Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 104

Ánh mắt như vật, thực xa lạ!

Xa lạ đến nỗi Kỷ Thư Hàn gần như không thể nhận ra, trước mặt chính là nữ nhi mình.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút khiếp sợ.

Hai chân bất giác dịch ra phía sau một bước nhỏ.

Kỷ Vân Thư mắt lạnh như băng, mang theo một sự quyết tâm.

Nàng mở miệng lần nữa: "Loan Nhi là thân nhân duy nhất trên đời này của ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng uổng mạng. Không chỉ ta muốn điều tra, mà còn sẽ tỉ mỉ điều tra!"

"......"

Toàn bộ trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ!

Loan Nhi là thân nhân duy nhất của nàng? Vậy bọn họ tính là gì?

Và người đầu tiên lên tiếng phản ứng lại, chính là Kỷ Nguyên Chức.

Hắn tiến lên, có ý phản đối mắng: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn ở đây, cái gì mà Loan Nhi là bị người bức tử, đều không có chứng cứ. Chẳng lẽ ngươi còn ngại sự tình nháo chưa đủ lớn hay sao? Tiện tì kia rõ ràng sợ tội tự sát, nàng đã giúp ngươi tẩy rửa tội danh. Nếu không, ngươi cho rằng ngươi có thể đứng ở chỗ này sao?"

Từ ngữ rất vang dội!

Ngay cả Kỷ Mục Thanh cũng gia nhập vào, bước tới gần và nhíu mày nói.

"Tam đệ nói rất đúng, không có chứng cứ đã nói Loan Nhi không hạ độc giết người, còn nói nàng ấy đã bị người bức tử. Trừ phi, ngươi vẫn muốn trở lại nhà giam, ôm theo tội danh hạ độc giết người ở trên đầu mình, phải không?"

"Đừng khiến cho Kỷ gia chúng ta mất mặt thêm nữa!" Kỷ Nguyên Chức hừ một tiếng.

Kẻ xướng người hoạ, thật sự giống như hai con khỉ đang diễn múa!

Phối hợp rất tuyệt vời!

Kỷ Uyển Hân khụ khụ vài tiếng, cố gắng nổi lên là người hoà giải.

Nàng yếu nhược mở miệng nói: "Đại tỷ, Tam đệ, các ngươi đừng nói như vậy, Vân Thư không phải có ý đó."

"Ngươi câm miệng cho ta." Kỷ Mục Thanh trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có phải họ Kỷ hay không? Tại sao lại giúp người ngoài."

Giúp người ngoài?

Quả nhiên, căn bản chưa từng xem Kỷ Vân Thư là người một nhà!

Nghe những lời nói này, môi mỏng Kỷ Vân Thư bỗng chốc câu lên, mang theo một sự châm biếm.

Giờ phút này, Kỷ Vân Thư lại cảm thấy bọn họ có vài phần đáng thương.

Kỷ Nguyên Chức chú ý tới nụ cười nơi khóe miệng Kỷ Vân Thư, chất vấn.

"Ngươi cười cái gì?"

Kỷ Vân Thư mắt lạnh liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: "Ta cười các ngươi thật đáng thương, sống thật đáng thương. Bất quá chỉ là một cái xác, ngay cả người chết cũng đều kém xa!"

"Ngươi dám nói chúng ta không phải là người?"

Kỷ Mục Thanh nổi giận, dương tay chuẩn bị đánh Kỷ Vân Thư, nhưng khoảnh khắc tay hắn rơi xuống, đã bị Kỷ Vân Thư nắm lấy cổ tay nàng ta.

Đồng thời, giơ tay mình lên.

Bốp ——

Đánh thật mạnh vào má trái trên khuôn mặt tô son trát phấn quá độ của Kỷ Mục Thanh!

Tất cả mọi người kinh ngạc!

Kỷ Nguyên Chức là người đầu tiên đi từ kinh ngạc biến thành giận dữ, không ngờ Kỷ Vân Thư cũng dám đánh người!

Vì thế, hắn dùng một tay kéo Kỷ Mục Thanh còn chưa kịp phản ứng ra phía sau mình, nâng bàn tay kia lên.

Mắt thấy muốn đánh vào trên mặt Kỷ Vân Thư.

Sau một khắc, không ngờ đã bị một bàn tay to hữu lực nắm lấy, và dùng thêm chút lực, gần như bẻ gãy cổ tay của hắn!

"A —"

Khi đau đớn trên cổ tay không ngừng tăng lên, Kỷ Nguyên Chức uốn gối quỵ xuống, đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.

Cặp con ngươi của Cảnh Dung lạnh lùng khát máu, giống như mang theo nọc độc, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nguyên Chức.

"Đồ hỗn trướng, người của bổn vương, ngươi cũng dám động!"

Ngón tay hắn dùng sức, dường như muốn bóp nát xương tay Kỷ Nguyên Chức!

Kỷ Thư Hàn nhìn thấy Cảnh Dung, cả kinh, lập tức quỳ xuống, nằm bẹp ở trên mặt đất.

"Tham...... tham kiến Dung Vương."

Nháy mắt tiếp theo, trong đại sảnh ngoại trừ Kỷ Vân Thư, tất cả đều quỳ gối trên mặt đất.

Mắt dài hẹp của Cảnh Dung nhìn lướt qua, không cho bọn họ đứng lên.

Quỳ! Tốt tốt, cứ quỳ đi!

Kỷ Nguyên Chức vặn vẹo khuôn mặt đau đớn, quỳ một gối trên mặt đất, cổ tay vẫn bị Cảnh Dung nắm chặt để trên đỉnh đầu, đã thay đổi hình dạng.

Bởi vì quá đau, hắn ngay cả lời nói cầu xin tha thứ đều nói không nên!

Mắt thấy nhi tử mình sắp bị vặn đứt tay, sắc mặt Kỷ Thư Hàn nôn nóng.

Nhanh chóng cầu xin: "Vương gia, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, va chạm phải ngài, còn thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho đứa trẻ."

"Hắn không phải va chạm tới bổn vương, nhưng đã va chạm tới Vân Thư."

Làm trò trước mặt mọi người gọi nàng là "Vân Thư", mang theo một loại tư vị "nàng là của ta" thật là bá đạo.

Sắc mặt Kỷ Thư Hàn biến xanh.

"Vương gia, bọn trẻ chỉ...... chỉ......"

"Thôi!"

Cảnh Dung ngắt lời.

Cánh tay vung ra, các khớp ngón tay cũng buông ra.

Kỷ Nguyên Chức ôm tay gần như bị vặn đứt quỳ trên mặt đất, trán chạm tới mặt đất, đau đến nỗi sắc mặt đều tái nhợt.

Chỉ thiếu gào khóc!

Kỷ lão phu nhân đau lòng tôn tử mình, nhanh chóng chạy tới xem xét thương thế của hắn.

Cảnh Dung vỗ vỗ tay, vẫn không cho bọn họ đứng lên.

Mắt lạnh của hắn lại đảo qua lần nữa: "Gần đây trong phủ Kỷ đại nhân thật là náo nhiệt."

Kỷ Thư Hàn hốt hoảng nói: "Vương gia, chỉ là trong nhà hạ quan có một số việc vặt, khiến...... khiến Vương gia lo lắng."

"Việc vặt? Ngay cả mạng người cũng là việc vặt hay sao?" Cảnh Dung hơi cao giọng.

Mang theo cảm giác uy hiếp khiến người sợ hãi!

Kỷ Thư Hàn không nói gì, tầm mắt có ý trốn tránh.

Cảnh Dung cười lạnh một tiếng, lúc này mới nghiêng ánh mắt, nhìn Kỷ Vân Thư bên cạnh.

Hắn nghiêm túc nói: "Không phải ngươi muốn tra Loan Nhi đã bị ai bức tử hay sao? Tốt thôi, bổn vương sẽ tra cùng ngươi, nếu có người dám ngăn cản, bổn vương sẽ làm thịt hắn."

Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, đều kinh hãi!

Kỷ Vân Thư vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng, cứng cỏi không hề dao động, bước nhỏ bước lên phía trước, nhìn mọi người ở trên mặt đất.

"Cho dù là ai đã bức tử Loan Nhi, Kỷ Vân Thư ta thề, tuyệt đối sẽ không nương tay, cho dù là đại nghĩa diệt thân, cũng không tiếc."

Khí thế lời nói mang theo một tia tàn nhẫn!

Ồ!

Lời này, giống như kết luận về cái chết của Loan Nhi, dường như có liên quan tới một người trong này!

Cũng đúng, những người này vì thanh danh Kỷ gia, có gì không làm được.

Nàng không ở lại lâu và nhiều lời nữa, xoay người, rời khỏi đại sảnh, đi về căn phòng phía Tây của mình.

Cảnh Dung nhìn nàng như vậy, trái tim đột nhiên tê rần.

Hắn bước từng bước nhỏ đuổi theo, trước sau vẫn không mở miệng nói lời nào.

Đợi sau khi Cảnh Dung rời đi, mọi người mới bắt đầu đứng dậy.

Kỷ Nguyên Chức vẫn ôm tay mình "ai nha" kêu đau, Kỷ lão phu nhân một bên đau lòng không thôi!

Kỷ Mục Thanh lấy tay che bên má bị đánh của mình, nước mắt ứa ra.

Lớn như vậy, đây vẫn là đầu tiên bị người tát một cái!

Đối với Kỷ Thư Hàn, sau khi khó khăn đứng lên từ trên mặt đất, thở dài một tiếng, tức giận, nhưng lại bất đắc dĩ!

Tuy nhiên, trong đó có một ánh mắt, mang theo cảm xúc khiến người khó có thể nắm bắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cảnh Dung dần dần biến mất.

Đó là Kỷ Uyển Hân!

Trên gương mặt ốm yếu, trở nên tái nhợt, dường như mơ hồ có một luồng ám kình.

Nàng không hiểu, vì sao, bản thân mình không thể hấp dẫn được ánh mắt hắn?

.......Edit: Emily Ton......

Trên đường đi về căn phòng phía Tây, Kỷ Vân Thư không nói lời nào, Cảnh Dung bước ngay bên cạnh nàng.

Thật lâu sau, Cảnh Dung mới an ủi nói: "Loan Nhi đã chết, ngươi không cần quá khổ sở."

Nàng không đáp, tiếp tục bước đi.

Cảnh Dung đột nhiên tiến lên hai bước, che kín đường đi của nàng.

Đuôi lông mày thoáng hiện đau lòng, cúi đầu nhìn nàng: "Nếu trong lòng ngươi khó chịu, không cần che giấu. Bổn vương đã nói sẽ không làm chiếc lồng giam vây ngươi, nhưng không nói rằng sẽ không trở thành nóc nhà của ngươi. Cho dù mưa rền gió dữ, tuyết lớn dày đặc, chỉ cần bổn vương có ngói, sẽ giúp ngươi che gió che mưa."

Những lời hắn nói, luôn mang theo khí khái nam nhi bên trong dịu dàng.

Thực sự khiến người cảm thấy ấm áp!

Nàng tránh khỏi ánh mắt kia, đỏ mắt.

Nhẹ giọng nói: "Tạ vương gia liên tiếp ra tay tương trợ, ta sẽ tự ghi tạc trong lòng. Nhưng hiện giờ, ta chỉ muốn lập tức tìm ra hung phạm."

"Bắt đầu tra từ đâu?"

"Nơi Loan Nhi tự sát."

Nàng cúi đầu, đã vòng qua Cảnh Dung, nhanh chóng đi về phía trước.

Cảnh Dung đuổi kịp.

Tới sân phía Tây, nàng đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt, là một dải lụa trắng treo ở trên xà nhà, chạy thẳng xuống phía dưới ghế.

Sau khi Loan Nhi bị nâng tới nghĩa trang, căn bản không ai động qua nơi nàng ở.

Cũng tốt, hy vọng chứng cứ nàng muốn, vẫn còn đó!

Cảnh Dung đứng một bên, không có ý định quấy rầy nàng.

Kỷ Vân Thư đi đến bên giá để quần áo, nhìn thấy ở đó có một chậu nước.

Nàng nhúng ngón tay giữa vào trong chậu, dính chút nước, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi.

Quả nhiên, là có mùi hương quýt.

Ngay sau đó, nàng lấy ra tờ giấy Loan Nhi đã lưu lại, nhìn nhìn dấu tay ở mặt trên, trong lòng suy nghĩ một lát, lập tức mở hộp gỗ đàn hương của mình đặt ở trong phòng.

Lấy ra một chiếc bút, nhấp mực, tinh tế vẽ lên trên giấy.

Rất nhanh, dấu tay càng ngày càng xuất hiện rõ ràng trên giấy.

Cảnh Dung đi qua, kỳ quái hỏi nàng.

"Đây là dấu ngón tay?"

Nàng nhìn vào dấu vân tay, cực kỳ chắc chắn nói: "Đây là người bức tử Loan Nhi đã lưu lại."

"Ngươi chắc chắn chứ?"

"Dấu tay này, đã in ở phía dưới chữ viết, đủ để chứng minh, khi Loan Nhi viết tờ giấy này, đã có người đưa tờ giấy này tới trước mặt nàng ấy. Lúc đó mới để lại dấu tay tương đối to rộng này, tương đương với dấu tay nam nhân." Kỷ Vân Thư phân tích.

Cảnh Dung suy nghĩ: "Vậy có thể có khả năng, trước đó thật lâu đã có người chạm qua tờ giấy này, lưu dấu tay lại hay không?!"

"Không có khả năng." Kỷ Vân Thư giọng điệu càng thêm chắc chắn, tiếp tục nói: "Dấu ngón tay này, có một mùi hương quýt. Nói chung trên đời này, cũng chỉ trong phòng ta mới có thể có nước quýt, bởi vì nước quýt có thể xua đuổi mùi thi thể, vì thế mỗi lần Loan Nhi đổi nước, đều sẽ dựa theo yêu cầu của ta, thêm một chút quýt ở trong nước. Vì thế người kia, nhất định sau khi đã rửa sạch tay ở chậu nước trong phòng, sau đó lấy tờ giấy này ra cho Loan Nhi. Chính vì thế nên mới để lại dấu tay này. Hơn nữa, dấu ấn dính nước quýt, sẽ chỉ tồn tại trong sáu canh giờ (12h). Sau sáu canh giờ, nước quýt bay hơi, dấu tay này cũng sẽ biến mất. Vì thế căn cứ vào thời gian mà tính, tuyệt đối không sai."

Nghe những lời giải thích này, Cảnh Dung gật gật đầu: "Vậy thì, có thể thấy được dấu tay này là của ai sao?"

Kỷ Vân Thư cầm tờ giấy kia: "Chung quy là trời cao cũng muốn giúp ta."

Trong khi nói, đưa bức họa mình vừa mới họa xong tới trước mặt Cảnh Dung, hỏi: "Vương gia nhìn xem, dấu tay này có gì khác?"

Cảnh Dung tinh tế nhìn vào, ngoài miệng nói, "Người thường nếu dấu tay in ở trên giấy, chắc hẳn phần giữa của ngón tay sẽ tương đối đậm, tương đối rõ ràng. Tuy nhiên, dấu tay này thiếu một phần ở giữa, chỉ dấu tay ở bên ngoài tương đối mỏng".

Đúng vậy, trong hình, thật sự là một dấu tay, nhưng phần giữa dấu tay, lại bị thiếu, thậm chí không có một chút vân tay.

Chẳng lẽ giữa ngón tay của người kia thiếu mất một miếng thịt sao?

Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Đây là dấu tay của một ngón tay cái. Người kia bức tử Loan Nhi, giữa ngón tay cái không có vân tay, hoặc là vị trí ở giữa ngón tay của người này đã bị thâm lõm, hoặc là, vị trí ở giữa ngón tay của người này đã từng bị thương, kết vảy, cho nên vân tay ở giữa sẽ không in lên ở mặt trên."

"Từ từ......" Thần sắc Cảnh Dung đột nhiên ngưng trọng, trong đầu dường như nghĩ đến điều gì.

Đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nói: "Nếu như bổn vương vừa rồi không nhìn lầm mà nói......"

"Vương gia biết là ai?" Kỷ Vân Thư có chút kích động.

Cảnh Dung trong miệng chậm rãi phun ra ba chữ: "Kỷ Nguyên Chức!"
Bình Luận (0)
Comment