Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 276

Nhưng Thái Tử vẫn đắc ý dào dạt, bản thân mình tiêu nhiều tiền như vậy để tạo ra hai phần lễ này, khẳng định là tốt nhất.

Kỳ Trinh Đế nghẹn một chút, tươi cười vui mừng vừa rồi chìm xuống, chỉ nói một câu: "Thái tử có tâm, trẫm rất hài lòng."

"Chỉ cần phụ hoàng thích, nhi thần đều sẽ đưa tới cho phụ hoàng."

Khoác lác, trước khi hành động, ngươi có thể ước lượng năng lực của mình trước hay không?

Nếu như Kỳ Trinh Đế thật sự mở miệng muốn ánh trăng hay bầu trời, ngươi thật sự có thể đưa cho ông ấy?

Ông ấy mở miệng muốn Khúc Khương và Hồ Ấp, ngươi thật sự có thể mang binh đi đánh?

Đừng khôi hài như thế!

Thái Tử khom người, cực kỳ ngạo kiều, nâng theo áo choàng và ngồi trở lại trên ghế. Hắn vừa đặt mông ngồi xuống, Cảnh Diệc đối diện đã đứng dậy.

Không khoa trương giống như Thái tử, Cảnh Diệc hiển nhiên điệu thấp hơn nhiều, lễ vật lần này, hắn cũng không thông báo với Lễ Bộ, để tránh thảm kịch giống như năm trước, bị Thái tử đánh tráo.

Hộp gấm trong tay rất nhỏ, hắn ôm ở trong tay, khom người: "Nhi thần biết mấy ngày nay phụ hoàng bận rộn phê duyệt tấu chương, vì vậy cố ý đi tới Tung Sơn, tìm một cây sồi ngàn năm, sau đó tự tay chạm khắc thành một chiếc gối gỗ sồi."

Nói xong, hắn mở hộp ra, bên trong là một chiếc gối gỗ sồi được làm bằng tay rất tinh xảo.

So sánh với những lễ vật của Thái tử, lễ vật của Cảnh Diệc lại có dụng tâm hơn nhiều.

Kỳ Trinh Đế gật đầu, thành tâm cười: "Mấy ngày qua, trẫm ngày ngày phê duyệt tấu chương, thực sự tâm thần mỏi mệt, phần lễ của Cảnh Diệc lúc này, đúng là vật trẫm đang cần, rất tốt."

Hoạn quan đưa lễ tặng lên, Cảnh Diệc tạ lễ.

Tiêu Phi đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội ca ngợi nhi tử của mình nhiều hơn một chút. Bà ta mang vẻ mặt đau lòng nói: "Hoàng thượng, Dược nhi vì phần lễ này, đã tìm rất lâu ở Tung Sơn, mấy ngày nay lại không ngủ không nghỉ để mài giũa gỗ, bởi vì, chính là muốn Hoàng thượng có thể an tâm đi vào giấc ngủ."

"Ân, Cảnh Diệc có tâm, trẫm hiểu."

Cảnh Diệc nói: "Đây là việc nhi thần nên làm."

Cảnh Diệc nói xong, lập tức lui về ghế của mình.

Giờ phút này, Kỷ Vân Thư tò mò nhích lại gần bên người Cảnh Dung, thầm thì: "Tới phiên chàng."

Cảnh Dung: "Không vội, còn có Hiền Vương."

Ánh mắt Cảnh Dung dừng ở trên người Cảnh Hiền cách đó không xa.

Cảnh Hiền không phải là một người chói mắt, với sự giúp đỡ của cung nhân nâng lễ tiến lên, đó là một chuỗi ngọc trai bình thường.

Đôi mắt Kỳ Trinh Đế đều không liếc nhìn Cảnh Hiền một cái, xua xua tay, để hắn quay về chỗ ngồi.

Mọi người cũng không ngạc nhiên, Cảnh Hiền quanh măm nhiều bệnh, Hoàng thượng không thích cũng là điều tất yếu.

Rốt cuộc ——

Tới lượt Cảnh Dung.

Hắn xốc áo bào đứng lên, đi tới giữa yến tiệc, chắp tay nói vài tiếng chúc phúc, sau đó sai người nâng lễ vật của mình lên.

Phần lễ kia, còn muốn lớn hơn cả phần lễ của Thái tử, ước chừng cao hai mét.

Kỷ Vân Thư trừng lớn đôi mắt, nam nhân này rốt cuộc sẽ tặng lễ gì?

Chỉ thấy mấy tên thái giám mồ hôi đầy đầu đặt phần lễ khổng lồ được che dấu dưới một tấm vải đỏ. Tiếp teo, tấm vải kia được kéo xuống, hiện ra phía bên trong. Phần lễ kia, không nạm ngọc mạ vàng, không có tạo hình tinh xảo. Đó chỉ là một bức tượng Phật được điêu khắc từ đá.

Không sai, chính là tượng Phật!

Có người dụi mắt nhìn lại, vẫn là một bức tượng Phật, lập tức lại nhắm mắt lại.

Những năm trước, Dung Vương đều luôn điệu thấp không khoa trương, theo lý thuyết, năm nay thế của hắn đã mạnh hơn, vì sao lại đưa một thứ chói mắt như vậy?

Thái tử và Cảnh Diệc âm thầm cười cười, ngay cả Tiêu Phi cũng dùng khăn che khóe miệng cười cười.

Bàn tay Kỳ Trinh run rẩy, chỉ vào bức tượng Phật bằng đá kia, hỏi: "Cảnh Dung, đây là......" Cái gì?

Cảnh Dung đáp lời: "Phụ hoàng, đây là một bức tượng Phật."

"Trẫm biết là tượng Phật, nhưng ngươi sao lại đưa......" Giọng nói dừng lại lần nữa.

"Mặc dù bức tượng Phật của nhi thần không có dây vàng áo ngọc, nhưng nhi thần nghĩ, vàng bạc có thể bị phá huỷ và tan chảy, ngọc có thể vỡ tan, nhưng đá thì rất ngoan cường. Nhi thần dùng đá điêu khắc tượng Phật, chính vì hy vọng phụ hoàng sẽ giống như tượng Phật này, mãi mãi vững vàng như vương triều Đại Lâm chúng ta."

Những lời giải thích này, Kỷ Vân Thư cho hắn một ngón tay cái lên trên.

Nhưng đá chính là đá, cho dù hắn nói tốt thế nào, trong lòng Kỳ Trinh Đế vẫn không hài lòng.

Cũng vào lúc này, Kỷ Vân Thư lại nhìn thấy Lý lão tướng quân rời khỏi chỗ ngồi của mình, trong lòng nàng như bị ma xui quỷ khiến, cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu đi theo.

Lý lão tướng quân bước đi càng ngày càng xa, không ngờ đi tới trên lầu một toà thành nhỏ trong cung, đứng ở phía trên, vừa lúc có thể quan sát toàn bộ Thừa Khánh Điện.

Nơi đó, đèn đuốc sáng trưng, khắp chốn mừng vui, đan xen với ca vũ. ——

Lý lão tướng quân vuốt chòm râu trắng một lượt, nói một tiếng: "Xuất hiện đi."

Kỷ Vân Thư bước ra từ góc khuất, đi tới bên người lão, theo ánh mắt lão, nhìn về phía những chiếc đèn lồng màu đỏ và màu cam.

Thật lâu sau, Lý lão tướng quân nói: "Kỷ tiên sinh cảm thấy, ai thích hợp làm thiên tử nhất?"

Đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, Kỷ Vân Thư cảm thấy hơi kinh hãi, ghé mắt nhìn về phía lão.

Ánh mắt Lý lão tướng quân nhìn chăm chú về phía trước, hỏi tiếp một câu: "Đương kim thiên tử, xưng được với hai chữ hoàng đế hay sao?"

Ồ!

"Vì sao Lý lão tướng quân lại hỏi như vậy?"

"Tiên sinh chỉ cần trả lời ta là được."

Kỷ Vân Thư không hiểu ý của lão lắm, nhưng vẫn suy tư một lát, nghiêm túc đáp lời: "Mặc dù Kỳ Trinh Đế không được xem là một đế vương tốt, ông ấy trảm nội thần, bỏ bê người thân, thiết lập luật riêng, kiến tạo nội quân. Nhưng hai mươi năm qua, ông ấy đã bình định nội loạn, loại bỏ man di, sau đó lại xuất binh chinh phục Hồ Ấp và Khúc Khương. Triều Đại Lâm dưới sự thống trị của ông ấy, thịnh thế phồn hoa, bá tánh cũng an khang hạnh phúc. Một người như thế, thực sự có thể xưng được với hai chữ hoàng đế."

Khi nàng nói, Lý lão tướng quân cũng hơi gật đầu, dường như tỏ vẻ đồng ý với những gì nàng nói.

Lão cười hỏi: "Vậy nếu như, một thế hệ đế vương chỉ vì quyền uy của mình, không tiếc nhổ cỏ tận gốc, lạm sát kẻ vô tội thì sao?"

"Hả?"

"Tiên sinh có biết, tiên hoàng đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế như thế nào không?"

Kỷ Vân Thư lắc đầu, không biết.

Lý lão tướng quân trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Trước khi tiên hoàng chưa đăng cơ, ông ta chỉ là một cái ấm sắc thuốc, nhiều bệnh. Vào thời điểm đó, hoàng huynh Triều Hầu gia là người có tiềm năng lớn được chọn làm đế vương. Sau khi tiên hoàng đăng cơ, để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình không bị uy hiếp, ông ta lập tức gán tội mưu phản, chém Triều Hầu gia."

Kỷ Vân Thư hiểu ý của lão.

"Vì vậy nên ý của Lý lão tướng quân muốn nói chính là, lửa lớn tàn phá toàn bộ Ngự Quốc Công phủ là do Hoàng thượng hạ lệnh. Vì vậy, hôm đó Lý lão tướng quân mới cố ý đề cập với ta về mối quan hệ giữa Ninh Vương và Bát hoàng tử."

Lý lão tướng quân không đáp lại những lời nói này của nàng, lão chỉ thở dài một tiếng: "Lịch sử, luôn lặp lại."

Ý ngoài lời: Ngự Quốc Công chết, chính là Kỳ Trinh Đế đã noi theo tiên hoàng!

Kỷ Vân Thư: "Lý lão tướng quân, tất cả mọi chuyện, đều chỉ là suy đoán của ngài mà thôi, cho dù ngài dùng đèn lồng giết hoàng đế này thì như thế nào? Tương tự, sẽ có hoàng đế tiếp theo đăng cơ!"

"Nếu không có thì sao?"

"Có ý gì?"

Lý lão tướng quân nhìn Thừa Khánh Điện, khóe miệng dần dần nhếch lên.

Kỷ Vân Thư đột nhiên ý thức được điều gì, mũi nàng hơi nhíu lại, trong miệng nhẹ giọng thì thầm: "Rỉ sắt? Mùi rỉ sắt."

Nàng bỗng nhiên khiếp sợ!

Bùm ——

Một tiếng nổ lớn vang lên, một đám cháy bất ngờ bùng lên.

Thừa Khánh Điện cách đó không xa, tiếng nổ không ngừng truyền đến, màn đêm trở nên sáng rực, phản chiếu lên đôi mắt trừng lớn của Kỷ Vân Thư đỏ rực.

Sợi dây thép tinh tế nối với đèn lồng giống như thuốc nổ bắt đầu bốc cháy, đèn lồng được treo trên đó cũng không ngừng rơi xuống......

Rất nhanh, Thừa Khánh Điện, bị vây quanh bởi biển lửa.
Bình Luận (0)
Comment