(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 57

Hỉ phục rườm rà trên người Lâm Ngưng được Nhan Đình chậm rãi cởi xuống.


Hắn đỏ mặt để mặc cơ thể trần trụi dưới ánh mắt cô.


Thân hình hắn nhỏ nhắn, da thịt mềm mại lại có hương thơm thoang thoảng.


Nhan Đình cũng cởi y phục ra, thân hình thiếu nữ đầy đặn đập vào trong mắt Lâm Ngưng làm mắt hắn càng đỏ hơn.


"Phịch"


Cô đẩy hắn ngã xuống, thân thể liền dán lên người hắn. Nhan Đình hôn nhẹ lên trán hắn, giọng điệu thủ thỉ.


"Chàng thật đẹp".


Lâm Ngưng câu lấy cổ cô, mặc cho bàn tay cô đang sờ loạn trên người.


Đầu ngực của hắn là màu hồng đẹp mắt, cô dùng răng cắn nhẹ lên đấy, tiếng rên nhẹ của hắn lập tức tràn ra ngoài.


Thủ cung sa của Lâm Ngưng là ở mặt trong của khuỷu tay, một chấm tròn màu đỏ chói mắt.


Cơ thể Lâm Ngưng vô cùng nhạy cảm, cô cắn nhẹ đầu ngực của hắn cũng đủ làm hắn rùng mình. Bàn tay kia của cô lần mò xuống phía dưới, tìm đến dương vật của hắn.


"A" hắn giật mình hét lên rồi lại càng ôm chặt lấy cổ cô.


"Đừng sợ, ta sẽ thật nhẹ nhàng với chàng" cô dịu dàng nói.


Bàn tay cô xoa miết dương vật hắn, miệng ngậm lấy đầu ngực đã cứng lên.


Lâm Ngưng cả người run rẩy, bụng phập phồng theo từng tiết tấu của cô.


"Tướng...tướng gia.." hắn thở dốc bên tai cô, nỉ non gọi cô.


Dương vật của hắn cũng run rẩy bắn ra, tinh dịch nhớp nháp dính trên tay cô. Nhan Đình cười, hôn hắn, bàn tay bên dưới lần mò xuống huyệt khẩu.


"Ưm" Lâm Ngưng rên nhẹ trong cổ họng.


Ngón tay cô dùng tinh dịch của hắn xoa nhẹ huyệt khẩu rồi tiến vào. Nhục huyệt nóng rực lại chặt chẽ, Nhan Đình sợ hắn đau chỉ có thể chậm rãi thăm dò, dùng nụ hôn đánh lạc hướng chú ý của hắn.


Cảm xúc khác lạ nơi hậu huyệt làm Lâm Ngưng vô thức mà rên lên, nhưng chỉ có những âm tiết vụn vặt thoát ra vì lưỡi hắn đang bận đưa đẩy một nhịp với đầu lưỡi linh hoạt của cô.


Chốc chốc cô sẽ cắn nhẹ vào môi hắn, mút đầu lưỡi của Lâm Ngưng làm hắn điên đảo thần hồn.


Ngón tay bên trong nhục huyệt của hắn tìm được một điểm gồ lên, cô liền ấn vào thành công làm cho hắn giật bắn người.


Mắt hắn ẩm ướt, lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt. Lâm Ngưng giờ phút này tâm trí lẫn cơ thể đều bị Nhan Đình chiếm đóng, hắn chỉ thuộc về mình cô.


Đến khi bên dưới của hắn có thể dùng hai ngón tay ra vào dễ dàng cô mới lấy dụng cụ mà Tầm Ngọc đưa cho cô ra.


Thật ra là do cô có chút tò mò cái thứ mà cô ta đưa cho cô là gì thôi, nhìn qua cũng chỉ là dương cụ bình thường làm bằng gỗ.


Nhan Đình cũng đeo lên, nhắm ngay huyệt khẩu từ từ đưa vào.


"A....a" Lâm Ngưng thở dốc theo từng tấc dương cụ tiến vào bên trong.


Lúc này Nhan Đình mới biết thứ này dùng để làm gì, thủ cung sa trên tay Lâm Ngưng nhạt dần, đến khi dương cụ hoàn toàn vào bên trong thì thủ cung sa cũng đã biến mất.


"Có đau không?" Nhan Đình vuốt ve gương mặt của Lâm Ngưng, nhẹ nhàng hỏi.


Lâm Ngưng mím môi gật đầu rồi lại lắc đầu dường như vô cùng bối rối. Nhan Đình hôn nhẹ lên trán hắn, eo đầu đưa đẩy.


Hơi thở của Lâm Ngưng dần trở nên gấp gáp, hắn níu chặt chăn mền bên dưới. Nhan Đình kéo hắn ngồi dậy, dương cụ cọ xát bên trong đến gắt gao.


"Tướng...tướng gia....a..a..." ngón chân hắn cong lên, cảm nhận dương cụ tiến vào thật sâu.


"Chàng gọi ta là gì?" cô cắn nhẹ lên hầu kết hắn.


Lâm Ngưng rùng mình, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn cô, bộ dạng vô cùng ủy khuất.


"Thê..thê chủ...a...a...đừng mà....." hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, bên dưới ra vào dữ dội làm hắn bất kham mà rên lớn tiếng.


Nhan Đình dùng tay nâng một chân hắn lên vai để thuận lợi cho dương cụ dễ dàng ra vào, động tác này làm hắn há miệng thở dốc không ngừng.


Lâm Ngưng vừa bắn ra đã bị cô bắt lấy đầu ngực mẫn cảm mà chơi đùa, hắn muốn tránh thoát ma trảo của cô nhưng bất thành.


Lúc này Nhan Đình đột nhiên bế hắn lên, Lâm Ngưng hoảng sợ bắt lấy cô, dương cụ vẫn nằm bên trong nhục huyệt của hắn.


Cô đặt hắn nằm úp trên bàn, tay tách cánh mông mềm mại của hắn ra, cắm dương cụ vào sâu bên trong.


"Ưm....a...a..." hắn cắn môi rên nhẹ.


Lần này cô làm rất chậm, nhưng mỗi lần đều cắm vào sâu nhất, cọ qua thành ruột mẫn cảm của hắn.


"Thê...thê chủ...." hắn nỉ non ngẩng đầu gọi cô khi mỗi lần dương cụ đâm vào bên trong.


Giọng hắn dần khàn cả đi, đầu óc mơ hồ bắt lấy khăn trải bàn bên dưới, dương vật rỉ nước không ngừng.


Đến khi hắn lại bắn một lần nữa, Nhan Đình lật người hắn lại, hôn xuống. Có lẽ đã bị tình dục nhấn chìm nên Lâm Ngưng có chút vô lực thuận theo cô.


Nhan Đình lại bế hắn về giường, Lâm Ngưng mệt mỏi nằm xuống. Kết quả cô lại tách chân hắn ra, đem dương cụ cắm vào lần nữa.


"Thê chủ....ta...ta không nổi....ưm..." hắn khàn giọng nói với cô.


"Vậy để ta động là được, chàng cứ nằm yên ở đấy" cô cười.


Lâm Ngưng mím môi, hốc mắt đỏ tươi nhìn cô. Nhan Đình thúc eo một lần nữa kéo hắn lên đỉnh.


Một hồi lâu sau cô mới chịu buông tha hắn, Lâm Ngưng thút thít khóc kể cả khi đã ngủ, người bọn họ nhễ nhại mồ hôi nên Nhan Đình chỉ có thể gọi người đem khăn và nước vào để lau người cho hắn.


Lâm Ngưng trong mơ cảm thấy cơ thể đột nhiên mát mẻ hơn, dễ chịu xoay người ngủ mất.


Nhan Đình lau qua loa bản thân mình lại nằm lên giường ôm hắn vào lòng. Cô nhịn đói tận ba năm hôm nay ăn một bữa vẫn chưa đã thèm chút nào.


Sáng hôm sau Nhan Đình ngáp ngắn ngáp dài đi thiết triều, vài quan viên bên phe cô mập mờ trêu ghẹo. Nhan Đình tâm tình vui vẻ cũng đùa với bọn họ một chút, lát sau Nữ đế đến cũng như có như không chọc ghẹo cô.


Lâm Ngưng hôm qua hoạt động quá sức nên ngủ đến tận trưa, hắn tỉnh dậy mơ màng nhìn màn trướng xa lạ, mới chợt nhớ bản thân mình vừa gả đi rồi.


Những kí ức đêm qua như những mảnh ghép lắp ráp lại thành một chuỗi kí ức hoàn chỉnh. Mặt hắn đỏ lên nhìn thủ cung sa đã biến mất của mình một cách ngượng ngùng.


Mộ Dung gia không còn trưởng bối nên hắn cũng không cần đi thỉnh an vào sáng sớm. Tiểu Hoàn hầu hạ hắn thay quần áo rồi dùng bữa sáng, còn đặc biệt sắc thuốc bổ theo lời dặn của Nhan Đình cho hắn uống.


Lâm Ngưng nhìn chén thuốc nhăn mày phụng phịu nhưng nghĩ đến đây là của Nhan Đình chuẩn bị cho mình thì nhắm mắt uống cạn.


Lát sau Nhan Đình về đến phủ đã nhìn thấy Lâm Ngưng đang đi dạo, cô cười cười đi đến bên hắn.


"Ta nghĩ chàng sẽ ngủ quá trưa đấy" cô véo mặt hắn, phất tay để Tầm Ngọc đem giỏ tre bày bánh ngọt ra.


"Đặc biệt xếp hàng mua cho chàng đấy".


Lâm Ngưng cười tươi nắm lấy tay cô đi về phía bàn đá, hắn ăn thử một miếng cảm thấy rất ngon liền đút cho cô miếng tiếp theo.


Có hắn vào phủ Nhan Đình hở chút sẽ mua hoa hoa cỏ cỏ về cho hắn chơi, mua cả trang sức y phục tinh xảo cho hắn. Việc này càng làm cho người người ganh tị đến đỏ mắt.


Mà người được mọi người ganh tị lại đang bị Nhan Đình đè trên thư án mà cắm vào nhục huyệt.


"A....a...thê..thê...chủ...nhẹ....chút" hắn đứt quãng nói.


"Nhưng ở đây ta càng làm mạnh thì cơ thể chàng lại rất thích nha!" cô cười, dùng dương cụ đè mạnh vài điểm G của hắn.


"Ưm..." Lâm Ngưng cắn môi, bấu chặt lấy thư án.


"Đại nhân" giọng Hầu Ý ở bên ngoài chợt vang lên làm Lâm Ngưng giật mình, hắn mím chặt môi lắc đầu nhìn cô.


"Có chuyện gì?".


"Khụ, cái đó.....lát nữa thần có chuyện muốn bẩm báo. Đại nhân..đại nhân cứ thong thả." cô ta ho nhẹ, trong giọng nói có chút ý vị khác.


Nhan Đình bế Lâm Ngưng ôm vào lòng, ấn lấy eo hắn xuống. Hắn dựa vào người cô thở dốc, níu chặt lấy áo cô.


"Ta biết rồi".


Cô ngồi xuống ghế, Lâm Ngưng ngồi trong lòng cô run rẩy kịch liệt. Nhan Đình cười cười véo đầu ngực của hắn làm hắn rên lên.


"Thê chủ.....ta...ta...mệt quá..." hắn gục đầu vào vai cô, yếu ớt nói.


Trái tim cô như có lông vũ phất qua, ngứa rang cả lên. Đợi khi Lâm Ngưng một lần nữa bắn ra cô liền dùng áo ngoài của mình bọc hắn lại.


Hầu Ý ở bên ngoài đợi cô, khuôn mặt có chút đỏ. Nhìn thấy cô ra cô ta ho nhẹ mấy cái lánh mặt đi nơi khác.


Đại nhân nhà bọn họ trâu đấy!!!


Lâm Ngưng mệt mỏi ngủ thiếp trong lòng cô, Nhan Đình bảo người hầu chuẩn bị bồn tắm, cởi y phục của mình và hắn rồi hai người cùng ngâm mình.


Nhan Đình véo mặt hắn, nụ cười đầy yêu chiều. Lâm Ngưng mặt mũi còn hồng nhuận nhìn qua như một trái cà chua nhỏ làm người khác muốn ăn ngay.


Tắm rửa xong cô bế hắn lên giường cẩn thận đắp chăn cho Lâm Ngưng rồi mới trở về thư phòng. Thư án lộn xộn cũng được sắp xếp ngay ngắn lại.


Hầu Ý đem mật báo ở biên cương báo cáo lại cho cô, Nhan Đình nghe một chút đột nhiên bảo cô ta dừng lại.


"Khoan đã, ngươi nói Tống Nhữ phát sốt nằm lỳ trên giường?"


"Người của chúng ta luôn canh chừng cô ta rất cẩn thận" Hầu Ý hiểu suy nghĩ của cô nên liền trả lời.


Nhan Đình chống cằm, nữ chính lúc này không thể nào bị bệnh được, có lẽ đã phát hiện người của cô rồi nên lại bày ra kế hoạch gì rồi.


"Bắc Quốc không có động tĩnh gì?"


"Bắc Quốc mấy ngày trước vừa ăn uống linh đình, hoàn toàn không giống sắp chuẩn bị giao chiến".


Cô nghe xong đã cười nhẹ, Tống Nhữ thật sự đã phát hiện người của cô rồi. Cái trò mà cô ta bày ra chẳng phải đã quá cũ rích rồi hay sao?


"Truyền lệnh cho mấy người kia mai phục sẵn ở những đường mòn có thể đánh úp chúng ta trước đi. Tống Nhữ ở phủ hoàng nữ là giả, cô ta bây giờ có lẽ đã đến biên cương rồi!" Nhan Đình nhanh tay tìm tín vật của Mộ Dung gia giao cho Hầu Ý.


Hầu Ý không nói hai lời liền cấp tốc đi mất, Nhan Đình lại bảo Tầm Ngọc bí mật mời Tống Thương đến phủ.


"Tống Thương, coi như ngươi cũng rất may mắn" cô cười.


Tống Thương hớt hải đi đến phủ Thừa Tướng để gặp cô, Nhan Đình đơn giản nói kế hoạch của Tống Nhữ cho cô ta biết.


Cô ta kinh ngạc không thôi, Tống Nhữ kia nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy cũng không phải vô dụng. Lừa được rất nhiều người kể cả Tống Thương cho người theo dõi Tống Nhữ cũng không nhận ra được.


"Chuyện này ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?" cô ta thận trọng hỏi.


"Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta sắp xếp là được, cầm cái này đi tróc nã Tống Nhữ đi" cô đưa cho cô ta một phong thư cùng vài tín vật của Bắc Quốc.


"Những thứ này sao ngươi có???" Tống Thương kinh ngạc nhìn binh phù của Bắc Quốc trong tay mình.


"Không phải của ta, là của Tống Nhữ" cô cười nhẹ, lúc này dường như cô ta hiểu ra gì đó liền gật đầu.


Tống Thương cho người vào cung xin thủ dụ của Nữ đế, rất nhanh đã bao vây phủ của Tam hoàng nữ. Ngôn Chi nhìn thấy nhiều binh lính như vậy liền sợ hãi, hắn đã phát hiện người kia không phải Tống Nhữ nhưng mặc kệ.


Bây giờ nhìn binh lính đang bao vậy phủ thì liền bị sợ hãi bao trùm.


Đại hoàng nữ mặc một bộ y phục đỏ tươi, nhận được sự đồng ý của Nữ đế liền cho binh lính lục soát phủ.


Tam hoàng nữ giả mạo kia bị lôi ra ngoài, quả thực rất giống nhưng nhìn kĩ liền biết không phải Tống Nhữ. Cô ta dường như định tự sát đã bị Tống Thương bóp chặt lấy cằm, lấy chất độc trong răng cô ta ra.


Binh lính lại đem ra binh phù của Bắc Quốc, kẻ giả mạo kia kinh ngạc nhìn miếng binh phù lại nhìn thấy nụ cười của Tống Thương, cô ta giãy giụa la hét nhưng rất nhanh đã bị binh lính đánh ngất.


"Ngươi không nhận ra được thê chủ của mình sao? Hay là....ngươi bao che cho kẻ này?" Tống Thương híp mắt nhìn Ngôn Chi đang quỳ dưới chân cô.


"Ta....ta không biết..." Ngôn Chi run rẩy quỳ ở đó, lưng hắn đổ đầy mồ hôi.


"Bắt lại hết đi" Tống Thương ra lệnh cho bính lính rồi xoay người bước đi.


Nữ đế nhìn binh phù của Bắc Quốc thì tức giận không thôi, mắng Tống Nhữ hết lời. Tống Thương ở bên cạnh an ủi bà ta một chút lại báo lại về việc ở biên cương.


Nữ đế vừa nghe xong đã che tim đầy tức giận, chuẩn tấu cho Tống Thương điều binh âm thầm đến biên cương để nghênh chiến Bắc Quốc.


Dù vậy ngay lúc đó, tin tức liền truyền về. Bắc Quốc phát động tấn công bất ngờ lại không ngờ quân ta có mai phục nên bại trận chạy về doanh trại.


Lúc nghe tin này xong Nữ đế cảm thấy bàng hoàng, lúc này Nhan Đình chậm rãi đi vào tẩm cung của bà ta.


"Thừa Tướng sao lại ở đây..." bà ta e dè hỏi cô.


"Nếu ta không ở đây thì hoàng vị của bà còn không?" cô cười hỏi.


Lúc này bà ta mới nhớ đến lúc trước để phòng ngừa mấy kẻ họ Mộ Dung có binh quyền trong tay tập hợp tạo phản nên bà đã điều bọn họ đi trấn giữ biên cương.


"Ái khanh lập công lớn, trẫm nhất định ban thưởng hậu hĩnh" bà ta cười nói nhưng trong lòng vẫn không hết ngờ vực.


"Không cần, bây giờ ta muốn bà viết chiếu chỉ sắc phong tân hoàng" cô nhàn nhạt nói.


Tống Thương bên cạnh cô sửng sốt trợn tròn mắt, Nữ đế cũng không tin vào tai mình.


"Ngươi nói cái gì?" Nữ đế chỉ vào Nhan Đình hỏi lại.


"Chiếu chỉ sắc phong tân hoàng" cô chậm rãi đọc lại một lần.


Nữ đế cười to, dường như đây là một chuyện cười vậy.


"Ta đã nghĩ ngươi sẽ làm gì đó thông minh. Không ngờ ngươi là một kẻ ngu dốt." bà ta ôm bụng cười.


"Tống Thương mau bắt cô ta lại cho trẫm. Ta vốn đợi ngươi lòi ra đuôi cáo để chém đầu ngươi, bây giờ thì có rồi".


Nhưng qua mấy phút Tống Thương vẫn đứng bất động làm nụ cười của bà ta cứng đờ lại.


"Tống Thương, con mau bắt ả lại cho trẫm!!!" bà ta hét lên.


Tống Thương nhàn nhạt lắc đầu, cô ta cho mấy cung hầu lui ra ngoài hết. Nữ đế trợn mắt nhìn người của mình nghe lệnh nữ nhi của mình răm rắp.


"Các ngươi...các ngươi" bà ta chỉ vào hai người họ một lúc lâu cũng không nói hết câu được.


Nhan Đình phất tay, cung nữ liền đem vào một bản chiếu chỉ được viết sẵn.


"Đóng dấu đi" cô lười biếng tìm một cái ghế ngồi xuống.


Tống Thương nuốt nước bọt nhìn Nữ đế rồi lại nhìn Nhan Đình, cô ta không ngờ cô sẽ làm như vậy nhưng cô ta cũng không cảm thấy có gì sai cả.


Nữ đế tức giận hất văng chiếu chỉ, một bộ dạng quyết tuyệt sẽ không chấp nhận. Nhan Đình híp mắt nhìn bà ta, cô rút trường tiên ra vụt về phía Nữ đế.


Trường tiên có gai nhỏ, đánh đến đâu sẽ ứa máu đến đó. Nữ đế kinh ngạc nhìn Nhan Đình, cô liền đánh thêm mấy phát, đến lúc bà ta ôm thân thể đau đớn kêu khóc.


Tống Thương chỉ đứng bên cạnh lãnh đạm nhìn, Nữ đế bạc tình để phụ thân hắn tuy đứng đầu hậu cung nhưng

Bình Luận (0)
Comment