Trên thực tế, khi Triệu Thanh rời khỏi đây một năm trước đã đưa ra một hiệp ước với Triệu Hoài:
Không bên nào được phép giết, phóng ám tiễn hoặc chôn xác ở bất cứ nơi nào trên núi Cao Sơn, bao bồn cả khu rừng Cảnh Dung đã đi qua.
Bên nào vi phạm hiệp ước đều sẽ bị chặt cánh tay để trả giá đại giới.
Vì vậy, hôm nay Triệu Thanh tới đây, hiển nhiên chính là tới lấy cánh tay Triệu Hoài.
Triệu Thanh rút thanh chuỷ thủ mang theo bên mình từ thắt lưng ra, không nói lời nào đặt nó vào trong tay Triệu Hoài.
"Không cần ta nhắc nhở, đúng không? Thanh chủy thủ này chính là năm đó ngươi cho ta, vô cùng sắc bén. Chặt một cánh tay của ngươi không chỉ là nói chơi."
Triệu Hoài cầm lấy thanh chủy thủ, bắt đầu xoay nó trong tay.
Tay cầm tinh xảo được khắc hai con hổ sinh động như thật, chồm lên nhau chạy dọc theo chuôi của nó.
Một con hổ đang cầm một thanh kiếm trên móng vuốt của nó, một con hổ khác đang cầm một cây bút lông trên móng vuốt của mình.
Tượng trưng cho một văn một võ!
Thanh kiếm có hình dạng giống như lá tre, được kết nối với tay cầm và lưỡi kiếm, vị trí chính giữa nhất được nạm một viên đá hình tròn. Viên đá được đánh bóng mịn màng vì đã trải qua một thời gian rất dài.
Thết kế với hình dạng như vậy thật sự rất độc đáo.
Ngay cả thời hiện đại cũng rất khó nhìn thấy.
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư từng nhìn thấy thứ gì đó như thế trong một lần khảo cổ, nhưng chỉ thoáng nhìn thấy từ rất xa chứ không có gì xảy ra.
Triệu Hoài nhìn thanh chủy thủ, nói; "Đây là khi cha chết đã để lại. Cha từng nói, huynh trưởng thay vi phụ, vì thế nên mới để lại thanh chủy thủ này cho ta. Bốn năm trước, ngươi nói ngươi thích, vì thế nên ta đã cho ngươi. Hôm nay, ngươi đưa chủy thủ trả lại cho ta, không ngờ chính là muốn mạng của ta."
"Không phải mạng của ngươi, chỉ là cánh tay ngươi!"
Triệu Thanh nói một cách vô cảm.
Triệu Hoài cầm chủy thủ đi đến trước mặt hắn, nhấc tay một cái, cắm mạnh thanh chủy thủ trên bàn gỗ một bên.
"Phập" một tiếng!
Mọi người không dám lên tiếng, hai vị đương gia này, bất luận là ai đều không phải là đèn cạn dầu.
Triệu Hoài kìm nén cơn giận càng ngày càng tăng trong lòng, hung hăng nói, "Triệu Thanh, đây chính là địa bàn của ta, không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới."
"Như thế nào? Ý của ngươi là không chịu từ bỏ cánh tay?"
"Ngươi dựa vào đâu mà nói người phóng ám tiễn trong khu rừng kia chính là ta? Ngươi đã nhìn thấy? Hay là bắt được ai? Nếu như đều không phải, vậy ngươi hãy câm miệng lại, ta vẫn có thể đối xử với ngươi như khách nhân trong trại của ta, khoản đãi chu đáo."
Triệu Hoài nghiêng người, vẻ mặt kiêu căng!
Triệu Thanh rất hiểu biết Triệu Hoài, trước khi tới đây, hắn đã biết Triệu Hoài sẽ không có khả năng cắt bỏ cánh tay của mình.
Hắn nói: "Triệu Hoài, ngươi dám làm dám chịu, nếu đổi lại đó là người của ta bắn tên ở trong rừng, hôm nay ta sẽ mang theo tay cụt tới đây gặp ngươi."
"Nhưng ta không phải là ngươi." Triệu Hoài hét lên, cả khuôn mặt đều nhăn nhó vặn vẹo đến nỗi có thể nhìn thấy được sự hung tàn. Triệu Hoài nhấc hai tay lên cao, nhếch miệng, hung ác nói: "Triệu Thanh, ngươi nhìn kỹ xung quanh đây xem, tất cả đều là người của ta. Hôm nay ngươi vào đây được, đừng nghĩ tới việc dễ dàng đi ra."
Triệu Hoài vừa mới nói xong, những tên sơn phỉ xung quanh liền vỗ miệng mình, bắt đầu hét "Ô ô ô", có người thậm chí cầm chuôi đao đập ở trên bàn đập nhịp nhàng......
Một loạt tiếng ồn vang lên.
"Diễn tấu" chỉ kết thúc khi Triệu Hoài nắm hai tay thành nắm đấm và giờ chúng lên không trung.
Triệu Thanh không thèm liếc mắt nhìn đám sơn phỉ, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Hoài đang thể hiện trước mặt.
Sau khi những âm thanh xung quanh dừng lại, hắn mới nói, "Triệu Hoài, ngươi vi phạm hiệp ước trước đây của chúng ta, hiện tại còn muốn giết ta?"
"Chỉ cần ta muốn, giết ngươi thì đã sao?"
"Vậy ngươi có thể thử xem!"
Hai người bắt đầu giằng co bằng ánh mắt, không ai chịu nhường ai, ở giữa dường như có một đốm lửa vô hình, càng ngày càng bốc cháy mãnh liệt.
Ngay khi mọi người đều cho rằng, đốm lửa này sẽ bắt đầu bùng nổ.
Triệu Hoài đột nhiên hỏi một câu, "Nói đi, hôm nay ngươi tới, rốt cuộc là vì cái gì?"
Mọi người đặt dấu chấm hỏi trên mặt?
Đại đương gia, hôm nay ngài mất trí rồi sao?
Chẳng phải vừa rồi Nhị đương gia đã nói rồi sao? Hắn tới là vì ngài đã vi phạm hiệp ước giữa hai người, người ta tới là muốn cánh tay của ngài.
Triệu Thanh khẽ nâng râu che kín cả cằm, nhíu mày và nói: "Thả hai người mà ngươi đã bắt."
"Cái gì?"
"Hai người kia, ta muốn." Triệu Thanh nói.
Triệu Hoài cười to vài tiếng, sau khoảnh khắc liền ngừng cười, lỗ mũi mở to, sát ý đầy mặt: "Người của ngươi? Những người đó đã giết ba bốn mươi người Cao Sơn trại của ta, mỗi một mạng người, đều là huynh đệ Cao Sơn trại của ta. Ta muốn những người đó phải đổi lại mạng."
"Nếu vậy, vì sao ngươi không bắn chết bọn họ trong rừng?"
"Bởi vì ta không chỉ muốn mạng của bọn họ, ta còn muốn số tiền tài ở trên người bọn họ. Nếu bọn họ chết rồi, ai sẽ cho ta vàng bạc châu báu?"
Triệu Hoài tham luyến đến nỗi ngứa răng!
Triệu Thanh bình tĩnh nhìn Triệu Hoài.
Hắn vẫn nói câu kia, "Tóm lại ta đã nói, hôm nay ta muốn mang hai người kia đi."
Triệu Thanh dứt khoát, không có chỗ cho sự đàm phán.
Triệu Hoài tới gần hắn hai bước, nói, "Vậy phải xem hôm nay ngươi có khả năng này hay không."
"Triệu Hoài, nếu hôm nay ta dám tới đây, tất nhiên đã chuẩn bị đủ. Người, ta nhất định phải mang đi. Và ngươi, cũng cần phải thả người."
Lời này, hắn không phải chỉ nói suông mà thôi.
Một tiểu sơn phỉ vô cùng lo lắng chạy vào, thì thầm một câu bên tai Triệu Hoài.
Chỉ thấy sắc mặt Triệu Hoài trầm xuống, trừng mắt nhìn Triệu Thanh, thịnh nộ bốc lên, túm cổ áo trước ngực Triệu Thanh.
"Ngươi dám chơi ta?"
Khoảnh khắc sau, Triệu Thanh đẩy Triệu Hoài ra, sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình, khẽ cười một chút.
"Chỉ cần ngươi thả người, ta sẽ khiến người bên ngoài rút lui. Nếu không, ta sẽ dùng một chiêu kia của ngươi, bắn hỏa tiễn vào đây, đốt trụi nơi này."
"Ngươi dám!"
"Ta có gì không dám?"
Triệu Hoài tức giận: "Triệu Thanh, nơi này là cha để lại cho chúng ta, nếu ngươi dám cho người đốt cháy, ta sẽ giết ngươi."
Không ngờ ——
Triệu Thanh vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên bắt đầu kích động, mắng trả: "Đây là nơi cha để lại cho ngươi, không phải ta."
"Ngươi......"
"Những năm gần đây, cho dù ngươi đánh cướp hay giết người, ta đều mắt nhắm mắt mở. Nhưng, ngươi muốn giết người, vì sao lại giết Cửu nhi? Nơi này căn bản là địa ngục nhân gian, là nơi ngươi đã giết Cửu nhi."
Triệu Thanh gào thét!
Triệu Hoài trầm mặc.
Người được gọi là "Cửu nhi", chính là một cây gai vĩnh viễn không thể rút ra giữa hai huynh đệ!
Cũng chính vì Cửu nhi, Triệu Hoài và Triệu Thanh đã náo loạn một năm trước.
Thật lâu sau, Triệu Hoài buông mắt xuống, nói một câu.
"Ta không giết Cửu nhi."
"Ta đã tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn chống chế? Triệu Hoài, chính ngươi đã giết nàng."
"Không phải!" Triệu Hoài đột nhiên hét lên.
Triệu Thanh không muốn tranh luận với Triệu Hoài, hít một hơi, nói, "Được, ta không muốn nói nhiều với ngươi như vậy. Mục đích tới đây của ta đã nói cho ngươi. Hai người kia, ta nhất định phải mang đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì hai người kia vô tội. Người giết thủ hạ của ngươi, không phải bọn họ."