Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 112

Edit: Emily Ton.

Sự thù địch trong đôi mắt của Kỷ Vân Thư, khiến Kỷ Thư Hàn không đề phòng run lên vài cái.

Nàng đã sai rồi?

Sai ở chỗ nào?

Kỷ Vân Thư cong môi: "Cho dù ta chịu đựng hết lần này đến lần khác, cũng không thể khiến ngươi giảm bớt sự nhẫn tâm, đúng là bởi vì như thế, ngươi mới dưỡng ra được một nhi tử đầy khát máu."

"Ngươi đang nói gì vậy?" Kỷ Thư Hàn nhíu mày lại.

Kỷ Vân Thư mặt lạnh nhìn thoáng qua Kỷ Nguyên Chức vẫn bị đóng đinh ở trên cửa, ngay sau đó ánh mắt chuyển về phía Huyện thái gia.

"Lưu đại nhân, thỉnh ngươi khai đường, thẩm về một vụ...... án mạng Vệ phủ"

Án mạng Vệ phủ?

Không phải vụ Loan Nhi tự tử hay sao?

........

Công đường nha môn.

Kỷ Nguyên Chức quỳ gối giữa công đường, hai tay đều bị khoá xích sắt, trong đó có một bàn tay được băng bó thô sơ, quần áo rời rạc, trên đầu vai còn bị rách một mảng lớn, tóc tai rối tung.

Cả người, có vẻ rất chật vật.

Cảnh Dung đứng ở một bên, con ngươi chim ưng hơi mở.

Kỷ Thư Hàn hoang mang đứng ở bên kia, trong lòng bồn chồn. Đang êm đang đẹp, sao lại nhấc lên vụ án mạng Vệ gia? Trong lòng hắn, bắt đầu loáng thoáng có chút bất an.

Đối với Kỷ Vân Thư, nàng đứng thẳng thân mình bên trái Kỷ Nguyên Chức.

Trong trang phục bình thường của nàng, thiếu vài phần nam trang, ngạo cốt của Kỷ tiên sinh, nhưng có thêm vài phần nhu tình mà nữ tử vốn nên có.

Tuy nhiên, trong hai tròng mắt đều rất lạnh lẽo, quét hết thần sắc buồn bực vốn có của nàng.

Nhiều thêm một phân thì quá âm lãnh, thiếu đi một phân thì quá ôn nhu!

Huyện thái gia giơ tay xoa xoa đôi mắt, theo thói quen lập tức mò lấy kinh đường mộc và cầm trong tay.

Hắn nâng lên đang chuẩn bị đập xuống, lập tức nghe thấy Cảnh Dung "khụ khụ" vài tiếng.

Giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hắn lập tức buông kinh đường mộc xuống, hắng giọng, liếc mắt xem xét Kỷ Nguyên Chức một cái, sau đó dịu dàng nhìn về phía Kỷ Vân Thư.

"Vân Thư, án mạng Vệ phủ có liên quan với bản án Loan Nhi tự tử hay sao?"

Kỷ Vân Thư không đáp lại lời của Huyện thái gia, buông mày xuống, nhìn Kỷ Nguyên Chức.

Tiểu tử kia, ánh mắt rõ ràng có chút trốn tránh, tay bị khoá xích sắt, nắm chặt thành nắm tay.

Nàng hỏi hắn: "Ngươi thật sự, rất hận ta sao?"

Vì sao lại không ấn theo lẽ thường?

Kỷ Nguyên Chức ngốc nghếch một chút, lúc này mới cười khinh thường, ngẩng đầu: "Đúng vậy."

"Hận đến mức muốn giết ta, đúng không?"

"......"

Hai hàng lông mày của Kỷ Nguyên Chức câu lên, dường như hiểu dụng ý của nàng, không đáp.

"Vì sao?" Kỷ Vân Thư tiếp tục hỏi hắn.

Kỷ Nguyên Chức vẫn im lặng.

Người khác nghe thấy không hiểu.

Huyện thái gia rất hiếu kì, vì thế hỏi: "Vân Thư, lời này, có liên quan tới bản án hay sao?"

"Đương nhiên là có liên quan."

"Có liên quan gì?"

Mắt lạnh của Kỷ Vân Thư, vẫn nhìn Kỷ Nguyên Chức. Nàng di chuyển bước chân, vòng ra phía sau hắn, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Sau đó nói: "Đêm đó, sau khi bữa tiệc bắt đầu, ngươi mới ngồi vào vị trí, đúng không?"

Không cho Kỷ Nguyên Chức cơ hội làm gián đoạn mình, nàng tiếp tục nói: "Bởi vì trước đó, ngươi đã đi một chuyến tới phòng bếp nơi hậu viện, ngươi đã dừng lại ở bên ngoài rất lâu, nghĩ nên làm thế nào để vào trong đó? Nhưng cuối cùng, ngươi vẫn không có cơ hội để vào trong đó."

"Ngươi nói bậy gì vậy? Ta...... ta vì sao lại muốn đi vào? Ta cũng không đi tới phòng bếp." Kỷ Nguyên Chức phản bác.

"Ngươi không cần phải phủ nhận vội, khả năng có một số việc, ngay cả chính bản thân ngươi cũng rất hoang mang. Hoang mang vì sao...... người chết chính là Vệ lão gia và Vệ phu nhân, thậm chí hoang mang, vì sao ta lại không có việc gì."

"A!"

Giọng điệu của Kỷ Vân Thư rất bình tĩnh, nhưng trong lúc vô ý, lại chọc trúng yếu điểm của Kỷ Nguyên Chức.

Hắn mở to hai mắt ra nhìn, biểu tình kinh sợ, tiếng hít thở cũng trở nên càng ngày càng dồn dập hơn.

Loại chột dạ và hoảng loạn này, thật sự có thể nhìn thấy không sót tý nào!

Đồng thời khi mọi người đều không hiểu rõ, Kỷ Vân Thư đã lấy ra chiếc tua rua từ bên hông, dùng ngón trỏ giữ lấy sợi dây móc, nhẹ nhàng quơ quơ.

"Thứ này, chắc hẳn ngươi nhận ra được, đúng không? Vệ Dịch nói, là do ngươi làm rơi xuống đất. Ngày hôm qua, hắn còn nhớ ra và bảo ta đưa trả cái này cho ngươi."

Vệ Dịch như vậy, xác thực rất thiện lương!

Kỷ Vân Thư câu ngón tay một cái, đốt ngón tay thả dây tua rua, rơi xuống trên quần áo dơ bẩn của Kỷ Nguyên Chức.

Phát ra một tiếng thịch!

Trong khi đó, dây tua rua kia lại giống như một củ khoai lang nóng bỏng, khiến Kỷ Nguyên Chức dùng sức run lên, ném dây tua rua thật xa ra ngoài.

"Cái này không phải của ta."

"Nga? Hay là mắt ta bị mù, ngay cả chữ ở mặt trên cũng nhận không ra?"

Chữ? Có chữ viết sao?

Huyện thái gia tò mò đứng thẳng người đi tới, nhìn về phía dây tua rua, sau đó chỉ vào Kỷ Nguyên Chức: "Là của ngươi! Cái này là của ngươi! Ở mặt trên, có thêu tên của ngươi."

"Ta......" Kỷ Nguyên Chức nghẹn họng, ánh mắt đã không có tiêu điểm.

Kỷ Thư Hàn cuối cùng không nhịn được nữa, hướng về phía Kỷ Vân Thư, hừ một tiếng nói: "Vân Thư, ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì? Ngươi lúc đầu thì nói rằng Nguyên Chức bức tử Loan Nhi, hiện giờ lại tùy tiện nói vài câu, cầm một cái dây tua rua và liên kết Nguyên Chức và án mạng Vệ phủ thành một khối. Hắn là Tam ca ngươi, không phải ngươi nhất định phải hại chết hắn hay sao?"

Tam ca?

Có khi nào hắn từng xem ta là muội muội?

Kỷ Vân Thư vẫn giữ bình tĩnh, nhưng sự oán hận lại loé lên trong mắt: "Không phải ta muốn hại chết hắn, mà là hắn muốn hại chết ta."

"Ngươi nói bậy gì đó?" Kỷ Thư Hàn rống giận.

Môi đỏ của nàng nhếch lên, chuyển mắt, nhìn Kỷ Nguyên Chức giờ phút này đang xụi lơ ở trên mặt đất.

"Sự hoang mang trong lòng ngươi, để ta nói cho ngươi biết."

Nàng hít một hơi thật sâu, chiến đấu chống lại những giọt nước mắt trong hốc mắt, nói: "Ngày hôm đó, trước khi tới Vệ phủ, ngươi đã chuẩn bị một đôi đũa giống hệt như những chiếc đũa của chủ nhân ở trong Vệ phủ, ngâm vào trong Nhậm độc khoảng một canh giờ. Đêm đó, ngươi đi tới phòng bếp Vệ phủ, đợi một hồi lâu, lập tức nhìn thấy một nha đầu đi ra. Ngươi biết chén bát nàng ấy bưng trong tay là chuẩn bị cho ta, vì thế, ngươi đã mượn cơ hội tặng một cây trâm cho nàng ấy, tận dụng trong nháy mắt khi nàng ấy cắm cây trâm lên trên đầu, ngươi đã đổi một đôi đũa có độc cho ta."

Nói đến đây, chung quanh an tĩnh dị thường, dường như là thất thần, kinh sợ.

Cũng có chút không thể tin nổi!

Ngay cả Kỷ Nguyên Chức, cũng không hề phản bác.

Nàng tiếp tục nói: "Và ngươi trăm triệu không nghĩ tới chính là, ngay khi ngươi chuẩn bị rời đi, Vệ Dịch không cẩn thận, đã đụng phải ngươi một chút. Nhưng đúng vào lúc này, một nha đầu khác cũng bưng chén bát cho Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu đi tới. Sự va chạm này, khiến cho chén bát trong tay cả hai nha đầu đều lăn về một khối. Ba đôi đũa, lăn đến cùng nhau. Bởi vì chiếc đũa nhìn qua rất giống nhau, vì thế hai nha đầu kia cũng không phân biệt rõ, đành phải vội vàng tách chúng ra một cách ngẫu nhiên."

"Và đôi đũa ngươi vốn đã đổi cho ta đã bị chia ra, một chiếc cho Vệ bá phụ, một chiếc cho Vệ bá mẫu."

"Không phải...... Không phải! Đừng nói nữa!"

Kỷ Nguyên Chức đột nhiên lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nâng hai tay lên, chuẩn bị đánh về phía Kỷ Vân Thư.

Sau một khắc, Cảnh Dung giống như một luồng gió, nhanh chóng kéo Kỷ Vân Thư ra phía sau người mình, nâng chân lên, tung một cú đá thật mạnh vào trước ngực của Kỷ Nguyên Chức.

Một cú đá này, khiến cho khoé miệng Kỷ Nguyên Chức nhiễm máu.

Kỷ Thư Hàn khẩn trương đến nỗi muốn đi tới đỡ nhi tử của mình, nhưng bị Lang Bạc và một tên thị vệ, ngăn hắn lại.

"Nếu ngươi dám đả thương nàng, bổn vương giờ phút này sẽ lấy mạng của ngươi!" Cảnh Dung gầm nhẹ với Kỷ Nguyên Chức.

Kỷ Nguyên Chức nằm ở trên mặt đất, một đôi ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Kỷ Vân Thư ở phía sau lưng Cảnh Dung.

Trong một sự nỗ lực cuối cùng, nói: "Ngươi oan uổng ta, ta không có, không có."

"Ngươi có khả năng không biết, thật ra chứng cứ, là ngươi đã để lại cho ta."

"......"

Kỷ Vân Thư lấy ra chiếc khăn tay có bọc những chiếc đũa có độc từ trong ống tay áo, nén nó xuống mặt đất.

Tiếp tục nói: "Ngươi hãy nhìn kỹ lại ngón tay cái của ngươi xem."
Bình Luận (0)
Comment