Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 13


Lúc này, người được các học sinh bàn tán - Lạc Ân đang cùng cha mẹ Lạc nói chuyện cùng thầy hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng Lý, Lạc Ân nhà chúng tôi nhờ cậy cả vào thầy.

Con bé xưa nay chưa từng đến lớp nhưng những kiến thức nên có con bé cũng đã được trang bị đầy đủ.

Nó rất ngoan.

Cảm ơn thầy đã thu nhận con bé.

Mong thầy chiếu cố nhiều hơn.".

Mẹ Lạc chân thành nói, bà sợ cô không hòa nhập được với môi trường mới nên mới cố ý đến trường gặp mặt qua các thầy cô ở đây, mong các thầy cô quan tâm đ ến con mình, không để nó bị ủy khuất.
Hiệu trưởng Lý đã ngũ tuần, khuôn mặt phúc hậu làm người khác không tự giác cảm thấy an tâm.


Lúc này ông đang cười tươi tiếp chuyện với cha mẹ Lạc, nghe mẹ Lạc nói nữ sinh trước mặt chưa từng đến trường thì nhìn nhiều hơn, âm thầm quyết định sẽ truyền lời cho các thầy cô để mọi người chú ý.

Mẹ Lạc vừa dứt lời, ông đã cười, lên tiếng: "Quan tâm đ ến các em học sinh là trách nhiệm của chúng tôi, Lạc phu nhân hãy yên tâm nhé."
Vì cũng không còn nhiều thời gian, cha mẹ Lạc và thầy hiệu trưởng trò chuyện vài câu rồi lưu luyến ra về.
Lạc Ân được phân đến lớp 11A7, lúc này đang cùng cô giáo chủ nhiệm - Phương Bình đến lớp học.
"Lát nữa đến lớp, em chờ ở bên ngoài, đợi cô giới thiệu cho các bạn rồi vào nhé.

Không sao, đừng lo lắng!" Phương Bình đã được thầy hiệu trưởng dặn dò chú ý đến cô bé này.

Không thể không nói, nữ sinh này thật sự đẹp, cô đã có thể tưởng tượng cảnh sói tru khi cô bé bước vào lớp rồi.
Tuy đây là lần đầu tiên đến trường, nhưng Lạc Ân cũng không lo lắng lắm, nhiều hơn là tò mò, cô vừa đi vừa đánh giá mọi thứ xung quanh.

Lúc này đang là buổi sáng sớm, học sinh chào cờ xong đều đã kéo vào lớp, có lớp học đang đọc đồng thanh bài thơ nào đó cô không biết tên.

Bầu không khí học tập này làm Vương của chúng ta hứng thú cực kì, thầm nghĩ nếu tới đây sớm hơn thì tốt rồi.

Trước nay cô chưa từng được học với nhiều người như thế, quả thật có chút chờ mong.
Trong lúc Lạc Ân đang chìm trong thế giới của mình thì nghe thấy lời của cô giáo, nhớ đến các bộ phim thanh xuân vườn trường mình đã cày cấp tốc ngày hôm qua, liền ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Trước mặt thầy cô thì phải kính trọng, ngoan ngoãn.

Đúng, phải như vậy.
Phương Bình thấy cô gái nhỏ thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng lại ngoan như vậy thì lập tức vui sướng, yêu thích không thôi, nụ cười càng thêm tươi tắn.
Hai người đi vừa nói cười, mắt thấy sắp tới khúc cua cầu thang thì bất ngờ có một bóng dáng lao nhanh từ dưới cầu thang lên, suýt chút nữa thì đụng ngã Lạc Ân, may mà cô phản ứng nhanh, kịp thời né qua một bên, bóng dáng kia thấy cô tránh kịp thì trộm thở phào, cất tiếng: "Xin lỗi", rồi không kịp nhìn mặt ai với ai đã nhanh chóng lướt đi mất.
Khi nghe người kia lên tiếng, Lạc Ân thoáng sửng người lại, tim hơi nhói, nhưng còn chưa hiểu được đó là gì thì lại bị tiếng hét thất thanh làm cho hết hồn.

Lúc này hai người mới thấy một người nữa đang đang chạy từ dưới cầu thang lên, trong miệng đang không ngừng la hét: " Tên tiểu tử thúiiii, mau đứng lại cho thầyyy".

Nhưng mà bóng dáng kia đã biến mất từ lâu, thầy Ngô vừa la vừa thở hồng hộc, thấy thằng nhãi kia thế mà biến mất rồi, lại thấy có hai người đang đứng ngơ ngác ở đây, đặc biệt là khi thấy cô Phương đang nhìn mình với vẻ mặt không nói nên lời, gương mặt của thầy Ngô vốn đã đỏ lập tức đỏ hơn như có thể vắt ra máu.

Thầy vội cười gượng chào cô Phương, lại nhìn qua Lạc Ân, hơi sửng sốt một chút, rất nhanh gật đầu một cái rồi ra vẻ không có gì, chắp tay sau lưng thong thả bước đi.
Lạc Ân: "..."
Cô Phương: "..." Hahahaha
Đợi bóng dáng thầy đi xa, Phương Bình mới không nhịn được cười ra tiếng, nhưng nhanh chóng nghiệm mặt lại, nhịn đến nổi mặt mày đỏ ửng, sau đó ra hiệu cho Lạc Ân tiếp tục đi theo mình, vừa đi vừa nói: "Lạc Ân, người vừa rồi là thầy Ngô - chủ nhiệm lớp 11A1, hẳn là đại ma vương lại làm thầy ấy tức chết nên mới đuổi theo như vậy, cô nghĩ em cũng nên dần làm quen với cảnh này đi, vì thật sự xảy ra quá thường xuyên mà." Nói rồi lại không nhịn được cười tiếp.
Lạc Ân đã sớm bị sự tình làm gián đoạn đi cảm giác khó chịu vừa rồi kia, nghe cô giáo nói vậy không hiểu sao cũng thấy buồn cười nên hơi mỉm cười nói vâng với cô.
Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cô cũng thấy tấm bản đề Lớp 11A7, cô Phương ra hiệu cho cô đứng ngoài rồi bước vào trong.

Ngay lập tức, tiếng nói cười trong căn phòng im bặt.

Cô nghe thấy cả lớp đồng thời chào cô, nghe thấy cô giới thiệu lớp có bạn học sinh mới.
"Hôm nay, cô muốn báo cho cả lớp một tin." Vừa nói vừa nở nụ cười với những gương mặt dưới lớp.
Cả lớp lập tức thấy không ổn, lúc nào cô để biểu cảm như vậy, bọn họ đều ăn đắng: "Hay cô khỏi thông báo được không cô\~"
Thấy gương mặt kinh nghi bên dưới, Phương Bình nở nụ cười hài lòng, trong lòng thầm đắc chí, đúng là dọa đám nhỏ này vui ghê, nghĩ như vậy nhưng cũng không câu giờ nữa, làm động tác im lặng rồi nói: "Hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé."
Cả lớp nháy mắt ồn ào hẳn lên, hứng thú bừng bừng mà nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó, họ thế mà thấy tiên nữ!!!!
"Đẹp quá đi mất!"
"Trắng quá đi!!"
"Hình như cô ấy là người đẹp lúc sáng đúng không nhỉ? Không ngờ lại học lớp chúng taaa"

"Má, tao nghĩ tao biết yêu rồi!"
"..."
Lạc Ân dưới cái nhìn nóng bỏng của các bạn cùng lớp, bình đạm lên tiếng: "Chào mọi người, mình là Lạc Ân."
Mọi người còn đang đợi cô nói tiếp, giọng cô hay quá, đợi hoài vẫn không thấy cô nói thêm gì.
Phương Bình ho khan: "Được rồi, đây là bạn học mới của các em, chúng ta là bạn cùng lớp, nhớ phải giúp đỡ lẫn nhau, tượng thân tương ái biết chưa?"
Cả lớp đồng thanh vâng.

Phương Bình hài lòng, chỉ tay vào bàn thứ hai ở giữa lớp học, như vậy cô sẽ dễ quan tâm em ấy hơn, nói: "Lạc Ân, em ngồi ở chỗ kia nhé."
Lạc Ân nhìn thoáng qua vị trí đó, gật nhẹ đầu cảm ơn rồi bước xuống lớp.

Đến lúc ngồi xuống chỗ, cô vẫn không tin được là sẽ có ngày mình ngồi học chung với mọi người như thế này.

Cuộc sống vườn trường của cô bắt đầu rồi..

Bình Luận (0)
Comment