Chạy qua không biết bao nhiêu hàng quán, rẽ qua không biết bao nhiêu con hẻm, bấy giờ đầu óc vẫn đang trong trạng thái chết máy của Lạc Ân mới phản ứng lại được, nàng tức tốc phanh lại.
“Ủa? Tại sao mình phải chạy nhỉ? Không phải nên vạch mặt hỏi tội người sao?”
“Phải đấy! Tại sao con lại chạy chứ?”
“Chắc tại vì vui quá chứ sao?”
Đang lúc lẩm bẩm, thình lình có người hỏi nên thuận miệng đáp lời luôn, đáp xong mới ngớ người ra, quay phắt lại.
Lạc Ân hơi run rẩy phun ra hai chữ: “Sư phụ…”, trong giọng có chột dạ, có kinh ngạc, có tức giận, cũng có vui vẻ.
Cố Mạc Phong từng bước từng bước tới gần Lạc Ân.
Cho đến khi hai người cách nhau nửa bước chân, hắn dừng lại, cuối đầu xuống nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong ánh mắt cất chứa rất nhiều điều khiến người khác không thể nhìn thấu.
Hai người nhất thời im lặng, bầu không khí không hiểu thấu quỷ dị vô cùng.
Lạc Ân bị nhìn cho không được tự nhiên, lập tức ho khan, lùi lại hai bước, cuối đầu xuống, hai tay chắp phía trước: “Đồ nhi Lạc Ân bái kiến sư phụ anh tuấn, đẹp trai, soái khí, kinh tài tuyệt diễm, người gặp người khóc, hoa gặp hoa héo, chim gặp ngừng hót, cá gặp chết đuối, thần gặp mất linh!!!”
“…”
Bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Cố Mạc Phong giật giật khóe môi, một hồi lâu sau mới mở miệng được: “Cái trò bái kiến này đúng là ta bày con, nhưng mà ta cũng chỉ đùa thôi, sau đó không phải đã bảo bỏ đi rồi sao? Mười năm rồi…”.
Nói đến đây nhất thời im lặng.
Lạc Ân làm như không có việc gì, cười hì hì nói: “Sư phụ, người dạy cũng đã dạy rồi, sao rút lại được nữa.
Với lại con thấy nó hợp với ngời quá ấy chứ.
Chỉ có như thế người khác mới lĩnh ngộ được sự lợi hại của người.
Không phải người từng nói vậy sao?”
Nguyên một tràng lời nói vả cho mặt của sư phụ Cố đau rát.
Thấy ánh mắt to tròn của đồ đệ đang nhìn thẳng vào mình như đang tra hỏi, Cố Mạc Phong chột dạ quay mặt đi, bên tai còn không báo trước đỏ lên.
Nếu có người nào đã từng quen biết với hắn mà thấy bộ dạng này, chắc chắn sẽ tiến hành các hành động: Xoa xoa mắt, chớp chớp mắt, miệng mở lớn, tự đánh bản thân một cái, sau đó sẽ ghi lại vẻ mặt này trong âm thầm.
Chịu thôi, Cố Mạc Phong trước nay không sợ bất cứ kẻ nào, lại chỉ sợ mỗi đồ đệ duy nhất này.
Nàng nói cái gì, làm cái gì thì đối với hắn đều đúng hết.
Tình trạng của hắn nghĩ thế nào cũng thấy giống thê nô???
Lạc Ân từ từ thu lại nụ cười, ánh mắt rũ xuống, đôi môi mím lại, im lặng cuối đầu nhìn chằm chằm hòn đá dưới chân.
Bầu không khí nháy mắt trầm xuống.
Cố Mạc Phong đang ngượng ngùng cũng thu lại vẻ mặt, nhìn thấy đồ đệ như vậy, tâm khẽ thắt lại.
“Ân Ân… ta… à… sao con lại tới đây thế? Sư thúc con đâu?”
Nàng hơi ngước mắt, đôi mắt đã đỏ ửng, nhìn hắn không rời: “Sư thúc không đi cùng.”
Tại sao lại khóc? Tại sao thấy hắn lại không kiềm lòng được mà khóc? Nàng nhớ hắn, nàng nhớ hắn đến phát điên.
Nhớ đến mức trong giấc mơ hàng đêm của nàng đều toàn là hình bóng của hắn.
Nàng mơ thấy lần đầu tiên nàng gặp hắn.
Cả hai chỉ là những đứa bé 5 tuổi.
Hắn giơ bàn tay trắng trẻo, sạch sẽ, lau đi nhem nhuốc trên mặt nàng, miệng nhỏ cứ líu ríu không ngừng: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.
Từ nay ta sẽ làm sư phụ ngươi! Bảo vệ ngươi! Không cho ai bắt nạt ngươi nữa!”
Cứ thế nàng ngu ngơ bị hắn đem về làm đồ đệ.
Mơ thấy hắn dạy nàng… ‘cướp giàu chia nghèo’, dạy nàng leo cây lấy trộm trứng chim, dạy nàng đánh lén,… hắn dạy nàng tất cả trò mèo phá phách.
Mà nàng thì cứ ngu ngơ như vậy theo hắn học thói xấu.
Mơ thấy hắn dẫn nàng tới gặp sư huynh hắn ‘ăn nhờ ở đậu’.
Mơ thấy thiếu niên có gương mặt yêu nghiệt nở nụ cười mà vạn vật thất sắc khẽ gọi nàng: “Ân Ân à ~ Sư phụ cuối cùng cũng có được Tuyệt Phá kiếm rồi! Con xem ta soái không?”
“Ân Ân à ~”
“Ân Ân…”
Dù hai người có cùng tuổi thì sao chứ, hắn là sư phụ nàng, là người mà nàng không được có bất kì tâm tư gì.
Nàng cũng không biết, từ khi nào, từng cử chỉ, từng lời nói, từng nét mặt của hắn, đã khắc ghi tận sâu trong tâm nàng.
Nước mắt lăn dài trên gò má rồi rơi xuống.
Nhìn thấy Lạc Ân rơi nước mắt.
Hắn hốt hoảng, lắp bắp: “Ân Ân sao lại khóc rồi.
Ngoan ~ Đừng khóc, vi sư đau lòng”.
Bàn tay giơ lên lau đi nước mắt, khẽ vuốt v e gương mặt mịn màng của nàng.
Lạc Ân ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Nước mắt không rơi nữa.
Bàn tay ấm áp quá.
Nàng lưu luyến giây phút này.
Hình ảnh quen thuộc trong quá khứ trùng lặp lên hình ảnh hiện tại, hòa làm một, đánh sâu vào tâm trí nàng.
Hai người cứ như thế.
Một người dỗ, một người ngẩn ngơ.
Bất giác, như thế giới chỉ còn lại hai người.
Lạc Ân không hỏi tại sao hắn biến mất mười năm qua.
Nếu hắn muốn nói, sẽ tự nói thôi.
Họ ăn ý không đề cập đến vấn đề này, cùng nhau sóng vai bước đi trên đường.
Một bạch y, một hắc y, một ánh trăng, một con đường, chỉ thế thôi mà lại như một bức tranh đẹp đến lạ.
“Sư phụ, hiện giờ người là Vương sao?”
“Ừ ta là Vương! Ngầu không?”
“Soái! Nhưng mà con sắp thay thế vị trí của người rồi.”
“Cái gì? Đồ vong ơn phụ nghĩa!!! Ai cho con cái gan soán vị ta!”
“Sư thúc đó!”
“Ha ha… hình như sư thúc con rất lâu rồi chưa được nếm thử mùi vị bị tiêu chảy thì phải!?”
“Mười năm rồi.”
“…”
“Vậy ta đây…”, khẽ ghé môi đến bên tai nàng: “… đợi Ân Ân soán vị đó nha ~”
Bốp.
Mặt của sư phụ Cố bị đồ đệ cho ăn năm ngón tay.
“Người nghiêm túc vào…Con sẽ giành được vị trí Vương.”
“Ha ha đến lúc đó không phải là: ‘Vương tiền nhiệm và Vương tân nhiệm hóa ra lại là sư đồ’ à.”
Cứ như thế, hai con người lạnh lùng, kiêu ngạo đối với thiên hạ.
Nhưng đứng trước đối phương, lại đưa ra sự ôn nhu, gần gũi nhất.
Những cử chỉ, lời nói khi đó, sẽ không dành cho bất cứ ai khác nữa…
Chỉ có hai người họ.
Mãi mãi vẫn chỉ có hai người họ..