai người.


Nhưng lý do chính cô đi gặp hắn chỉ vì muốn biết bé nhà cô có phải hắn không thôi, vì kết cục của Nhị hoàng tử tương đối thảm, mà bé nhà cô không có thảm nhất chỉ có thảm hơn.


Mùa thu gió trời dịu nhẹ, ngự hoa viên hoa nở từng khóm, nhìn qua vô cùng vui mắt. Lại còn là ngày hội Thưởng hoa, mấy nam nhân vừa đến tuổi cập kê của mấy đại thần đều tập hợp ở đây.


Bởi lẽ Thái Hoàng Quân - phụ thân ruột của Nữ đế thích nhất chính là làm mai mối. Nếu nhớ không lầm thì hôm nay sẽ ban hôn cho Đại hoàng nữ với Lâm đại công tử, cũng là nạn nhân trong việc dẫn đến kết cục của nguyên chủ.


Nhan Đình đi đến thủy tạ nơi Nhị hoàng tử Tống Nhiêu đang ngồi, cậu ta nhìn thấy cô thì cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.


Nhan Đình cười cười với cậu ta làm Tống Nhiêu lại càng ngượng ngùng.


Tuy không phải bé nhà mình nhưng nhìn qua mềm mềm đáng yêu nha!!!


Đối với những người nhìn thuận mắt thì Nhan Đình đối xử cũng không quá gắt gao, chưa kể còn là một mỹ nhân thẹn thùng.


Hai người vui vẻ uống trà, trò chuyện qua lại.


"Mộ Dung tỷ, ta nghe nói tỷ cùng Ngôn đại công tử hủy hôn rồi?" Tống Nhiêu e dè hỏi.


"Ừ, ta đã có người mà ta muốn tìm. Chỉ là bây giờ không biết người đó đang ở đâu" cô nhẹ nói, trong ánh mắt không giấu được sự dịu dàng đang luân chuyển.


"Người đó là ai vậy, có..có giống ta không?" nghe vậy cậu ta có chút buồn bã, môi mím lại.


"Thực ra ta cũng không biết người đó tên gì, dung mạo như thế nào. Nhưng vẫn chỉ cần mỗi người đó thôi!"


"Lỡ đó là một kẻ xấu xì thì sao??" cậu ta bật thốt lên.


Nhan Đình mỉm cười, gió từ đâu thổi tới làm y phục thiếu nữ phấp phới.


"Thì sao chứ!"


Tống Nhiêu im lặng, ba chữ đó hoàn toàn làm trái tim cậu ta tan nát. Mặc dù không biết người đó là ai nhưng Nhị hoàng tử được nữ đế sủng ái có chút ghen tị.


Lúc Nhan Đình rời đi, lúc đi ngang một bụi mai lại vô tình va vào một thiếu niên đang nhào ra từ trong đấy.


Hoa mai còn vương trên tóc hắn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Nhan Đình.


Đồng tử Nhan Đình giãn ra, môi ngậm ý cười nhìn hắn.


"Tiểu lang quân của nhà nào lại ngã vào lòng ta thế này". Cô nang cằm hắn lên làm thiếu niên đỏ mặt muốn vùng ra.


"Muốn chạy? Tiểu phu quân đã ngã vào lòng ta sao lại có thể đi chứ?".


Nguyên chủ có một nhan sắc tà tứ nhưng tính tình cương trực chưa từng bày ra chút ý cười trêu ghẹo nào nên ấn tượng về cô luôn là lạnh lùng khó gần.


Bây giờ với mắt đầy tình ý, môi tủm tỉm cười làm cho mấy vị công tử khác vừa chạy đến liền đỏ mặt.


"Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Tướng gia có thể buông ta ra hay không?" mặt hắn hồng hồng nói.


"Không được" cô cười.


Bầu không khí xung quanh có chút vi diệu, mấy vị công tử che mặt ngượng ngùng lúc này hầu cận của hắn chạy lại muốn đỡ công tử nhà mình liền bị Nhan Đình từ chối.


"Không được, vị công tử này đã ngã vào lòng ta, phải đền bù cho ta trước đã" cô siết lấy eo hắn làm Lâm Ngưng cả người cứng lại không dám động đậy.


"Đền bù thế nào?" Hắn tức mím môi hỏi.


"Gả cho ta thì sao?" cô nói nhỏ vào tai hắn, Lâm Ngưng đẩy Nhan Đình ra, cả khuôn mặt đỏ rực.


"Tiểu phu quân có đồng ý không?" cô cười, chân chậm rãi tiến về phía hắn.


Ngôn Chi đứng gần đó cả khuôn mặt đanh lại, hắn ta mời cô vốn để hỏi chuyện hôn sự lại không hề gặp mặt được, bây giờ gặp lại thì cô lại đang kéo tay kéo chân với người khác.


Bàn tay hắn siết lại, Ngôn Chi là một danh môn công tử, có tài có sắc là một trong những tài nhân kinh thành, được hứa hôn cho Thừa Tướng. Vinh quang cả đời, nay hắn lại bị từ hôn, mẫu thân tuy nói Mộ Dung Thừa Tướng phải thủ tang, nhưng bây giờ cô lại đang trêu ghẹo người khác.


Cục tức này hắn ta hoàn toàn nuốt không trôi.


Nhan Đình nhìn Lâm Ngưng, trong mắt ý cười nồng đậm, không ngại mặt dày xin Hoàng Thái Quân cho phép được tham dự hội Thưởng hoa này.


Giữa một rừng nam nhân như ngọc, Nhan Đình ngồi gần ông ta, dùng chút chuyện vặt nhân gian làm ông lão cười không ngớt.


"Thừa Tướng hôm nay tham dự hội Thưởng hoa này, chắc là đã có ý trung nhân trong lòng chăng?" ông ta cười hòa ái.


"Vừa gặp đã yêu, nếu được tác thành thần nhất định cưng chiều người đó mãi" cô tủm tỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vừa nói ra làm vài công tử thổn thức.


"Nữ nhân dẻo mồm dẻo miệng" Hoàng Thái Quân cười cười châm chọc.


Ánh mắt như có như không nhìn đến Lâm Ngưng bên dưới, tay cầm ly trà trên tay làm dấu mời với hắn.


Lâm Ngưng xấu hổ né tránh ánh mắt của cô.


Hoàng thái quân nhìn thấy có lẽ cũng đoán được đôi chút, Lâm Ngưng là đại công tử nhà Lâm Tướng Quân, tay giữ binh quyền. Mộ Dung gia quyền khuynh triều chính, lấy Lâm Ngưng này có vẻ không tốt lắm.


Nhưng chẳng phải con bé này đang thủ tang sao? Vừa mới hối hôn nhà Ngôn Thái phó xong, bây giờ lại muốn một mối hôn sự khác.


Đúng là nữ nhân mà!!!


"Mộ Dung Thừa Tướng còn đang thủ tang mẫu thân,

Bình Luận (0)
Comment